CHƯƠNG 30
Vương Liên Hoa vỗ tay cười to nói: “Cái gọi là trận pháp, cũng chỉ là mượn thiên địa lực mà thành, kẻ cao tuyệt chỉ cần dùng thảo mộc nham thạch, liền có thể thành trận; kẻ mới cần mượn nhân lực, lấy tự nhiên chi biến hóa tinh diệu, tức tức cùng sinh ý mà nghĩ hình, duy nhất kẻ này càng ngày càng hạ cấp, mới có thể dùng mùi hôi không chịu nổi của thi hài, chỉ biết hù dọa người gì đó, kì thực nửa điểm nhanh nhẹn linh hoạt cũng không!” Hắn thanh âm mặc dù không lớn, lại thanh xa lâu dài, rõ ràng dùng nội lực, muốn âm thầm truyền kẻ đã bị thao túng trong tay nghe được.
Trầm Lãng thấp giọng nói: “Chớ khinh suất, thi thể trận này dù sao cũng là ấn bát quái ngũ hành chi tạo thành, đã có chút cổ quái nói không nên lời.”
Vương Liên Hoa cũng thấp giọng trả lời: “Trận pháp này bội phản âm dương sinh tử chi tạo thành, với tại hạ đã từng gặp qua, bất quá là phản bát quái mà thôi, chúng ta tự nhiên theo tử môn phá vỡ mà vào, sinh môn thoát ra. Chính là trộm nhìn không thấy yếu quyết trong đó vậy, chỉ sợ là trảm không ngừng.” Nói vừa xong, liền lại tiếng cười nói vang lên: “Không trả lời chính là thừa nhận?”
Tiếng cười chưa dứt, người đã phi thân lướt lên trên, thẳng hướng về phía tử môn tiến vào!
Trầm Lãng trong lòng rùng mình, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm thân ảnh của Vương Liên Hoa, sắc mặt đã ngưng trọng cực kỳ.
Vừa vào trong trận, trận liền phát động.
Chỉ thấy tử trạng của thi thể này cực kỳ thê thảm, nhưng lại một đám lắc lắc lắc lắc đứng lên!
Thân thể của người chết tất nhiên không còn sống lại ở thời điểm này linh hoạt (có thể cử động), người chết khi còn sống dù có sở hội võ công, cũng không thể vạn nhất sử dụng ra, chính là chúng nó duy nhất khác với cường giả còn sống ở chỗ, đó là người chết không thể chết lại một lần nữa.
Vương Liên Hoa cũng không có khiết phích (nghiện sạch sẽ), nhưng là vật lộn với mùi hôi ghê tởm của thi thể, lại thực tại là cả trên tâm lý lẫn so với trên thân thể càng không thể chịu đựng được loại chuyện này.
Đem đoản đao đạm hồng sắc (màu đỏ nhạt) kia, nhan sắc vốn tuyệt mỹ tựa như nữ tử gương mặt hoa đào thẹn thùng, lúc này lại thê lương đẹp đẻ giống như u minh huyết hà (khoảng trời hoàng hôn thăm thẳm đỏ như máu). Nhất đao lưỡng đoạn, khối thi thể bay tứ tung, lại chỉ có thể chậm rãi chảy ra máu màu đen nồng nặc tanh tưởi, duy có màu đỏ của ánh đao mới là một luồng tinh hồn sống.
Cảnh tượng này sao vẫn là nhân gian.
Đoạn thủ (chặt đầu) của thi thể nhưng lại cũng có thể lần thứ hai đứng lên, hướng hắn vươn cánh tay làn da màu đen nứt nẻ; thi thể không có tay thì cũng hướng thẳng tắp đến đứng ở trước mặt hắn, chờ đợi hắn lại đến chém nó một lần nữa, khuôn mặt người chết giống như im lặng châm biếm; bị chém đứt chân đứng không dậy, cũng vẫn là giống như trùng không tiếng động bò trên mặt đất mấp máy.
Chẳng trách là từ ngàn năm trước luôn luôn có người truy tìm bất tử dược, chỉ vì “Tử” mà thành sự kiện không có tôn nghiêm như thế.
Vương Liên Hoa đã muốn nôn mửa.
Trầm Lãng đâu? Trầm Lãng ở nơi nào?
Hết thảy trơ trọi đến yên lặng.
Trong địa ngục của ác quỷ này, một lần nữa lại ngã xuống, hoàn nguyên thành một khối thi thể vắng lặng không tiếng động.
Còn có ba người đứng.
Trên mặt của Vương Liên Hoa ửng hồng phiếm hơi thở chưa ổn định, Trầm Lãng sắc mặt lại lạnh lùng tái nhợt giống như băng.
Buồn cười chính là người thứ ba.
Hắn nhìn qua giống người chết, bởi vì hắn phát ra mùi hôi vô cùng , quần áo thoát phá, trên cổ còn có một đường màu đỏ, vết đao chí mạng sâu đến nỗi có thể thấy được xương, môi xanh tím, trên mặt đều là vết máu màu đen chết chóc.
Một người như vậy, lại tinh thần tràn đầy, hơi thở đều, cho dù mũi kiềm sáng tựa tuyết quang của Trầm Lãng đặt ở trên cổ của hắn, lời kịch cầu xin tha của hắn vẫn là có thể nói được phi thường lưu loát.
Hắn cợt nhả nói: “Này không phải lỗi của ta, hoàn toàn không phải.”
“Hắn”, dĩ nhiên là đệ tử thâm tàng bất lộ của Hành Sơn phái, tiểu Ngũ.
Trầm Lãng tư thế nắm kiếm ổn định giống như viễn sơn.
“Nếu không phải ta đứng ở ngoài cuộc, nhìn ra ngươi với khối ‘Tử thi’ này bất đồng, sợ là chúng ta hai người đều đã chết ở chỗ này.” Trầm Lãng khẽ cười nói: “Đã có nhiều người chết ở chỗ này như vậy, ngươi thế nhưng còn nói cho ta biết không phải là lỗi của ngươi?”
Tiểu Ngũ vẻ mặt đau khổ nói: “Ngươi cảm thấy được ta có bản lĩnh giết chết nhiều người như vậy sao?”
Trầm Lãng nói: “Bọn họ là chết như thế nào?”
Tiểu Ngũ nói: “Chỉ vì bên bờ nước suối của ốc đảo này, có mọc một loại hoa.”
Vương Liên Hoa biến sắc nói: “Chẳng lẽ là ‘Yên tử’ (*)?”
Tiểu Ngũ nói: “Tóm lại là một loại giống hoa bồ công anh tựa như bông hoa nhỏ màu tím, trong nước suối cũng nhẹ nhàng có rất nhiều, người tới chỗ này, vừa uống liền cuồng tính quá độ, chém giết lẫn nhau một mất một còn.”
Vương Liên Hoa nheo mắt lại cười nói: “Điều này nói cũng thế thôi, nhưng thật ra thỉnh ngươi nói cho ta biết, ngươi như thế nào không uống? Còn trận này là ai bày ra?”
Tiểu Ngũ mở to mắt ngạc nhiên nói: “Tất nhiên là sư phụ ta, bằng không còn có ai?” Hắn một đôi mắt to nhanh như chớp chuyển, đúng là nói được hợp lý hợp tình.
Trầm Lãng khẽ gọi nói: “Không tốt!” Vừa thu lại kiếm, liền vươn người đứng lên, cấp tốc hướng vút qua xe!
Trong xe ít đi mấy túi da đựng thủy, điều này cũng không quá nghiêm trọng.
Nhưng vấn đề là, trên túi da còn lại, đều cắm mấy cái tên ám màu xanh, vừa thấy liền biết là có độc vật.
Tần Tứ nương đã ở bên trong xe.
Phía trên cánh tay phải của nàng, nhưng lại cũng trúng một mũi tên.
Trầm Lãng thân thủ tìm mạch đập của nàng, mới vừa rồi trấn an chút, chỉ vì nàng bị điểm trúng huyệt đạo, tốc độ máu chảy giảm bớt, bởi vậy độc vật còn chưa tới được tim. Trầm Lãng lại điểm mấy chỗ đại huyệt ở ngực nàng, mới đem nàng ôm đi ra.
Vương Liên Hoa nói: “Nàng trúng độc?”
Trầm Lãng nói: “Đúng vậy. Không chỉ có như thế, túi nước của chúng ta cũng bị độc tiễn cắt qua.”
Vương Liên Hoa nói: “Như vậy, ta liền không thể cứu nàng.”
Trầm Lãng cau mày nói: “Vì sao?”
Vương Liên Hoa nói: “Đó là giải độc, chỉ còn chút dược vật không phục dưỡng khí sinh tinh, cũng là không thể sống sót. Khả là chúng ta hiện tại đã không có nước, nước của ốc đảo cũng không có thể uống, dược vật tẩm bổ cuối cùng này, liền không thể lãng phí.”
Trầm Lãng nói: “Nước luôn có biện pháp tái tìm kiếm.”
Vương Liên Hoa cười lạnh nói: “Mệnh của người khác, không đủ đáng giá bằng mệnh của bản thân tại hạ.”
Trầm Lãng nhất thời bị hắn làm nghẹn, nhưng lại nói không ra lời.
Tiểu Ngũ cười nói: “Ta có biện pháp tốt, có thể – khiến cho cô nương này không cần chết, các ngươi cũng có nước uống.”
Vương Liên Hoa nói: “Nói nghe một chút.”
Tiểu Ngũ nói: “Ta biết sư phụ lại hướng chạy đi đâu, tất nhiên có thể cho các ngươi lấy lại mấy túi nước bị hắn đoạt đi.”
Vương Liên Hoa hoài nghi nhìn hắn: “Hắn có nước, còn có thể nói cho ngươi biết hành tung của hắn?”
Tiểu Ngũ ha ha cười nói: “Vạn nhất uống hết nước, máu của ta cũng có thể làm nước uống.” Hắn mặt không đổi sắc vén lên ống tay áo rách rưới, trên vị trí cánh tay gầy thế nhưng còn có vài chỗ vết đao chưa lành, mà hắn lại còn thản nhiên mỉm cười.
Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa nhìn nhau, trong lòng đều bốc lên hàn ý.
Thiếu niên này, nhìn như vô hại, nhưng lại ung dung như thế, chẳng lẽ không phải cũng là nhân vật ngoan tuyệt (cực kì lợi hại)?
Vương Liên Hoa cười nói: “Trừ tin tưởng ngươi ra, tựa hồ tạm thời cũng không có đường nào khác để đi. Vậy liền thỉnh ngươi dẫn chúng ta đi thôi.”
Tiểu Ngũ nói: “Sư phụ hiện giờ thể lực đã bị tổn hại, chạy không được bao xa. Độc của vị cô nương này nếu không chữa trị, liền không thể kịp rồi.”
Trầm Lãng nói: “Trước cứu tứ nương đã.”
Vương Liên Hoa tâm nói: Nước còn chưa tới tay, như thế nào có thể tùy tiện dùng đi vật cứu mạng của chính mình? Vốn muốn cự tuyệt, vừa xoay đầu đã thấy Trầm Lãng kia ánh mắt thâm trầm, thế nên đành đem lời nói đều nuốt trở về.
Chính là cúi đầu thở dài: “Hảo.” ( =]] tội, không biết ngoan từ bao giờ)
——————————————————————————
Hoa Yên Tử