Đào Hoa Tới Số

Chương 22: 22: Kinh Biến





Không để hai vạn quân có giây nào dị nghị, hắn giơ nửa mảnh hổ phù lên ồm ồm hét lớn.

“Tất cả! khởi giá về kinh thành”.

Khi lời vừa kết thúc, đại quân phía dưới hô vang, khí thế dầm dập nhanh chóng quay hướng ngược tiến quân về kinh thành.

Trong kinh thành tể tướng cùng các quan viên vây cánh đang ở trong phủ thái phó Hoàng Lịch, lúc này quân lính càn quét xung quanh, tiếng khóc lóc nữ nhân, phụ nhân, nô bộc, nhà hoàn và hài tử nhỏ khóc thét lớn, khóc lóc hoảng sợ, la hét sợ hãi vang lên, tất cả gia quyến của thái phó đều quỳ trước sân viện, đứng trên bậc thềm là tể tướng Triệu Tử ánh mắt càn quét xung quanh lớn giọng hỏi.

“Hắn chạy đi đâu?”.

Lời vừa dứt không một giọng nói nào dám lên tiếng, tất cả gia quyến ôm nhau giương ánh mắt sợ hãi lên nhìn nam nhân nhỏ con đầy âm hiểm xảo trá, tể tướng Triệu Tử liếc ánh mắt ra hiệu thuộc hạ bên cạnh, tức thì thuộc hạ kia kéo một tiểu thư chừng 12 tuổi từ trong nhóm gia quyến, dứt khoát chém một đao xuống, dòng máu đỏ phun lên tung tóe, chiếc đầu lăn lóc khắp nới.

“Ta hỏi lại một lần nữa, hắn! đang ở đâu?”.

Giọng the thé vang lên giữa những ánh nhìn sợ hãi, một nữ nhân trong nhóm gia quyến sợ hãi khóc lóc giải bày.

“Huhu! ta không biết, đại nhân, cầu xin ngài tha mang”.


Tiếp theo đó từng tiếng cầu xin vang lên.

“Bọn ta!.

thực sự không biết!.

huhu”.

Một phụ nhân ôm hài tử mới hơn được một tuổi lên tiếng thề thốt.

“Lão gia! đã mất tích mấy ngày nay, chúng ta đều không biết đã đi đâu”.

Một tiểu thư khác vừa bò vừa lê tấm thân lên nắm lấy gấu quần tể tướng khóc lóc.

“Xin ngài hãy tha cho chúng ta, phụ thân ta! ”.

Tể tướng thấy phiền liền giơ chân lên đạp mạnh khiến cả cơ thể nàng bay ra xa, đầu tóc toán loạn bù xù, hắn nhìn đám gia quyến khóc lóc lớn bực mình đứng dậy ra lệnh.

“Gϊếŧ chết không tha!.

”.

Lời vừa dứt thì những thuộc hạ đứng gần đó vung kiếm lên, tức thì những chiếc đầu rớt xuống nằm lăn lóc giữa sàn, trên khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ kinh hoàng tột độ, ánh mắt mở thao láo không nhắm có lẽ là do vì chết oan.

Triệu Tử nắm chặt tay đi ra ngoài, lão ta tính toán kĩ đến thế nhưng vẫn để cho tên thái phó Hoàng Lịch trốn thoát, hơn nữa trong tay hắn còn cất giữ nửa tấm hổ phù, nghĩ một lát, lão phân phó cho thuộc hạ.

“Nhanh chóng truyền tin tức khắp kinh thành, thái phó Hoàng Lịch âm mưu làm phản đã cầm lệnh phù bỏ trốn”.

Tiếng gió đêm hôm ấy mạnh mẽ thổi lên từng đợt, tiếng khóc than, tiếng ai oán, tiếng bước chân dầm dập hòa quyện lẫn nhau, người dân kinh thành thì không ai biết việc gì đang xảy ra, duy chỉ có các quan lại, kẻ thì bỏ trốn, kẻ thì chết thảm dưới lưỡi kiếm của đối phương.


Đêm hôm ấy trong chùa Minh Bảo một đám hắc y nhân từ từ tiến vào, tên thủ lĩnh mặc trang phục đen tuyền, trên mặt đeo một chiếc khăn che mặt ra lệnh.

“Bao vây ngôi chùa, gϊếŧ chết tất cả”.

Nhóm thủ hạ từng người xông vào, các ni cô, hòa thượng bị kinh động làm cho bất ngờ hét lên chạy toán loạn, tiếng hét kinh hoàng, tiếng khóc la lối sợ hãi vang lên trong đêm tối.

“Nhanh! chạy nhanh lên” một hòa thượng hét lớn chạy báo tin.

“Phập! ”
Mũi kiếm từ phía sau lao đến, đâm thẳng vào lưng xuyên vào tim của hòa thượng kia, cả người ngả xuống đất, một ni cô nhìn thấy há hốc mồm chân run run khụy xuống, khóc lóc lên tiếng.

“Tha! tha! cho ta!.

huhu”.

Những tên hắc y nhân nhanh chóng bao vây ngôi chùa, chém gϊếŧ loạn xạ, trong chùa kẻ đuổi người trốn, khung cảnh thập phần hỗn loạn, bên trong một căn phòng lớn, hòa thượng Thích Đại và Cố Thanh Ca đang gắng sức giao đấu với bốn hắc y nhân võ công cao cường, bên ngoài sân thuộc hạ của hắn đang cố gắng chặn nhóm hắc y nhấn đang có ý định tiến vào trong hỗ trợ.

“Leng keng” âm thanh những mũi kiếm va chạm vang vọng trong đêm tối.

Thích Đại một bên chống mũi kiếm xuống sàn, tay ôm ngực phun một ngụm máu tươi, phía sau Cố Thanh Ca nhảy lên đỡ mũi kiếm hiểm của đối phương, giọng lo lắng hỏi.


“Trù trị ngươi không sao chứ”.

Trụ trì Thích Đại hít một hơi dài, tay vung lên vận công nội lực, tự đánh vào ngực mình một cái, có thể nói lão đã lấy hết sức lực để đánh nốt trận cuối này, như lấy lại được sức, lão đứng dậy tiến lên phía trước che chắn cho Cố Thanh Ca giọng thúc dục.

“Hoàng thượng, người mau chạy đi! ”.

Cố Thanh Ca trang phục xộc xệch, sắc mặt trắng bệch, mái tóc rối bời, gương mặt lo lắng đáp lại.

“Không được, ta không thể để ngươi một mình”.

Ánh mắt liếc nhìn đám hắc y nhân, chân lão từng bước từng bước xoay vòng, như một con hổ lượn đi lượn lại để tìm kiếm sự sơ hở của đối phương, lão giơ tay đẩy hắn ra phía sau.

“Hoàng thượng, nghe ta! người không thể chết ở đây”.

.