Mặc Hiểu Lam mở mắt tỉnh dậy, liền nhìn thấy thanh kiếm đang trấn tọa trận pháp lúc này khẽ rung chuyển, tỏa ra bạch quang cơ hồ đến chói mắt. Hắn thở dài nói: "Ngươi đang gọi ta sao? Không cần đâu, bất quá, ta......"
Bất quá, hắn cũng không phải là chủ nhân thật sự của thanh hắc kiếm đó, nhưng mà nó cũng không nhận ra hắn đích thực không phải. Lúc này Mặc Hiểu Lam thật sự là có chút tự cảm thấy áy náy. Khẽ liếc mắt nhìn quanh, Mặc Hiểu Lam thấy mình vẫn đang ngồi bên trong trận pháp của Sở Tình. Liền nhớ đến sự tình lúc trước, đại khái là hắn nghe lời Sở Tình vẫn ở yên một chỗ, tĩnh tọa suốt hai ngày, nhưng cũng không thể nào tập trung nổi, thế nào lại thành ra ngủ gật một lúc.
"Đã hai ngày rồi sao? Sở Tình không biết đã như thế nào?"
Mặc Hiểu Lam nghĩ đến Sở Tình một thân nữ tử lại phải đi đối mặt với nguy hiểm như thế, hắn lại không đủ sức làm gì cả, chỉ có thể ngồi một chỗ nhận sự bảo vệ của nàng. Một nỗi bất lực dâng tràn trong lòng, liền buông tiếng thở dài. Nếu đổi lại là hắn trước kia, nhất định sẽ không để cho sự tình này xảy ra. Hiện giờ thì..... Thật là, sống tiếp tục lại chẳng dễ dàng gì.....
Vài tiếng thét gầm vang dội phía trên đầu, từng tia chớp nhoáng rọi sáng màn đêm. Mặc Hiểu Lam ngẩng mặt, khẽ nói: "Mưa sao?"
Nghĩ đến những cánh hoa đào ngoài kia sẽ bị cơn mưa này vùi dập, hắn không khỏi vô cùng đau lòng tiếc nuối, vẻ mặt sầu não bi ai. Chợt cảm thấy một mùi máu nhàn nhạt thoảng trong không khí, thần sắc Mặc Hiểu Lam liền ngưng trọng. Có chuyện rồi!
Thoáng một giây đắn đo, Mặc Hiểu Lam liền dứt khoát đứng dậy, đeo thất huyền cầm lên lưng, cầm lấy hắc kiếm chạy ra ngoài. Hắn lần theo hướng mùi máu, tựa hồ dùng hết khí lực mà chạy, còn nhanh hơn cả ngự kiếm. Ngồi lo lắng không yên suốt mấy ngày, rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi nữa rồi!
Một đường chạy xuống chân núi, Mặc Hiểu Lam chợt khựng lại. Trước mắt hắn, từng cành đào hoa vùi dập rơi rụng trong trận gió mưa điên cuồng. Tất cả đều xơ xác tiêu điều. Ngay dưới gốc anh đào, một bóng đỏ nằm vô lực rũ rượi. Huyết sắc nhàn nhạt vương trên thanh bội kiếm trong tay nàng, nhuộm đỏ cả những cánh hoa đào rơi bên cạnh.
Mặc Hiểu Lam biến sắc, không suy nghĩ mà chạy tới đỡ nàng trên cánh tay mình, con ngươi hắn liền co rút lại. Người này vậy mà lại là Sở Tình! Trên người nàng vốn vẫn là một đạo bào xanh, vậy mà hiện tại lại bị máu nhuộm đỏ gần hết, cơ hồ không còn nhìn ra. Gương mặt tuyệt mỹ không còn chút huyết sắc, lúc trước đã lạnh giờ càng lạnh hơn.
Mặc Hiểu Lam thoáng một giây đứng hình, liền định thần đưa tay bắt mạch cho nàng, thần sắc hắn càng lúc càng u tối....
Mặc Hiểu Lam ngơ ngẩn nhìn Sở Tình, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một trận áy náy. Nhìn thương thế của nàng nghiêm trọng như vậy, chỉ e kẻ mà nàng đối đầu thật sự rất lợi hại. Vậy mà Mặc Hiểu Lam chỉ có thể trơ mắt.....
Hắn lắc đầu nói: "Sở Tình, ta.... ta thật sự không có biện pháp. Ta thật sự..... thật sự không biết phải.... thế nào....."
Nhìn máu chảy càng nhiều hơn, Mặc Hiểu Lam càng cuống cuồng. Hai tay dụng toàn lực, định đỡ nàng dậy. Nhưng mãi một lúc, vẫn không nhúc nhích được. Mặc Hiểu Lam đứng hình giây lát, đoạn thở dài nói: "Tiểu tử này, thật là.... Pháp lực không ra sao thì thôi đi, đến cả sức lực cũng không có à? Thật là...."
Chợt Sở Tình trong tay Mặc Hiểu Lam khẽ động, nàng ho khan một tiếng, liền phun ra một ngụm máu tươi. Một lúc sau, nàng trầm giọng: "Thiên Mệnh?"
Mặc Hiểu Lam lắp bắp nói: "Sư..... sư tôn..... Người..... người.... thế nào?"
Sở Tình chợt đẩy hắn ra, chống kiếm đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Đã nói ngươi đừng chạy loạn. Trở về đi."
Mặc Hiểu Lam ngơ ngác nhìn Sở Tình, một thân y phục nhuộm máu cô độc bước đi trong cơn mưa cuồng nộ. Hình ảnh này đối với hắn tại sao lại quen thuộc như vậy? Hắn từng nhìn thấy sao? Mặc Hiểu Lam xoa trán, đẫm mình trong cơn mưa thật lâu....
Chỉ là, cư nhiên hắn lại không thể nhớ ra được....
Dữ