*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tết Nguyên Tiêu hằng năm, Tu Chân Giới lại một lần mở tiệc, uy thế lớn vô cùng, được mời đến dự cũng chỉ có những thế môn nổi danh, hiển nhiên đầu tiên sẽ là Tam đại môn phái. Năm nay, chính là tổ chức tại Cung Đan Tông.
Lúc nghe Sở Nhạc Hiên hào hứng nói Tết Nguyên Tiêu lần này sẽ bắt Mặc Hiểu Lam đến dự, hắn liền phun thẳng ngụm trà còn chưa kịp uống. Đây là gì chứ, trêu ngươi a. Trước giờ Mặc Hiểu Lam vẫn là tán tu quen tiêu dao tự tại, chưa từng đặt chân đến chốn phồn hoa của các đại môn phái này, cũng không có chút hứng thú. Nhưng trọng điểm nhất chính là, lần này đông người như vậy, chưa kể đến hắn còn là cố nhân đầy rẫy. Chỉ e nếu Mặc Hiểu Lam sơ suất lộ điểm nào, để người khác nhận ra thân phận, liền chẳng phải cá tự chui đầu vào lưới sao?
Thực ra Mặc Hiểu Lam không muốn đến chút nào, nhưng dù sao cũng là tổ chức tại Cung Đan Tông, có muốn trốn cũng không được a.
Đêm Nguyên Tiêu, Cung Đan Tông một mảng phồn hoa huyên náo. Trên quảng trường, ngồi ở vị trí cao nhất chính là ba vị đứng đầu Tam đại môn phái. Bên cạnh Sở nhạc Hiên cùng Lam Thần Quân là một nam tử tuấn tú nhã nhặn, tướng mạo đoan chính mà không kém phần ôn hòa, cơ hồ thoáng giống với Cơ Thiên Dao 4, 5 phần, nhưng khí chất này lại có phần tương tự với Cơ Khiết nhiều hơn.
Mặc Hiểu Lam không ngạc nhiên, chỉ là có chút hồi tưởng đi. Nam tử đó tất nhiên là vị chưởng môn Thiên Tri đương nhiệm, bào huynh của Cơ Khiết - Cơ Tử Hoa. Lúc này, y chợt hướng mắt về phía hai người Mặc Hiểu Lam cùng Sở Tình, phút chốc lại trở nên ẩn chứa xao động phức tạp. Nhưng liền bị Sở Nhạc Hiên nhanh chóng cắt ngang ánh nhìn ấy, hắn tươi cười bước đến xoa đầu Mặc Hiểu Lam mà nói: "Tỷ tỷ, hai người đến rồi. Thật tốt mà, đệ còn tưởng tỷ sẽ không tới a."
Quả thật điều này cũng làm Mặc Hiểu Lam cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Sở Tình cư nhiên vậy mà cũng đến nơi ồn ào huyên náo này sao? Chỉ là cho dù có cảm thấy thế nào, hắn cũng không tiện hỏi nàng vấn đề này.
"Thiên Mệnh thương thế chưa tốt. Cần ta bên cạnh."
Sở Nhạc Hiên nghe vậy, liền không thắc mắc mà sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ, vị trí vô cùng tốt, rất gần với ba vị tọa cao nhất. Đến khi Mặc Hiểu Lam an ổn ngồi xuống, khẽ đưa mắt quan sát xung quanh, liền chợt phát hiện phía đối diện là đám thiếu niên lúc trước ở Huyền Minh sơn.
Lam Nguyệt Văn lúc này sắc mặt hệt như phụ thân hắn, xám tựa tàn tro, cứ y thể lúc nào cũng có kẻ to gan dám chọc tức họ a. Lam Hy Chân bên cạnh phất phơ chiếc phiến, nhìn thấy Mặc Hiểu Lam liền mỉm cười chào hắn, ý định nói gì đó, liền bị ánh mắt ngoài băng trong lửa của Lam Nguyệt Văn làm cho nín bặt.
Mặc Hiểu Lam khẽ nhìn một vòng, tức thì nhìn được nguyên do làm tiểu tử kia mặt mày xám tịt. Cách đó không xa, Cơ Thiên Dao sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao, đáy mắt ẩn ý vô cùng bực tức. Mặc Hiểu Lam thấy vậy, liền không khỏi cười gượng. Đây là sắp xếp của ai chứ? Chỗ ngồi của hai tiểu tử này cư nhiên thật vừa khéo a, chỉ cần liếc mắt một cái liền giáp mặt đối phương. Hai tia chớp lạnh mấy ai cảm nhận được kia, quả khiến cho Lam Hy Chân bên cạnh tuôn mồ hôi lạnh không ngừng.
Hắn thoáng bất an mà quay sang nói với Mộ Hàn Thủy bên cạnh: "Ngươi nói xem, tiệc Nguyên Tiêu này sẽ là so tài gì đây?"
Phải, chính là so tài a! Tết Nguyên Tiêu ngoài tiết mục đặc sắc nhất là thả thiên đăng, sẽ còn có một số màn tranh đấu kỹ năng, đây cũng là dịp để các phái cử nhân tài phô trương chút thanh thế. Nhưng đã là so tài, không biết chừng Mặc Hiểu Lam sẽ bị tên tiểu tử Sở Nhạc Hiên kia đem ra đứng đầu danh sách đi! Đến lúc đó thật dễ dàng lộ nhược điểm, nhất là càng khó qua khỏi ánh mắt sắc như đao của Lam Thần Quân a.
Mộ Hàn Thuỷ hơi run giọng, nói: "Ừ, là so tài bắn cung."
Mặc Hiểu Lam phút chốc liền mỉm cười thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên một trận vui vẻ. Bắn cung a, hắn chính là một chút cũng không biết, Sở Tình lại càng không biết, hiển nhiên tiểu tử Thiên Mệnh cũng là không biết đi, chắc chắn Sở Nhạc Hiên sẽ không bắt hắn đi thi đấu được a.
Chợt thoáng nhìn sang Mộ Hàn Thuỷ sắc mặt có chút kỳ lạ, tuy hắn vẫn bình thản nâng chén trà, nhưng Mặc Hiểu Lam lại nhìn ra trong ánh mắt trầm tĩnh lặng lẽ như mặt nước kia là ẩn nhẫn lo sợ. Hắn liền không khỏi thắc mắc trong lòng: "Tiểu tử đó bắn cung tốt như vậy, có gì phải lo chứ?"
Lại chợt nhớ đến lần trước ngự kiếm cùng Mộ Hàn Thuỷ, Mặc Hiểu Lam khẽ nhíu mày. Lại không phải là vừa ngự kiếm vừa bắn cung đi?
Vừa nghĩ đến đó, màn so tài bắn cung liền bắt đầu. Một thiếu niên lam y ngự kiếm như cuồng phong lướt thẳng lên bầu trời. Tiếng động dây cung vang lên, liền "vút" một cái. Mũi tên vừa xé gió lao đi, hung linh bay lượn trước mắt đột ngột tiêu tán thành hư khói, bên dưới quãng trường tức thì vang lên một trận vỗ tai vang dội. Động tác của Lam Nguyệt Văn thuần thục dứt khoát, vô cùng nhanh gọn, không có lấy nửa điểm dư thừa, khiến người khác còn chưa kịp nhìn kỹ, đã thấy hung linh kia dễ dàng bị hạ gục.
Mặc Hiểu Lam không tự chủ độ cong khóe môi, lại nghĩ thầm: "Tiểu tử này rất có tương lai, nhưng mà tốt nhất là đừng nên trở thành giống hệt phụ thân hắn, không ổn chút nào."
Người như Lam Thần Quân, bề ngoài kiên cường lãnh khốc, đối với thiên hạ đặt ngoài mắt, nhưng hắn đối với người thực xem trọng sẽ là vô cùng tận tâm tận lực, huống hồ trong chuyện tình cảm còn rất cố chấp. Đến cuối cùng, vì người mà tự chuốc khổ, bi thương đó lại luôn che giấu phía sau bề ngoài tự tôn cao ngạo kia, thực sẽ có mấy ai hiểu thấu?
Ngay đến cả nhi tử của hắn, cũng thật là tính khí y đúc không nhiều sai khác. Mặc Hiểu Lam thấy vậy liền phải dâng lên một trận đau đầu, vạn nhất Lam Nguyệt Văn bước vào con đường của phụ thân hắn, làm sao Mặc Hiểu Lam có thể đáp ứng di nguyện của tỷ tỷ đã khuất đây? Càng làm sao ăn nói với nàng a?
.....
"Tiểu Lam, đáp ứng với ta, đệ phải sống, bảo hộ hài tử của ta thật tốt."
Ánh mắt trở nên mơ hồ, Mặc Hiểu Lam nuốt lệ khẽ nói: "Tỷ, ta đáp ứng."
.......
Mặc Hiểu Lam còn đang suy nghĩ mông lung, tiếp đến đã có vài chục thân ảnh lao lên bầu trời, âm thanh tên bay vun vút liên hồi, nhưng tuyệt lại không tìm thấy sát khí. Tất nhiên sẽ không có sát khí, càng sẽ không có người bị thương, bởi đây là thể lệ, kẻ nào lại to gan lớn mật dám làm trái chứ.
Người tham gia tranh đấu, có thể tùy ý bắn hung linh đang bay lượn khắp trời, nhưng chỉ cần bắt trượt liền sẽ bị loại. Hơn mười vị hộ pháp lợi hại nghiêm ngặt giám sát, vạn nhất có kẻ muốn làm bị thương người khác, liền sẽ có thể ngăn chặn trong lòng bàn tay. Dù sao, đây cũng chỉ là một đám thiếu niên không đáng để tâm.
Sở Nhạc Hiên thoáng nhìn thấy Mộ Hàn Thuỷ còn đang bất vi sở động, sốt ruột mà nói: "Hàn Thủy, ngươi đứng đầu danh sách thi đấu của Cung Đan Tông, còn không mau lên a?"
Nhìn bộ dáng chần chừ không đành tâm nhấc chân của Mộ Hàn Thuỷ, Mặc Hiểu Lam liền nói: "Ngươi được không đó, hay cứ để ta đi thay ngươi."
Mộ Hàn Thuỷ cười gượng một tiếng, nói: "Không cần đâu, ta đi được mà."
Thân ảnh thiếu niên cô độc thấp thoáng giữa không trung, sắc mặt hắn càng lúc càng nhợt nhạt, nhưng tay cầm cung bạc lại tuyệt nhiên vững vàng không chút buông lỏng. Vài đạo linh quang hư ảo lao đi, hung linh tiêu tán ngày càng nhiều. Lúc này, Mặc Hiểu Lam không khỏi có chút bất an cho tiểu tử kia, lại nhìn Sở Nhạc Hiên đang tiếu ý tràn đầy mà nghĩ: "Tiểu Hiên không lý nào không biết Hàn Thủy không thể ngự kiếm. Nhưng rốt cuộc đệ ấy có ý gì chứ?"
Sở Tình bên cạnh vẫn luôn yên lặng lại chợt lên tiếng: "Đã nói đừng nghĩ nhiều. Nhọc tâm ngươi."
Mặc Hiểu Lam bị nàng nhìn thấu tâm, cũng chỉ khẽ cười nói: "Ân. Ta biết."
Bất tri bất giác, hắn cảm nhận được trong câu nói của nàng chính là sự ôn nhu quan tâm chưa từng có, điều này thật không khỏi khiến lòng người ấm áp a. Ây nha, không đúng, không đúng. Mặc Hiểu Lam quả muốn tát thẳng mình một cái mà, rõ ràng người mà Sở Tình chiếu cố là tiểu tử Thiên Mệnh này, thực sự không phải hắn...
Mặc Hiểu Lam là Yêu Cầm Sư, là cừu nhân của nàng, là kẻ mà nàng từng truy sát. Những người thật tâm đối tốt với hắn, đều sớm đã không còn trên thế gian. Ngay cả đệ đệ mà hắn yêu thương nhất, năm đó, cũng là hướng Mặc Hiểu Lam một kiếm xuyên tâm, không chút lưu tình.
Thực tại, Mặc Hiểu Lam chính là không còn gì cả. Hắn không dám nghĩ tới lúc Sở Tình nhận ra bản thân, có phải thật sự sẽ lần nữa chết đi không? Mặc Hiểu Lam tự cười giễu: "Chết thì sao? Vẫn không đáng sợ bằng lạc lỏng giữa thế gian này, cứ tựa như sẽ không biết chính mình tồn tại vì điều gì..."
Lúc này, hắn quả thật giống như Hắc Phong Vô Tướng đã nói, vô cùng sợ... Sợ hãi sẽ đánh mất điều vốn dĩ không thuộc về hắn.... Chí ít thì bên cạnh Sở Tình, Mặc Hiểu Lam sẽ còn có lý do để sống tốt, chính là giữ cho nàng đồ đệ bảo bối này. Thực ra, như vậy cũng xem như là ổn đi.
Tuyệt