Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 29-1




Đúng lúc ấy, ngoài cửa bỗng tiến vào vài người, mọi người quay mặt nhìn, không chuyển trở lại. Chỉ thấy một thanh niên bộ dạng phong trần tuấn lãng, tiêu sái trác tuyệt, mặc một bộ xiêm y nguyệt sắc [xanh nhạt, xanh lơ], động tác đều lộ uy nghiêm, làm người ta không dám lỗ mãng trước mặt hắn, nhưng lại không thể dời mắt khỏi người hắn.

Phía sau là đôi vợ chồng trẻ, sắc mặt không tốt lắm, nắm tay một đứa nhỏ đi tới, cước bộ phù phiếm, sắc mặt tiều tụy, đằng sau nữa còn có một thiếu niên thanh tú mang theo bao lớn bao nhỏ.

Thiếu niên vào sau cũng khoảng mười tám mười chín tuổi, trên mặt là tươi cười, giờ đã thành mặt đau khổ, nhìn đứa nhỏ trên người nữ nhân kia lộ ra vẻ mặt giảo hoạt với hắn.

Mọi người thấy mấy người vừa vào đều khí chất bất phàm, nhất thời vắng lặng, ngay cả thuyết thư tiên sinh cũng nhìn họ không chớp mắt, vị thiếu niên đang giúp sư phụ lên lầu kia kỳ quái muốn quay đầu lại, bị sư phụ nhà mình tay cứng ngắt túm chặt, y tưởng thương thế của sư phụ lại nặng thêm, vội nói: “Sư phụ, người sao vậy? Có phải nội thương nặng thêm không?”

Lúc này khách *** một mảnh im lặng, lời của thiếu niên nói ra cũng truyền rõ ràng đến tai những ngươi vừa đến, theo thanh âm nhìn lại ——

“A Lâu?” Nam tử nghiến răng nghiến lợi gọi.

“Nguyệt Ảnh?” Thiếu niên thanh tú vui mừng kêu lên.

“Hoàng tiên sinh? Linh Phong?” Thiếu niên áo xanh ngạc nhiên gọi, cảm thấy tay vịn cầu thang của sư phụ lại dùng sức, ngón tay trở nên trắng bệch, lúc này lại ho vài tiếng.

Lý Nguyệt Ảnh có chút đăm chiêu, sư phụ hẳn biết người vào là Hoàng Dược Sư nên mới dị thường như thế.

Hoàng Dược Sư nghe thấy tiếng ho khan, sắc mặt tối sầm, cả người phát ra sát khí sắc bén. Mọi người trong *** bị dọa, nhất thời không dám nói tiếng nào.

Thân ảnh như gió, nháy mắt đã tới trước mặt Hoa Mãn Lâu, nói: “Ngươi làm sao vậy?”

“Dược Sư, ta không sao.” Nam tử áo trắng, Hoa Mãn Lâu, dịu dàng nói.

“Ngươi nghĩ y thuật của ta không tốt sao?” Hoàng Dược Sư nổi giận, cầm lấy tay y bắt mạch.

Y bỏ đi vài năm, nhớ y vài năm, gặp lại lại là trong tình cảnh này, làm sao Hoàng Dược Sư có thể không tức giận? Giờ còn mang mũ sa, chẳng lẽ bị thương trên mặt?

Hoàng Dược Sư sắc mặt thâm trầm, xốc mũ sa của y lên, mọi người xung quanh vẫn luôn theo dõi bọn họ nhất thời quên mất thế nào là hô hấp. Chỉ thấy người kia tuấn lãng dị thường, mặt như lan chi [không hiểu “lan chi” là gì… QvQ], ngũ quan tinh xảo thanh lệ, sắc mặt có điểm tái nhợt, thêm một thân áo trắng, có điểm không dính bụi trần gian, như thần tiên bước ra từ trong tranh.

Hoa Mãn Lâu thở dài một tiếng: “Nơi này không tiện nói chuyện, trở về phòng rồi nói.”

Hoàng Dược Sư hừ một tiếng, người dưới lầu chưa kịp hoàn hồn thì hai người đã không thấy tăm hơi. Hoàng Dược Sư dùng khinh công, mang theo Hoa Mãn Lâu rời đi, không rõ tung tích.

Lúc này xa xa có hai người đứng ngoài cửa, thấy một cảnh này. Người cao lớn hơn thấp giọng đầy ghen tuông nói: “Được chưa Lạc Lạc, ngươi vừa lòng rồi chứ?” Bằng không ta hao tổn tâm tư đem Hoàng Dược Sư dẫn tới đây để làm gì, đêm nay, nhất định phải ăn sạch y, người này lấy cớ thương thế của Hoa Mãn Lâu chưa lành mà cự tuyệt mình cầu hoan, lần này, tuyệt đối trốn không thoát đâu!

Người kêu Lạc Lạc cười đến giống tiểu hồ ly, nói: “Trùng Dương, có Hoàng Dược Sư ở đây, hắn sẽ đốc thúc tiểu Lâu uống thuốc, hẳn là không ngại.” Rốt cuộc khiến người đầu gỗ này ghen tỵ, xem ra chiêu này dùng vẫn tốt, về sau hữu dụng.

Vì thế, hai người lòng nham hiểm nhìn nhau mà cười.

Còn mấy người ở lại, Khúc Linh Phong, Trần Huyền Phong, Mai Siêu Phong, còn có tiểu Hoàng Dung. Lý Nguyệt Ảnh bất đắc dĩ, gọi tiểu nhị, để mấy người ở cùng một viện.

Lúc đầu khi Hoa Mãn Lâu còn chưa mang mũ sa, vào khách *** tìm phòng trọ, luôn bị người gõ cửa muốn gặp, nhiều nhất là giang hồ đạo chích tới trêu ghẹo, còn cả hái hoa tặc. Sau Hoa Mãn Lâu thấy quá phiền toái, đành phải mang mũ sa, dù sao y cũng không nhìn thấy. Nếu không cẩn thận mũ sa bị mở ra, hai người đành thuê cả một tòa viện, nếu không có thì đành chấp nhận. Mang mũ sa giảm rất nhiều phiền toái.

“Nguyệt Ảnh, Nguyệt Ảnh……” Khúc Linh Phong cúi đầu gọi tên Nguyệt Ảnh, nhìn y thật sâu, tựa hồ muốn đem hình ảnh của y khắc sâu trong đầu.

Lý Nguyệt Ảnh bị Khúc Linh Phong chíp chíp gọi tên, không được tự nhiên nói: “Chúng ta trước đi nghỉ ngơi, sư phụ sẽ về nhanh thôi.”

Khúc Linh Phong si ngốc nhìn Lý Nguyệt Ảnh, ba năm không gặp, Nguyệt Ảnh thay đổi rất nhiều. Nguyệt Ảnh cao thêm, hiện tại cao đến bả vai Linh Phong, có lẽ ba năm hành tẩu giang hồ, trải qua nhiều việc, lớn lên tay chân thon dài, dáng người mềm dẻo, nhưng so với trước đây lại gầy hơn một chút. Ngũ quan phát triển, bắt đầu lớn lên, mới mười lăm mười sáu tuổi, thân mình còn chưa thành thục, mềm mại tươi mát, có loại cảm giác bồng bột, sức sống vô tận.

Lý Nguyệt Ảnh xoay người, không để ý tới Khúc Linh Phong, nhưng đứa nhỏ trong ngực Mai Siêu Phong nhìn thấy Nguyệt Ảnh, giang tay ra đòi ôm. Mai Siêu Phong kinh ngạc nhìn tiểu Hoàng Dung, lúc tiểu Hoàng Dung vừa thấy nàng, vẫn là sợ người lạ không để ý đến nàng, thế nhưng hiện tại lại muốn Lý Nguyệt Ảnh ôm?

Khúc Linh Phong ghen tỵ, ê ẩm nói: “Sư tỷ, tiểu Dung nhi vẫn luôn thích Nguyệt Ảnh cùng Hoa công tử, mấy năm vậy rồi mà vẫn còn nhớ.”

Nguyệt Ảnh dịu dàng ôm tiểu Hoàng Dung nở nụ cười.

Tiểu Dung nhi lớn rất lên thật hoạt bát. Linh Phong cũng trở nên thực thành thục, ngây ngô trước kia đã bị thay thế bởi ổn trọng. Chính mình không nghĩ tới, lâu như vậy, hắn vừa liếc mắt đã nhận ra mình. Không biết vì sao, Lý Nguyệt Ảnh thấy lòng thực ấm.

Tới đình viện, Lý Nguyệt Ảnh thưởng cho tiểu nhị, Khúc Linh Phong tiếp nhận Lý Nguyệt Ảnh, đem Dung nhi cho Mai Siêu Phong nói: “Sư tỷ, Dung nhi buồn ngủ rồi.” Rồi lôi Nguyệt Ảnh đi ôn chuyện. Trần Huyền Phong trợn trắng mắt, tiểu Tam ngu ngốc, trong lòng muốn gì là không gạt được ai, tiểu Dung nhi không buồn ngủ nhưng được Mai Siêu Phong chăm sóc rồi, mà hiện tại……

Trần Huyền Phong mỉm cười, nói với Nguyệt Ảnh: “Nguyệt Ảnh, không ngờ nhanh như vậy lại gặp.”

“Đúng nha, thật không nghĩ tới, Huyền Phong đại ca, hai người tốt chứ?” Lý Nguyệt Ảnh quan tâm hỏi.

“Đại sư huynh, Nguyệt Ảnh, mấy người đã gặp trước? Sao đệ không biết?” Khúc Linh Phong ăn phải dấm chua hỏi, một bên ôm chặt Nguyệt Ảnh, một bên gắt gao trừng Trần Huyền Phong.