Đào Hoa Khó Dây Dưa

Chương 9-2




Hoa Đóa nghe vậy, người không ngừng ngã lui về phía sau, cho đến khi bị ép đến góc tường, không có đường để lui."Ta. . . . . . Không biết chuyện này. . . . . ."

"Hừ! Người của nghĩa trang vì bảo vệ ngươi, quyết định làm địch với trời, chuyện như vậy dĩ nhiên sẽ không để cho ngươi biết!" Hoàng Thúy Nhi càng nói càng tức giận, không hiểu tại sao Hoa Đóa lại có được yêu thương của La Trữ Nhạc.

Hoa Đóa là một yêu nữ, bị người đời coi là kẻ gieo họa! Nàng đáng để La Trữ Nhạc vì nàng mà hy sinh tánh mạng sao? Hoàng Thúy Nhi càng nghĩ càng không cam lòng. Minn?NA>D:D"L=q)D "Nếu ngươi không tin ta nói..., có thể tự mình đi xác nhận!"

Nhớn mi, Hoàng Thúy Nhi nói tiếp: "Lúc ta mới tới bên ngoài vẫn còn rất náo nhiệt, ngươi đi xem một chút mà có thể biết rõ chân tướng!"

Hoa Đóa vừa nghe xong, lảo đảo nghiêng ngả vọt ra cửa phòng, một mạch xuyên qua sân nhà, đi tới đại sảnh đúng lúc nhìn thấy Đinh thúc, nàng vội vàng dừng bước lại, núp trong bóng tối.

Ở cửa lớn, Đinh thúc cùng thủ hạ trang viên đang dùng thân thể ngăn trở một đống người muốn xông vào, nhưng lại không đỡ được câu oán hận ——

"Mau giao Hoa Đóa ra!"

"Giết người thì đền mạng, giết người thì đền mạng!"

"Nghĩa trang làm sao có thể bảo vệ một yêu nữ? Mau tránh ra!"

"Đúng, mau tránh ra, không giao Hoa Đóa ra bên ngoài thề không rời đi!"

Tất cả lời nói đều là yêu cầu nghĩa trang giao nàng ra—— Hoa Đóa nắm chặt váy, nước mắt rốt cuộc tràn ra.

"Tại sao, tại sao có thể như vậy. . . . . ." Nàng bất lực ngã xuống mặt đất, nàng không ngờ chuyện này căn bản là không có kết thúc, vẫn còn mang đến phiền toái cho nghĩa trang.

Khó trách Đinh thúc nhìn thấy nàng thì luôn có bộ dạng muốn nói lại thôi, chỉ sợ là chịu không ít áp lực.

"Thật xin lỗi, không phải ta cố ý, không phải cố ý. . . . . ." Nàng khóc không thành tiếng, đột nhiên phát hiện Đinh thúc đi trở về hành lang, nàng vội vàng lấy tay che miệng lại, không dám để cho Đinh thúc phát hiện nàng đã biết sự thật, vội vàng chạy về sương phòng của La Trữ Nhạc.

Đạp bước chân nặng nề trở lại bên trong phòng, nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Thúy Nhi an vị ở bên giường chăm sóc hắn, lòng của Hoa Đóa đột nhiên đau đớn, cảm giác mình thật hèn hạ, nàng không có cách nào đường đường chính chính bước ra trước mặt bọn hắn bây giờ, chỉ có thể như kẻ ăn trộm núp ở phía sau màn vải.

Nàng không dám để cho Hoàng Thúy Nhi phát hiện sự tồn tại của nàng, nhịn xuống tiếng thút thít, nhưng nước mắt lại không nghe lời mà liều chết chảy xuống mặt.

Nghe lời nói thâm tình của Hoàng Thúy Nhi, nàng chỉ có thể một tay nắm màn vải, một tay đấm trái tim, ngực của nàng chất đầy chua xót, D+D_L!Q@D MIN&NA# đau khổ, bi thương thảm thiết, làm cho nàng gần như sắp không thở nổi.

La Trữ Nhạc liều mình bảo vệ nàng, nàng thì sao? Nàng luôn miệng nói thương hắn, nhưng vẫn mang đến phiền toái cho hắn, hại hắn lâm vào nguy hiểm.

Hoàng Thúy Nhi nói đúng, nàng là một kẻ gieo họa, nàng hại... La Trữ Nhạc thảm không hề nhẹ, bây giờ còn làm hại nghĩa trang bị người trong thiên hạ trách mắng.

Loại nữ nhân như nàng làm sao có thể đợi bên cạnh hắn? Ngộ nhỡ hắn biết bởi vì nàng, ngay cả tính mệnh cũng mất làm thế nào?

Hoa Đóa mãnh liệt lắc đầu, chỉ là nghĩ như vậy đã đau đến mức không muốn sống. "Không thể! Ta không thể. . . . . ."

Nắm chặt tay thành nắm đấm, tầm mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh Hoàng Thúy Nhi cẩn thận chăm sóc hắn, Hoa Đóa không thể không thừa nhận bọn họ mới là một đôi trai tài gái sắc, một đôi trời đất tạo nên.

"Trữ Nhạc, ta trở nên như thế nào cũng không sao cả, chỉ cầu chàng khỏe mạnh, cả đời bình an. Nhưng nếu ta ở lại bên cạnh chàng cuối cùng cùng chỉ mang cho chàng khổ nạn, ta rất nghi ngờ. . . . . . Chúng ta có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ sao?" Nàng không khỏi cười khổ. "Dường như ta không có cách nào mang cho chàng hạnh phúc, bây giờ nghĩ lại, đối với cha ta cũng giống vậy, các người cũng bởi vì ta mà chịu hết hành hạ." Đáy mắt nàng tràn đầy thê lương.

"Không có ta cũng sẽ không có phiền toái nữa, chàng. . . . . . Cũng có thể trải qua những ngày bình yên. . . . . . Đối với chàng như vậy mới là tốt nhất, đúng không?" Nàng tự lẩm bẩm, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, thần sắc ảm đạm rời khỏi phòng.

"Đóa Nhi, Đóa Nhi. . . . . ." Trên mặt La Trữ Nhạc đang hôn mê hiện đầy mồ hôi, nỉ non ra tiếng.

Trong mộng, bóng dáng của Hoa Đóa từ từ mơ hồ, hơn nữa bất kể hắn gọi thế nào nàng cũng không chịu quay đầu lại, để lại một mình hắn cô độc đứng nguyên tại chỗ.

Hắn rất sợ hãi, rống to đến khàn cả giọng——

"Trữ Nhạc công tử." Hoàng Thúy Nhi thấy hắn mở mắt ra, mừng rỡ cầm tay của hắn, "Ngươi rốt cuộc đã tỉnh."

Hôn mê hơn mười ngày, cuối cùng hắn đã khôi phục ý thức.

Tầm mắt của hắn có chút mơ hồ, cố gắng trợn to mắt, thấy rõ dung nhan trước mặt, lập tức khó nén thất vọng. "Đóa Nhi, Đóa Nhi đâu? Ta muốn, muốn gặp nàng!" Hắn hơi có vẻ kích động.

Sắc mặt Hoàng Thúy Nhi trở nên rất khó coi, "Trữ Nhạc công tử, chàng vừa mới tỉnh lại, có muốn uống ngụm nước trước hay không?" Nàng làm bộ coi thường lời của hắn, miễn cưỡng nhếch khóe miệng.

"Đóa Nhi." Hắn hít sâu một hơi, lại nhớ tới cái tên này.

Nàng cau mày, do dự một chút mới mở miệng, "Hoa Đóa không ở nơi này."

"Nàng ở nơi đâu?"

"Nàng. . . . . ." Hoàng Thúy Nhi cố làm ra vẻ tức giận, "Trữ Nhạc công tử cực khổ cứu nàng về, ai ngờ nàng không cảm kích thì thôi, nhưng ngay cả một câu cũng không nói rồi rời khỏi trang viên, thật là lãnh khốc vô tình mà!"

Hắn dùng sức hất tay của nàng ra, "Không cho phép ngươi nói xấu Đóa Nhi!" Gian nan ngồi dậy, khàn cổ họng kêu, D)D(L*Q&D^Min!na "Ta muốn thấy Đóa Nhi! Nàng ở nơi đâu?"

Hoàng Thúy Nhi là một thiên kim đại tiểu thư, lại nhiều lần bị hắn lạnh nhạt, lại nghe trong miệng của hắn chỉ la hét một người tên Hoa Đóa, vẻ mặt nhất thời không vui. "Không phải ta nói nàng đã rời đi sao, chàng muốn đi đâu tìm người?"

Lẩm bẩm tiếp tục trách nói: "Chàng vừa mới tỉnh lại, tốt nhất đừng bởi vì nhất thời kích động lại động đến vết thương. Thân thể của chàng quan trọng hơn, luôn lo lắng nữ nhân kia làm cái gì chứ?"

Hắn nhắm mắt lại, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng —— là ai cho phép nàng ta đến phòng của hắn? Là ai cho phép nàng ta tới!

"Tránh ra! Tự ta đi tìm nàng." Hắn vội vã xuống giường, lại bởi vì bị thương nặng mà ngay cả đứng cũng không thể nào đứng ngay ngắn.

"Trữ Nhạc công tử!" Hắn thật là cố chấp, Hoàng Thúy Nhi vội vàng nâng hắn lên, vội vàng kêu bên ngoài, "Người đâu mau đến! trữ Nhạc công tử tỉnh lại rồi!"

Đinh thúc một mực đứng ngoài cửa coi chừng nghe được tiếng gọi, lập tức xông tới. "Thiếu gia!" Thấy hắn rốt cuộc tỉnh lại, tâm tình vô cùng kích động, nhưng lại thấy không khí quái dị trong phòng, vội vàng thu hồi nụ cười. "Thiếu gia muốn đi đâu? Thiếu gia muốn cái gì, giao phó tiểu nhân là được, ngàn vạn lần đừng lộn xộn tránh cho làm vết thương rách ra!"

La Trữ Nhạc chợt cầm lấy tay hắn, "Đinh thúc, đi tìm Đóa Nhi, mau giúp ta tìm Đóa Nhi, ta muốn thấy nàng. . . . . ."

Mở mắt ra không nhìn thấy Hoa Đóa, làm cho hắn cảm thấy rất lo lắng!

"Chuyện, chuyện này. . . . . . Hoa cô nương không có ở trong trang viên." gương mặt Đinh thúc nhăn lại.

"Tại sao không có ở đây? Nàng đi nơi nào rồi hả ?" La Trữ Nhạc lo lắng hỏi.

"Ba ngày trước nàng đã rời khỏi trang viên rồi." Đinh thúc tránh né ánh mắt của hắn, nhỏ giọng mà nói ra.

"Ba ngày trước?" Thân thể hắn hơi bị chấn động, sắc mặt vốn tái nhợt càng trở nên trắng bệch. "Tại sao phải đuổi nàng đi? Đinh thúc biết rõ ta quan tâm nàng nhiều bao nhiêu, tại sao có thể để cho nàng đi? !" Lớn tiếng gào thét, bước chân lảo đảo.

"Thiếu gia, cẩn thận!" Đinh thúc vội vàng vịn hắn, cũng giải thích thêm, "Hoa cô nương cũng không nói cho bất cứ kẻ nào đã rời đi, hơn nữa nàng còn để lại một phong thư muốn chúng ta đừng tìm nàng nữa, cộng thêm lúc ấy vội vàng ứng phó những người kia. . . . . ." Hắn không tiếp tục nói nữa.

Hoa Đóa vừa đi, những người canh giữ ồn ào ở ngoài cửa kia cũng biến mất theo, tình huống này khiến cho tất cả mọi người trong nghĩa trang thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù thẹn với Hoa Đóa, nhưng bọn họ cũng hiểu chỉ có nàng rời đi mới có thể giải quyết phân tranh.

Đinh thúc dĩ nhiên không dám nói việc này cho La Trữ Nhạc —— thiếu gia thật vất vả mới trở lại từ Quỷ Môn quan, hôm nay Hoa Đóa biến mất đã đủ để cho hắn đau lòng!

"Cho nên cứ nàng đi?" La Trữ Nhạc mãnh liệt hít một hơi, nỗi sợ hãi mất đi nàng chiếm hết trái tim, "Các ngươi không tìm, ta đi tìm. . . . . . Ta đi tìm Đóa Nhi."

"Trữ Nhạc công tử, thân thể chàng như thế này còn có thể đi đâu chứ? Trước tiên chàng chữa khỏi vết thương rồi hãy nói!" Min!na@d#d$l%Q^D giọng nói của Hoàng Thúy Nhi vô cùng bất đắc dĩ, khuyên bảo.

Thế nhưng hắn lại mắt điếc tai ngơ, "Ta muốn đi tìm nàng. . . . . ." Lảo đảo nghiêng ngả đi ra sương phòng, thỉnh thoảng dựa vào vách tường lấy hơi, không ngừng đi một chút lại dừng một chút, nhiều lần ngã nhào trên đất, nhưng vẫn kiên trì bò dậy tiếp tục đi ra ngoài.