Đào Hoa Khó Dây Dưa

Chương 7-2




Nghe vậy hắn bừng tỉnh hiểu ra, hắn lại nở nụ cười."Yên tâm đi! Ta sẽ không nhìn các nàng ấy." Hắn cưng chiều Hoa Đóa còn không kịp, đâu còn có ý định đi quan tâm những nữ nhân khác?

Rũ mắt xuống, nụ cười của nàng đỏ thắm, bởi vì tình yêu kiên định của hắn mà cảm thấy mở cờ trong bụng —— bởi vì số mạng trớ trêu của nàng, từ nhỏ nàng chưa từng hy vọng xa vời sẽ có một lang quân như vậy chờ đợi mình, Min,na,dien,dan,le,quy,đonmà đang lúc nàng có suy nghĩ buông tha ý niệm về tình yêu, chỉ sống qua những ngày bình thường thì La Trữ Nhạc xuất hiện!

Hắn giống như là mặt trời chiếu sáng tâm hồn khô héo nàng, mang cho nàng vui vẻ trước nay chưa có, nàng nghĩ thầm, có lẽ hắn là hoa đào duy nhất đời này của nàng——cây hoa đào được đặt tên là La Trữ Nhạc này không chỉ có tuấn tú, mà còn rất rêu rao !

"Sắc trời đã tối." Nhìn đình viện thê thảm đến mức không nỡ nhìn, hắn hắng giọng."Ngươi cũng tiêu hao không ít thể lực, không đói bụng sao?"

Đóa Nhi tức giận thì thật đáng sợ, ngộ nhỡ lại có mấy lần nhưu thế nữa, trang viên chẳng phải sẽ bị phá hủy sao? Hắn lắc đầu, thầm nghĩ lần sau tuyệt đối không thể chọc nàng nổi giận nữa.

"A, đói." Nàng không dám nhìn đình viện bị thần lực của nàng vừa phá hủy nữa, cúi đầu nói.

"Chúng ta đi dùng bữa thôi." Hắn lôi tay của nàng đi, hai người cùng nhau rời khỏi đình viện.

Lúc này, một bóng người bước vào đình viện, nhìn đình viện vừa bị tàn phá, vẻ mặt dường như đang rất phức tạp.

"Có phải thiếu gia quá tốt đối với Hoa cô nương rồi hay không?" Tổng quản Đinh thúc mới vừa rồi đang ở chỗ vườn hoa cách đình viện không xa sửa sang lại hoa cỏ, không cẩn thận nghe toàn bộ đối thoại của bọn họ không sót một chữ, cảm thấy rất lo lắng với hành động sủng ái quá mức của La Trữ Nhạc đối với Hoa Đóa.

Nghĩa lẫm công tử đâu thể đặt toàn bộ tâm trí ở trên người một vị cô nương? Huống chi nàng còn là một phiền toái lớn khó giải quyết, thiếu gia không nên dính líu với nàng quá nhiều.

Đinh thúc thở dài, âm thầm ra một quyết định trong lòng.

***

Cha La cau mày nhìn La Trữ Nhạc cầm chặt tay Hoa Đóa không buông, vẻ mặt hơi có vẻ bất đắc dĩ —— hắn cần phải kiêu căng như vậy trước mặt cha mình sao? Chậc, ý định bảo vệ Hoa Đóa quá mức mạnh mẽ.

"Trữ Nhạc, ngươi làm cái gì với Hoàng cô nương vậy? Tại sao nàng khóc chạy đến muốn ta cho nàng một công đạo?"

"Đây mới là lạ, cha muốn con mang nàng đi du hồ, con cũng vậy làm theo, chẳng biết tại sao nàng có thể như vậy!" Hắn giả bộ không hiểu.

"Chẳng lẽ không phải là ngươi thích Hoàng cô nương sao?"

"Cha nhìn hành động của con, chẳng lẽ còn không hiểu sao?" m'i'n'n'a d/d/l/q/d Hắn giơ cao bàn tay đang nắm tay Hoa Đóa lên, hỏi ngược lại cha của mình.

Ở bên cạnh hắn, Hoa Đóa lo lắng khẽ hô, "Trữ Nhạc!" Vội vàng rút tay về.

Hắn không vui ra mặt, nhưng lại không bù được hơi sức của nàng, chỉ có thể để mặc cho tay của nàng thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, lại không nhịn được nói mấy câu —— sao lại tước đoạt quyền lợi của hắn chứ? Đóa Nhi đáng ghét!

Nàng dựa vào hắn rất gần, nghe lọt toàn bộ lời nói của hắn vào trong tai, gương mặt trở nên ửng hồng, hắn thật đúng là càn rỡ, ở trước mặt trưởng bối cũng không thay đổi bản tính.

Cha La thấy vậy, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc."Được, chuyện Hoàng cô nương sau này hãy nói, hiện tại ta có chuyện quan trọng hơn muốn nói với ngươi."

" Đúng lúc con cũng có chuyện quan trọng muốn nói ới cha." Hắn đặc biệt cùng Hoa Đóa xuất hiện trước mặt cha chính là muốn nói về chuyện hôn sự.

"Hoa cô nương, có thể mời cô nương đi tránh một lát hay không?"

"Cha, chuyện ta muốn nói có liên quan đến Đóa Nhi."

Cha La nhướng mày, "Ta có chuyện rất quan trọng phải nói." Lần nữa nhấn mạnh.

"Trữ Nhạc, ta không sao." Kéo kéo La Trữ vui ống tay áo, Hoa Đóa quay về phía cha La nói: "Bá phụ, hai người từ từ nói chuyện, ta đi ra ngoài trước."

" cũng là Hoa cô nương hiểu chuyện hơn ngươi."

La Trữ Nhạc buồn bực không lên tiếng, yên lặng nhìn Hoa Đóa rời khỏi thư phòng xong mới mở miệng, "Có chuyện gì không thể nói trước mặt Đóa Nhi?"

"Trữ Nhạc, nàng không thể!" Cha La hoàn toàn không quanh co lòng vòng, làm nói rõ ràng cho hắn."Ngươi không thích Hoàng cô nương cũng không sao, tìm thêm cô nương thích hợp là được rồi, chỉ có Hoa Đóa là không được!"

"Tại sao nàng không được?" (Mang truyện đi nơi khác khi chưa được phép là ăncắp. Xin tôn trọng editor) La Trữ Nhạc trầm giọng hỏi.

"Nàng là một phiền toái."

Sắc mặt La Trữ Nhạc cứng lại."Chẳng lẽ cha đã biết. . . . . ."

"Chuyện Hắc Ngục kiếm ta đã nghe nói, cũng biết là ngươi phái người đi truyền ra tin tức, khiến cho lòng người trên giang hồ bàng hoàng." vẻ mặt cha La nghiêm túc, chân mày cũng nhíu chặt lại một chỗ.

" Cha nghe ai nói?" Làm sao cha biết chuyện này?

Lúc này, một người từ trong màn vải đi ra."Là ta nói."

"Đinh thúc, sao ngươi. . . . . ." Hắn không ngờ tới tổng quản từ trước đến giờ luôn đứng bên cạnh hắn này lại sẽ đi mật báo với cha.

"Thiếu gia, ta không thể trơ mắt nhìn người vì một cô nương mà bị mọi người công kích, cũng không thể khiến cho nghĩa trang bị liên lụy." Đinh thúc chống lại con ngươi đáng sợ của hắn, tâm tình phức tạp.

Đinh thúc là người nhìn La Trữ Nhạc lớn lên, hiểu rõ hắn đang có tất cả, cũng coi hắn như con trai ruột của mình.

Thiếu gia muốn làm cái gì cũng sẽ hỗ trợ hết sức, ví như sau khi thiếu gia lên làm nghĩa lẫm công tử, gạt trưởng lão dạy dỗ những người lợi dụng danh tiếng kia hắn cũng có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt, thậm chí giúp giấu giếm.

Nhưng lần này không được!

La Trữ Nhạc vì làm "Nghĩa lẫm công tử" Min'na/d'd/le'quy'đon bỏ ra giá cao như thế nào —— thiếu gia đã hy sinh tất cả tự do, vui vẻ. . . . . .

Mà thiếu gia chịu bao nhiêu khổ cực, hắn đều thấy tận mắt. Hôm nay sau bao nhiêu vất vả thiếu gia mới trở thành nghĩa lẫm công tử được mọi người kính ngưỡng (kính trọng + ngưỡng mộ), lại vì một cô nương mà không để ý mình có thể sẽ bị công kích vẫn cố ý làm theo ý mình.

Điều này làm hắn thật sự không nhìn nổi.

Từ khi thiếu gia đưa Hoa Đóa đến trang viên, hắn đã hiểu rõ trong lòng thiếu gia nàng có địa vị cực cao, cũng bởi vì như thế, hắn càng không thể để mặc cho thiếu gia làm bậy.

Hắn biết rõ. . . . . . Chỉ cần là vì Hoa Đóa, thiếu gia cho dù là hy sinh tính mạng của mình cũng không hề do dự.

Mà hắn rất sợ thiếu gia như vậy!

"Chỉ cần có thể bảo vệ Hoa Đóa, con bị thương cũng không sao cả."

"Ngươi không sao cả, nhưng nghĩa trang thì sao đây? Bởi vì nàng, khiến cho nghĩa trang bị công kích cũng không sao cả sao?" Cha La tức giận hỏi.

"Võ lâm nhân sĩ vì Hắc Ngục kiếm đã tìm tới Kỳ Tinh giáo, bọn họ hoàn toàn không đi tra đến cùng là ai truyền tin tức, chuyện này tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện."

"Cõi đời này là không có bí mật nào là vĩnh viễn, ngươi có tự tin sao như vậy?"

La Trữ Nhạc hừ lạnh một tiếng, "Không phải là con tự tin, mà đây là sự thật —— "Xin đừng mang truyện đi nơi khác khi chưa được phép. Hãy tôn trọng editor " Kỳ Tinh giáo đúng là muốn lợi dụng Hắc Ngục kiếm để khống chế giang hồ, mà con làm cho mọi người biết trước, nói không chừng ngược lại có thể mọi người còn cảm kích ta!"

"Cho dù đây là sự thật, đó cũng là chuyện trong võ lâm, không phải chuyện ngươi nên tự tiện nhúng tay."

"Tại sao? Dù thế nào đi nữa bọn hắn đánh không lại Kỳ Tinh giáo tự nhiên sẽ tìm tới nghĩa trang, đến lúc đó không phải là con phỉa vì bọn họ đi liều chết sao? ngăn cản Bái Hà sớm một bước không phải tốt hơn hay sao?"

" Ngăn cản sớm một bước cũng không phai là không được, nhưng cũng không phải do ngươi đến ngăn cản. Ngươi vừa nhúng tay, thì đồng nghĩa với là phá bỏ quy củ của nghĩa trang!" Minna Sa'kai dien'dan.le/quy/don Cha La biết rõ cá tính của hắn, bởi vì sợ hắn sẽ làm loạn, khi nghĩa lẫm công tử đời trước định tuyển La Trữ Nhạc còn từng hết sức phản đối, sau đó lại thấy biểu hiện của con trai luôn luôn rất tốt, còn tưởng rằng hắn rốt cuộc đã hiểu chuyện, không ngờ cuối cùng lại gây ra đại họa.

"Quy củ?" La Trữ Nhạc ghét nhất nghe hai chữ này."Nếu như mà con tuân thủ theo quy củ, cái gì cũng không trông nom, đợi đến khi bọn họ tới tìm con giúp một tay thì giang hồ đã sớm lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng rồi, bảo dạy con phải cứu sao đây? Còn nếu con không thể cứu được, chẳng phải là muốn đổ toàn bộ lỗi tất cả lên trên người của con sao?"

"Dù là như vậy, ngươi cũng phải chấp nhận, đây chính là trách nhiệm của nghĩa lẫm công tử."

"Trách nhiệm? Chấp nhận? Cha, con nói lời thật lòng, đây hoàn toàn là suy nghĩ cổ hủ!" Hắn cười lạnh, Dien/dan'lê'quy'đôn "Vâng, nếu không phải người giang hồ sùng bái nghĩa trang, nghĩa trang chắc là sẽ không có địa vị như ngày hôm nay. Nhưng nếu bởi vì Hắc Ngục kiếm mà giang hồ lọt vào nguy hiểm, không có giang hồ làm sao đến nghĩa trang? ! Con thấy nếu phải tuân theo quy củ hạ thì không phải càng phải hiểu được cách ứng biến hay sao? Con không cho là con làm sai chuyện này, con vẫn sẽ lo tới cùng!"