Rõ ràng là giữa hè, tại sao lại có gió rét thổi đến thế này? La Trữ Nhạc vừa bước vào đình viện, lập tức toàn thân nổi lên nổi da gà, nhìn thấy người đứng ở dưới gốc cây lớn, tiến lên rất nhanh chóng, lại nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của nàng, vội vàng bước chậm lại.
"Sao lại trở về nhanh như vậy à nha? Du hồ không thú vị sao?" Hoa Đóa nghe được tiếng bước chân của hắn, mặt không hề thay đổi, giọng nói lại ngọt ngào khác thường.
"Đóa Nhi. . . . . ." Tóc trên da đầu của hắn dựng thẳng đứng lên, xong rồi! Đóa Nhi đang rất giận, rất giận, rất giận! Hắn than thở một tiếng, vì số mạng bi ai của mình mà nhỏ xuống một giọt lệ đồng cảm.
"Ta còn tưởng rằng phải đến khi trời tối mới có thể nhìn thấy ngươi!" Nàng vừa nói, vừa nâng bàn tay lên nhẹ nhàng vỗ xuống bàn đá bên cạnh, phịch một tiếng, mặt bàn nứt ra Minna,D,d.L,q,d.
Hắn nuốt nước miếng một cái, "Đóa Nhi, ngươi hãy nghe ta nói. . . . . ."
Nàng nheo lại mắt, hoàn toàn không có ý định nghe hắn giải thích, cầm mảnh vỡ nứt ra từ bàn đá lên ném về phía hắn.
"Đợi chút, Đóa Nhi!" Hắn vội vàng tránh ra, tảng đá lớn rơi vào trong hồ phát ra tiếng động to, văng lên sóng nước rất cao, dội cho hắn ướt sũng từ đầu đến chân.
"Tại sao ngươi không đưa Hoàng cô nương về đây?" Giọng nói lạnh tanh vang lên lần nữa, chưởng phong mạnh mẽ cũng hướng đến tấn công hắn.
"Đóa Nhi, ta với nàng ấy thật sự không có gì." Thân thủ của hắn nhanh nhẹn né tránh, cũng tranh thủ thời gian để giải thích.
"Không có gì sẽ đến Trường An tìm ngươi sao? Còn đi du hồ cùng với ngươi!" Gạt người! Nàng nên sớm biết giữa hắn và Hoàng Thúy Nhi có vấn đề, nếu không trước đây hai người bọn họ cùng đi du hồ làm gì?
Bây giờ là lần thứ hai cùng đi du hồ, bọn họ chơi rất vui vẻ mà!
Rầm! Đại thụ bị đánh ngã, đá vụn bay đầy trời, đình viện bị phá hủynghiêm trọng.
"Trước đó ta cũng không biết nàng ấy sẽ đến đến Trường An, du hồ là . . . . . Ai! Nàng là khách, dù sao ta cũng phải làm tròn trách nhiệm của chủ nhân đến cùng ." Hắn tránh trái tránh phải, nhiều lần cũng bị chưởng phong cường hãn của nàng quét qua, suýt chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ này."Đóa Nhi, ngươi tỉnh táo lại trước đã."
Sự buồn rầu tràn ngập trong ngực của nàng, làm cho nàng cảm thấy thật khó chịu —— nàng nghe nói cha của La Trữ Nhạc đến Trường An, vốn định ăn mặc thật đẹp khiến bá phụ có một ấn tượng tốt với nàng, ai ngờ Hoàng Thúy Nhi đó cũng đi cùng.
Lúc này nàng mới nhớ đến chuyện La Trữ Nhạc cùng thiên kim Hoàng phủ đã từng cùng đi chơi hồ, lúc ấy nàng không cảm thấy có cảm giác gì, nhưng bây giờ chuyện xưa tái diễn, lòng của nàng càng đau hơn so với ban đầu.
Nghe Đinh thúc nói, Min,na.d.d,l.q.D bá phụ rất ưa thích Hoàng Thúy Nhi, cố ý muốn tác hợp bọn họ. . . . . .
Khi đó nàng khổ sở không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ có thể thỉnh cầu Đinh thúc trước hết đừng để cho bá phụ biết sự tồn tại của nàng, sau đó núp ở trong sương phòng, cho đến sau khi bá phụ ra khỏi cửa mới dám ra ngoài.
Cả ngày nàng tưởng tượng ra hình ảnh La Trữ Nhạc cùng Hoàng Thúy Nhi cùng đi dạo hồ, nhiều lần cũng không nhịn được nỗi chua xót ở mũi, cố nén nước mắt. Trong nháy mắt khi nhìn thấy hắn, tầm mắt của nàng lập tức trở nên mơ hồ.
"Từ nhỏ đến lớn, ta vẫn luôn ở tỉnh táo, nuốt toàn bộ khổ sở, nước mắt vào bụng. Bây giờ ta biết người mình thích cùng người khác ở chung một chỗ, ngươi còn muốn ta cố gắng giữ tỉnh táo sao? Rốt cuộc là ta phải tỉnh táo đến khi nào? Ta không muốn tỉnh táo!" Hốc mắt nàng rưng rưng, nghẹn ngào hô lên.
Trước khi gặp được hắn, nàng chưa bao giờ từng trải qua cảm giác giống như bị phu quân ruồng bỏ này.
Bắt được hai tay của nàng, nhìn thấy nước mắt của nàng, nhất thời hắn cảm thấy khó có thể hô hấp —— hắn không thích thấy nàng khổ sở, hắn dùng hết phương pháp chính là vì dụ dỗ nàng vui vẻ, không nghĩ tới hôm nay người khiến cho nàng đau lòng rơi lệ lại là chính hắn!"Đóa Nhi, thật xin lỗi, ta đã làm cho ngươi khó chịu."
Nhìn vào tròng mắt thâm thúy của hắn, giống như có thể cảm nhận được sự đau lòng của hắn, điều này làm cho toàn thân nàng chấn động—— rốt cuộc là nàng đang làm gì? Chỉ vì hắn và Hoàng Thúy Nhi cùng ra ngoài mà giận đến mất trí sao?
Nàng chợt cảm thấy tâm hoảng ý loạn, vẻ mặt phức tạp —— đến tột cùng là quan tâm hắn bao nhiêu, nàng mới có thể biến thành như vậy?
"Tại sao ta lại trở nên ngây thơ như vậy chứ?" Nhẹ giọng thở dài, bởi vì cái ôm của hắn mà từ từ khôi phục lý trí."Trữ Nhạc, ta quá sợ ngươi sẽ rời ta mà đi giống như cha...ta vẫn cảm thấy rất lo lắng. . . . . . Ngươi không cần thích Hoàng Thúy Nhi có được hay không Min.na.Sa.kai.d?d.l?q?d?"
" Đóa Nhi ngu ngốc, người ta yêu vĩnh viễn là ngươi!" Bàn tay vỗ vỗ lưng của nàng, dịu dàng an ủi trái tim của nàng.
"Thật sao? Ngươi không hề có một chút cảm giác gì với Hoàng Thúy Nhi sao?" Nàng hỏi gấp gáp.
"Dĩ nhiên không có." Người hắn để ý từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình Hoa Đóa mà thôi.
"Nhưng bá phụ đưa nàng ấy đến Trường An."
"Đó là tự cha ta quyết định."
"Nếu như bá phụ muốn ngươi cưới nàng thì sao đây?"
"Muốn thành thân, tự hắn đi mà cưới!" Lời này nếu để cho mẫu thân nghe được, hắn nhất định sẽ bị đánh."Nhưng ta sẽ không đồng ý thành thân với nàng ấy."
"Vậy tại sao trước đây ngươi cùng nàng đi du hồ? Cho nên lúc đó tất cả mọi người đều nói là ngươi thích nàng, nên mới mời nàng đi."
"Thật ra thì ta rất sớm muốn nói cho ngươi biết chuyện này từ sớm, nhưng mà ngươi khi đó dường như rất không để ý!"
Rũ mắt xuống."Mỗi thời mỗi khác, bây giờ ta rất để ý, ngươi phải thành thực khai báo."
"Ta sẽ nói, điều này cũng muốn trách tự ta. . . . . . Không đúng! Ngươi cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn. Min/na?D/d?LQD" Ánh mắt của hắn có vẻ oán trách.
"Ta? !" Cùng với nàng có quan hệ gì chứ?
"Không sai, ban đầu nếu không phải ngươi không nói một tiếng đã rời khỏi ta, làm sao ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh với Hoàng Thúy Nhi chứ?"
"Lời này là có ý gì?" Nghe đến bị ma quỷ ám ảnh thấy hết sức mập mờ! Cũng không phải là nàng buộc hắn đi tìm Hoàng Thúy Nhi!
Hắn do dự một chút mới mở miệng, "Bởi vì nàng ấy lớn lên giống ngươi!"
"Cái gì? !" Nàng ngẩn ngơ, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Hoàng Thúy Nhi, nhất thời lửa giận lại nổi lên."La Trữ Nhạc! Ngươi cho rằng ta là người mù sao? Ta với nàng ấy không hề giống nhau chút nào cả!"
Nàng không phải là một người vô liêm sỉ, biết vẻ ngoài của mình nhiều lắm được coi là đáng yêu, không hề dính dáng đến hai từ xinh đẹp chút nào cả. Nhưng Hoàng Thúy Nhi thì khác, gương mặt xinh xắn có vẻ đẹp động lòng người, ngay cả nàng nhìn thấy cũng động lòng. . . . . . Đây cũng là lý do nàng không an tâm ——
Nàng không hiểu tại sao La Trữ Nhạc lại bỏ Hoàng Thúy Nhi mà lựa chọn nàng!
"Không phải là khuôn mặt giống nhau!" Thẳng thắn nói, hắn cũng không nhớ dáng dấp của Hoàng Thúy Nhi như thế nào."Nhưng mà. . . . . . Nơi này rất giống." Ngón tay thon dài điểm chóp mũi của nàng.
"Lỗ mũi?" Vuốt lỗ mũi."Có không?" Giọng nói có vẻ nghi ngờ.
Hắn rất nghiêm túc nói: "Có, nhất là khi nàng nghiêng mặt thì góc độ đó nhìn lỗ mũi giống như ngươi vậy."
Nàng đột nhiên cảm thấy đầu muốn ngất, nhìn chằm chằm bộ dáng nghiêm trang của hắn, đột nhiên có ảo giác không nên cùng hắn quá mức nghiêm túc."Được, lỗ mũi của ta lớn lên giống nàng thì như thế nào?"
"Không, là lỗ mũi của nàng giống ngươi." Điểm này rất quan trọng, là Hoàng Thúy Nhi giống như nàng!
"Ai! Vậy thì thế nào?" Nàng không chịu được màrên rỉ.
"Lúc ấy ngươi đi rồi , ta rất nhớ ngươi." Hắn giọng nói trầm thấp, giống như trở lại tình cảnh lúc đó, tâm tình dường như đang rất cô đơn."Chính tại một lần ta tình cờ thấy Hoàng Thúy Nhi, nàng chủ động đến nói chuyện với ta, vốn là ta là không để ý đến nàng. . . . . . Nhưng nàng càng đến gần, ta càng cảm thấy nhìn quen mắt, nhìn kỹ mới phát hiện cái mũi của nàng rất giống ngươi! Sau đó khi lại nói chuyện với nàng, tầm mắt của ta luôn là không điều khiển được mà dừng lại trên mũi của nàng. . . . . ."
Nhìn thấy Hoa Đóa cau chặt mày, hắn vội vàng còn nói: "Ta hiểu rõ như vậy rất không lễ phép, cho nên sau khi mời nàng một lần cũng không dám nữa."
Hoa Đóa nghe xong chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, nếu là người khác nói lời như thế, nàng nhất định sẽ cho là viện lý do, nhưng La Trữ Nhạc thì không như vậy, hắn hiểu nàng ghét bị lừa gạt, chưa bao giờ nói láo với nàng.
Nếu theo như hắn đang nói, hắn tiếp nhận Hoàng Thúy Nhi thuần túy là muốn tìm bóng dáng của nàng trong đó, nàng thật bị hành động ngu ngốc của hắn làm cho cảm động.
Mặc dù cảm thấy thật có lỗi với Hoàng Thúy Nhi, nhưng nàng thật sự thích La Trữ Nhạc như vậy—— trong mắt cũng chỉ có mình nàng, không có chỗ cho cô nương nào khác.
"Đóa Nhi đừng nóng giận." Minna???d.đ?l.q.đ? Hắn tiến lại, cầm thật chặt tay của nàng."Nếu ngươi ở bên cạnh ta, ta tuyệt đối sẽ không nhìn những nữ nhân khác."
"Ý là, nếu ta không có ở đây thì sẽ đúng không?" Nàng giả bộ tức giận nghiêm mặt.
"Ai yêu, họ lại không giống như ngươi." Dừng một chút còn nói: " Tại sao ngươi cứ muốn chạy trốn khỏi ta chứ" Hắn nói có vẻ không vui.
Đuổi theo nàng mệt chết đi được! Hắn nên nghĩ biện pháp trói chặt nàng vào bên cạnh hắn, tránh cho không tìm được nàng.
"Không phải sao! Giống như ngươi cùng đi du hồ với Hoàng cô nương, ta lại không thể đi theo. . . . . . Ta nói không phải là như vậy sao!"