Cha hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ gì? Đến Trường An gặp con trai thân ái còn mang theo bạn bè sao? Tại sao cha và thiên kim Hoàng phủ lại đến cùng nhau, lại còn mạnh mẽ giục hắn đưa nàng cùng đi du hồ, nếu không sẽ không chịu buông tha hắn!
Ai! Thật vất vả mới thoát khỏi dây dưa của Hoàng Thúy nhi, không ngờ bây giờ nàng tìm tới cửa, hắn nên làm gì đây?
Liếc qua nàng, tầm mắt không tự chủ dời xuống, dừng lại trên lỗ mũi xinh xắn của nàng —— được rồi! Là lỗi của hắn, nếu không phải là trước đây hắn nhất thời bị ma quỷ ám vào mời nàng du hồ, MinnaD.D.L.Q.D chuyện hôm nay cũng sẽ không diễn ra.
Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của hắn!
"Trữ Nhạc công tử, trên mũi ta có gì đó sao? Ngươi một mực nhìn chằm chằm, khiến Thúy nhi rất thẹn thùng." Nàng vuốt lỗ mũi, đỏ mặt hỏi.
Hắn vội vã giương mắt chống lại ánh mắt nàng."Không, không có gì." Lắc đầumạnh mẽ, cảnh cáo mình đừng gây ra cử chỉ vô lễ nữa, ánh mắt vẫn là không tự chủ được chuyển qua sống mũi của nàng.
Ừ, hắn cũng không thể nói so với mặt của nàng, hắn cảm thấy có hứng thú đối với lỗ mũi của nàng hơn. . . . . . Sự thật luôn luôn tàn nhẫn, hắn không đành lòng tổn thương tâm linh của nàng, cho nên dẫu có chết cũng không thể nói!
"Thật ra thì tâm ý của Trữ Nhạc công tử, Thúy nhi đều hiểu." Nàng cắn môi nhìn gò má hoàn mỹ của hắn.
"Tâm ý của ta?" Cái gì tâm ý? Chẳng lẽ nàng đã biết bí mật về lỗ mũi mình? Hắn cau mày, âm thầm giật mình.
"Ừ, bá phụ đã nói cho ta biết tất cả tâm ý ngươi, ta cũng không biết thì ra là Trữ Nhạc công tử đối với ta. . . . . ." Đôi tay nhỏ bé bưng lấy mặt, cười vô cùng rạng rỡ."Bá phụ muốn ta đến Trường An chính là hi vọng chúng ta có thể nhanh chóng bồi dưỡng tình cảm, như vậy tiến triển về sau cũng có thể nhanh hơn một chút."
Ai! Nghĩ đến đã cảm thấy rất thẹn thùng rồi!
"Tiến triển về sau?" Đây là có ý tứ gì? Hắn nghe thấy vô cùng mờ mịt."Hoàng cô nương, có thể nói rõ ràng một chút hay không, ta không hiểu ý của cô nương nhiều lắm."
"Trữ Nhạc công tử thật là xấu đó! Biết rất rõ ràng sự việc là như thế nào, còn muốn chính miệng ta nói." Bởi vì hắn làm trái tim nàng run rẩy, nói xong cũng không biết vừa nói cái gì.
Hắn suýt chút nữa bị nước miếng của mình làm cho nghẹn đến chết, dùng sức vỗ ngực, MinnaSakaiL?Q?D? "Hoàng cô nương tốt bụng nói cho ta biết đây là chuyện gì đi!"
Nàng do dự một chút mới mở miệng, "Trữ Nhạc công tử không phải muốn bá phụ tới nhà của ta cầu hôn sao? Còn nói, còn nói ngươi yêu thích ta đã lâu rồi, hi vọng cha ta có thể đồng ý hôn sự này."
"Cái gì? !" Nghe vậy lúc hắn ngây ngốc, chợt nhớ tới nụ cười mập mờ của cha hắn.
Nhớ tới cha vừa đến Trường An đã la hét: Tiểu tử thúi! Rõ ràng có đối tượng trong lòng, tại sao không nói cho ta biết sớm một chút? Yên tâm, ta đều hiểu!
Lúc ấy hắn còn tưởng rằng cha hắn nói đến Hoa Đóa, còn mừng rỡ phụ họa theo. . . . . . Chẳng lẽ cha nói đến Hoàng Thúy nhi sao? Tại sao? ! Hắn trừng lớn mắt, suy nghĩ rơi vào hỗn loạn.
"Bá phụ nói ngươi cũng không chủ động hẹn cô nương khác, sở dĩ muốn mời ta du hồ, có thể thấy được rất yêu thích ta. . . . . . A, tự trong miệng ta nói ra thật đúng là ngượng ngùng." Nàng che miệng cười.
"Thì ra lại là du hồ." Khó trách cha lại gọi hắn đưa Hoàng Thúy nhi đến du hồ lần nữa!
Thấy thế này hắn mới bừng tỉnh hiểu ra, mạnh mẽ lắc đầu. Nhìn chằm chằm cái mũi của nàng, trong tim của hắn có oan uổng không thể nói ra miệng, tuấn nhan lập tức trở nên xanh mét.
"Là du hồ!" Nàng dùng sức gật đầu."Trữ Nhạc công tử, nơi này phong cảnh thật là đẹp, chúng ta cùng đi một chút đi?"
Hắn hít sâu, cố giữ vững trấn định, "Hoàng cô nương, lần này ta đặc biệt bày một bàn rượu ở trên thuyền, chúng ta vừa trò chuyện, vừa thưởng thức phong cảnh bên hồ, không biết ý của cô nươg như thế nào?"
Cha dặn dò muốn hắn chiêu đãi Hoàng Thúy nhi thật tốt, còn an bài giùm hắn thuyền nhỏ trước, bây giờ cũng có thể lấy ra lợi dụng.
"Trữ Nhạc công tử nói gì, Thúy nhi cũng sẽ không phản đối." Nàng rất vui mừng nếu có thể cùng hắn ở trên thuyền hưởng thụ thời gian ở chung một chỗ.
"Thật sao?" Minna:D,D.L,Q,D Hắn nặn ra nụ cười, đưa nàng đi đếnn bên bờ."Hoàng cô nương đi lên trước, ta nói với tiểu ca (ý chỉ người lái thuyền) mấy câu sẽ lập tức đi qua." Hắn chỉ vào thuyền nhỏ nói.
"Ừ." Nàng gật đầu, ném cho hắn một ánh mắt mị hoặc, nghe lời lên thuyền trước, tiến vào trong thuyền chờ đợi.
Nụ cười của hắn trở nên cứng ngắc, thậm chí còn nghe được lời của người chèo thuyền——
"Vì sao ánh mắt của vị cô nương kia thẳng thắn vậy chứ?"
Nghe vậy hắn rốt cuộc cười ra tiếng."Đúng là rất thẳng thắn."
"Đừng nói cái này, nghĩa lẫm công tử, lão gia đặc biệt phân phó ta muốn đưa hai người đi du hồ thật tốt!" Người chèo thuyền nhìn về phía hắn, vui vẻ nói.
Hắn nhíu mày, ngay cả chuyện như vậy cha hắn cũng dặn dò rồi, rốt cuộc là hi vọng hắn thành thân nhiều đến mức nào? Hắn than thở, một tay ôm bả vai người chèo thuyền."Tiểu ca, ta cũng cần sự hỗ trợ của ngươi."
"Ta sao? Có thể giúp nghĩa lẫm công tử là vinh hạnh của ta, công tử cứ việc nói đi!" Không ngờ cuộc đời này có thể đến gần nghĩa lẫm công tử như thế. . . . . . Người chèo thuyền khẩn trương nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy vô cùng kích động.
"Tiểu ca." La Trữ Nhạc từ trong tay áo móc ra một túi bạc giao cho hắn, "Ta còn có chuyện phải xử lý, không có cách nào lên thuyền bồi Hoàng cô nương, hi vọng tiểu ca có thể thay thế ta bồi Hoàng cô nương du hồ, để cho nàng nhìn hết phong cảnh bên hồ."
"À? Công tử không thể cùng đi sao?"
"Ta cũng muốn cùng đi, nhưng thân là nghĩa lẫm công tử, luôn là thân bất do kỷ!" La Trữ Nhạc rũ mắt xuống, dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ."Hoàng cô nương đường xa đến đây, ta lại không cách nào hầu ở bên cạnh nàng, ngươi ngẫm lại xem, ta có thể để cho nàng mất hứng mà về sao? Cảnh hồ lại mỹ lệ như thế, ngươi có thể chịu đựng khi thấy tinh thần của mỹ nhân chán nản sao?"
Hắn nói xong căm giận không thôi."Mặc dù một mình du hồ có chút đáng tiếc, chỉ là có lúc một người mới có thể lĩnh ngộ ra sự tuyệt vời của tự nhiên, ta không hy vọng nàng mất đi cơ hội lĩnh ngộ sự đẹp đẽ đó, cho nên mới phải làm phiền tiểu ca!" Kích động cầm hai tay của người chèo thuyền.
"Sau khi lên thuyền, cũng không cần quay đầu lại cứ dùng sức bơi về phía đông, giống như Hoàng Hà nước chảy một đi không trở lại. . . . . ." Nhìn thấy vẻ mặt quái dị của người chèo thuyền, vội vàng đổi lời nói, "Ý của ta là muốn ngươi đưa nàng đi khắp cả hồ, để cho nàng chơi được tận hứng."
"Nhưng ngộ nhỡ Hoàng cô nương không cảm kích, muốn xuống thuyền thì làm thế nào?"
"Cái này a. . . . . . Hoàng cô nương nhất định sẽ bởi vì ta bỏ rơi nàng mà cảm thấy đau lòng, nhưng ta đã sớm quen bị người đời hiểu lầm, dù sao nghĩa lẫm công tử cũng không dễ làm!" Hắn còn hối hận nói: " /Minna/Sakai/dd/l.q.d Mặc dù bị nàng hiểu lầm ta sẽ khó chịu, nhưng ta còn chờ đợi nàng có thể hiểu tâm ý của ta. Nếu nàng kiên trì xuống thuyền, không phải là đã bỏ lỡ mất công sức ta chuẩn bị chuyến đi du hồ cho nàng hay sao?"
"Ai! Công tử thật đúng là có tình có nghĩa, hi vọng Hoàng cô nương có thể hiểu tâm ý của người." Người chèo thuyền nhìn vẻ mặt ưu buồn hắn, thấy không hổ là nghĩa lẫm công tử, đối đãi với người khác thật là ân cần.
Hắn cũng muốn học tập nghĩa lẫm công tử.
Đây chính là khí phách người của nghĩa trang nên có—— tình cùng nghĩa, giá trị ngàn vàng, lên núi đao xuống chảo cũng không tiếc ~~
"Chỉ hy vọng như thế, vậy xin nhờ tiểu ca, ngàn lần vạn lần đừng dừng lại, cứ đi tiếp là được rồi." Vỗ vỗ bả vai của người chèo thuyền, nhìn người chèo thuyền dùng sức gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị lên thuyền.
Mà Hoàng Thúy Nhi chờ đợi ở bên trong thấy thuyền đã cách bờ, La Trữ Nhạc vẫn còn ở bên hồ không hề có ý định đi lên, không hiểu vọt ra ngoài."Trữ Nhạc công tử, mau lên đây đi!" Vẫy tay về phía hắn, nóng nảy nói: "Tiểu ca, xin chờ một chút, công tử còn chưa lên thuyền !"
Người chèo thuyền quả nhiên nghe theo chỉ thị của La Trữ Nhạc, mắt điếc tai ngơ với lời nói của nàng, nỗ lực chèo lên thuyền như cũ.
"Tiểu ca, đây là chuyện gì? Ngươi dừng lại đi!" Nàng chỉ cảm thấy vô cùng nóng nảy."Trữ Nhạc công tử, Trữ Nhạc công tử!" Nàng kinh hoảng vẫy tay.
La Trữ Nhạc cũng học nàng vung lên tay , "Hoàng cô nương, ngươi nói cái gì? Ngươi muốn tự mình đi du hồ, không cần ta lên rồi thật sao? Ai! Biết, ta không đi lên là được."
Cái gì? Nàng nào có nói câu nói như thế kia? Vội vàng đứng lên lắc đầu, "Không phải vậy, không phải vậy. . . . . ." Thuyền cách bờ càng lúc càng xa, nàng chỉ có thể dùng sức hô to.
"Ta hiểu tâm ý của cô nương, sẽ - lại——"
"Không đúng không đúng không phải. . . . . . Mau quay lại đi! Tiểu ca, ngươi nghe thấy không?" Nàng gấp đến mức giẫm mạnh chân, nước mắt ròng ròng, làm thế nào cũng không thểkhiến thuyền dừng lại."Trữ Nhạc công tử. . . . . ."
La Trữ Nhạc ở bên hồphất tay một cái."Không hẹn gặp lại á! Hoàng cô nương." Nhìn theo bóng dáng của nàng từ từ nhỏ đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Chợt dung nhan thanh tú hiện lên trong đầu, sắc mặt của hắn nhất thời trắng bệch —— hỏng bét! Hắn phải mau chóng trở về dụ dỗ Đóa Nhi của hắn!