Hoa Đóa bưng khay hoa quả đầy ắp đi vào sương phòng, thấy hắn ngồi ở trên ghế bên cửa sổ, một tay chống dưới cằm, tư thế lười biếng phơi mình dưới ánh mặt trời ấm áp, không khỏi nhìn đến ngây dại.
La Trữ Nhạc là một vương giả trời sanh, bất kể làm cái gì đều rất bắt mắt, rất có cảm giác tồn tại, ngay cả bộ dáng ngủ gà ngủ gật cũng đều ưu nhã cao quý như thế.
Một mỹ nam tử như này thật sự là của nàng sao? Nàng lắc đầu, lại khó nén được nụ cười ngọt ngào trên môi.
"Đóa Nhi."
Nàng nghe thấy, tiến lên, "Tại sao không đi ngủ trên giường vậy?" Dịu dàng hỏi.
Bàn tay to lớn kéo qua nàng, để nàng ngồi trong lòng của hắn."Ở đây có thể phơi nắng, rất thoải mái." Mặt vùi ở cổ của nàng, hắn thỏa mãn thở ra một hơi.
Hoa Đóa rất lo lắng cho thương thế của hắn, muốn trước khi thương thế của hắn tốt lên thì không cho phép chạy loạn, chỉ có thể ở trong phòng nghỉ ngơi.
Ở trong phòng đợi hai tháng, hắn đã buồn bực muốn chết, may mà có Hoa Đóa làm bạn bên cạnh hắn, nếu không hắn thực sự sẽ điên mất.
Nhờ nàng chăm sóc tỉ mỉ, thương thế của hắn từ từ chuyển biến tốt, mấy ngày nữa đã có thể mạnh như rồng hổ xuất hiện trước mặt mọi người.
"Muốn ăn trái cây gì?"
"Gì cũng được." Hắn buông nàng ra.
Nàng cầm một quả cam lên lột vỏ, do dự một chút mới mở miệng, "Trữ Nhạc, chàng định xử lý chuyện của thiếp như thế nào?"
Người trong võ lâm vẫn không muốn buông tha cho nàng như cũ, vì nể chuyện La Trữ Nhạc đang dưỡng thương mới đồng ý không đến trang viên gây ồn ào, nhưng chờ thương thế của hắn tốt lên phải cho tất cả mọi người một đáp án thỏa mãn.
Mặc dù nàng cũng không muốn làm hắn mất hứng, nhưng nàng phải đối mặt thực tế.
Hắn nghĩ đến sự việc này, tuấn nhan nhất thời trở nên âm trầm. "Những người đó thật đúng là âm hồn bất tán!" Hắn không thích thấy dáng vẻ mặt mày ủ rũ của nàng, điều này làm cho sự lười biếng của hắn biến mất trong nháy mắt.
"Thương thế của chàng đã tốt lên rất nhiều, chuyện này phải giải quyết rồi!" Nàng cầm một miếng cam lại gần bên miệng của hắn.
Hắn há to miệng cắn, còn bướng bỉnh cắn ngón tay của nàng, nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, hắn mới tươi cười rạng rỡ.
"Đừng làm rộn!" Nàng vội vàng rút tay về, gương mặt ửng hồng.
Hắn nhíu mày, "Nghĩ đến phải đối phó với những người đó, ta thật sự muốn giả bộ bệnh đó! Mỗi ngày đều có Đóa Nhi vừa xinh đẹp vừa đáng yêu ben cạnh ta, còn dịu dàng phục vụ ta, thật hạnh phúc!" Nũng nịu nói: "Chúng ta dứt khoát chạy trốn đi? Chạy đến chỗ không ai biết chúng ta, không cần phải để ý xem bọn hắn làm gì rồi."
Nàng nghe xong chỉ thấy dở khóc dở cười, hơi đẩy hắn ra. "Nhưng chàng là nghĩa lẫm công tử! Lời nói như lời trẻ con thế này ngộ nhỡ bị người nghe khác được thật đáng xấu hổ?"
"Nghĩa lẫm công tử cũng là người chứ! Cũng không phải là thần." Hắn hừ một tiếng, cảm thấy sắp bị cái danh hiệu này làm phiền chết.
Nàng thu lại cười đùa, nói nghiêm túc: "Trữ Nhạc, lần này không nên giấu thiếp bảo vệ ở phía sau nữa, chúng ta cùng nhau đối mặt đi!" Nàng không muốn để một mình hắn đi đối mặt với chỉ trích của mọi người, nàng muốn cùng nhau đối mặt với hắn, đứng ra bảo vệ hắn.
"Đóa Nhi, những người đó rất phiền, ta đã quen đối mặt với bọn hắn, nên hãy để ta làm thôi!" Hắn không thể chịu được việc nàng bị người khác trách mắng.
"Mỗi lần đều là chàng bị mắng, nhưng mà ta một chút cũng không sao cả, chàng biết không? Cái người này làm sao làm cho ta cảm thấy rất khổ sở nhưu vậy, chàng muốn làm cho ta áy náy đến chết sao?"
"Ta không có ý tứ đó. . . . . ."
Hắn vội vã muốn giải thích, bàn tay nhỏ bé của nàng lập tức che cái miệng của hắn lại. "Thiếp hiểu tâm ý của chàng, chỉ là chàng hãy đổi lập trường suy nghĩ một chút! Thiếp cũng không muốn bỏ chàng một mình mà!" Hoa Đóa trời sanh tính tình xấu hổ lại đỏ mặt nói ra những lời này.
"Không bỏ được ta?" Hắn chậm rãi lặp lại, rồi cười ra tiếng như tiểu tử ngốc.
"Đúng vậy!" Nàng nhỏ giọng đáp lại.
Bàn tay nâng cằm của nàng lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm trước mắt, trái tim thấy ấm áp, nhếch miệng lên. "Được, chúng ta cùng nhau đối mặt." Hắn thỏa hiệp.
"Ừ." Nàng gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện khác, "Chờ chuyện này xử lý xong, trở lại kinh thành thiếp phải xin lỗi bá phụ!"
"Nói xin lỗi?" Hắn nhíu mày, trong đầu hiện lên khuôn mặt cố chấp của cha. "Ta cũng không làm sai việc gì, sao phải nói xin lỗi?" Hắn mạnh miệng nói.
Lần trước hắn không để ý thân phận nghĩa lẫm công tử, kiên trì muốn nhúng tay vào chuyện Hắc Ngục kiếm làm cho cha hắn hết sức tức giận. Sau trận đó vẫn một mực chiến tranh lạnh với hắn.
Cho đến khi hắn bị thương, lòng cha hắn như lửa đốt chạy đến xem hắn. Sau khi xác định hắn không có nguy hiểm tánh mạng, nhớ tới là liên quan đến Hoa Đóa nên mới có thể dẫn đến những sự kiện liên tiếp đó, lại tức giận chạy về Kinh Thành.
Tiếp theo vẫn không có thèm để ý đến hắn, kiên trì đến Hoàng phủ cầu hôn, thật may là Hoàng Thúy Nhi bị hắn hù dọa chạy mất, khóc lóc muốn từ hôn mới giải quyết được hôn sự này.
Cũng vì vậy, làm cho cha hắn càng lúc càng không thể tha thứ cho hắn và Hoa Đóa.
"Chàng đừng như vậy, bá phụ sẽ tức giận cũng là việc thường tình, ai bảo thiếp làm cho đứa con bảo bối độc nhất của hắn bị thương lần nữa, người làm cha mẹ luôn đau lòng con của mình mà!"
"Ta hiểu rõ, nhưng ta cũng rất khổ sở! Bọn họ yêu thương ta, vậy ai đau lòng cho Đóa Nhi?" Hắn vuốt khuôn mặt của nàng, không thôi nói.
Hoa Đóa vừa sanh ra đã không có song thân phụ mẫu, người cha nuôi dưỡng nàng lớn lên lại bị Bái Hà sát hại. Chẳng qua nàng chỉ là một cô nương gần mười tám tuổi tuổi, tại sao lại không có ai đồng tình với nàng, còn trách tội nàng chứ?
Hốc mắt nàng đỏ lên, cảm động. "Thiếp không cần lòng thương của mọi người, thiếp chỉ cần tình yêu của La Trữ Nhạc chàng thôi." Nàng thu hồi nước mắt rất nhanh, khẽ mỉm cười.
Trải qua nhiều biến cố, tính tình của nàng trở nên càng thành thục hơn, kiên cường hơn. "Chỉ cần chàng thương yêu thiếp là đủ rồi."
"Đóa Nhi. . . . . ." Hắn ôm chặt nàng.
"Trữ Nhạc, đừng hờn dỗi bá phụ nữa. Người cũng là vì muốn tốt cho chàng, chúng ta cùng nhau đi cầu xin người tha thứ có được không?" Nàng dịu dàng khuyên: "Nếu như bá phụ không tha thứ cho chúng ta, vậy hôn sự của chúng ta phải làm gì đay? Chẳng lẽ muốn cả đời không thành thân sao?"
Không thành thân? !"Cái này không thể được!" Hắn lớn tiếng nói, vội vàng buông nàng ra. "Được, ta nghe nàng, đợi xử lý xong mọi chuyện sẽ trở về Kinh Thành cầu xin cha tha thứ."
Không phải hắn ngày đêm hy vọng có thể thành thân với Hoa Đóa sao! Chuyện này cũng không thể kéo dài nữa.
"Chàng nghĩ thông là tốt rồi." Rốt cuộc nàng thở dài một hơi. "Đúng rồi, hôm nay thoa thuốc chưa?"
"Thoa thuốc? Còn chưa."
Nàng cau mày, lo lắng trách cứ mấy câu. "Sao lại luôn quên thoa thuốc? Thiếp giúp chàng." Đi về phía hộc tủ cạnh mép giường, lấy ra bình thuốc từ bên trong. "Phải thoa thuốc mỗi ngày, vết sẹo mới có thể mất đi được!"
"Ừ, nàng muốn giúp ta? Đóa Nhi, ta tự mình mình làm được rồi." Tuấn nhan xuất hiện đỏ ửng mất tự nhiên, vẻ mặt hốt hoảng khó được.
"Mỗi lần đều nói tự chàng làm, vậy mà không thể thực sự nhớ thoa thuốc nổi một lần?" Nàng kiên trì không chịu đưa bình thuốc cho hắn, ngồi xuống trước mặt của hắn. "Ừ, vén y phục lên."
"Đóa Nhi, ta tự làm được mà!" vẻ mặt hắn vô cùng bất đắc dĩ, đối mặt với vẻ mặt nghiêm chỉnh của nàng, chỉ có thể âm thầm than thở.
Nàng càng nghiêm túc, hắn càng cảm thấy xấu hổ. . . . . . Nàng nhất định không biết mỗi lần khi nàng giúp hắn bôi thuốc thì trong đầu của hắn đều nghĩ đến một số chuyện lung tung. . . . . .
Nhưng mà hắn là một nam nhân tinh lực dồi dào mà! Đối với hắn mà nói, khi bàn tay nhỏ bé trắng noãn của nàng sờ tới sờ lui trước ngực hắn quả thực là loại đau khổ!
Đây chính là cái gọi là sự hấp dẫn của Đóa Nhi .