Chương 34:
Hạ giới, Tiên giới.
Nguyệt Di và Tử Hàm trà trộn trong đội ngũ dược thần làm tiểu đồng.
Một trận gió thần nổi lên, Chích Dương rơi xuống bên cạnh hai người bọn họ, dọa tới mức Tử Hàm không dám thở mạnh, sợ bị phát hiện.
Cũng may Nguyệt Di nhanh trí, sáng sớm đã chuẩn bị tốt Lãm Nguyệt Ảnh, sớm đã ôm lấy thần tức của hai người bọn họ, giấu được Chích Dương.
Chích Dương thiết lập kết giới cấp thần ở nơi nước non hữu tình trên núi Thanh Long, tạm thời bảo đảm nơi này không bị ôn dịch xâm hại, rồi sau đó an bài công việc cụ thể.
Tất nhiên Nguyệt Di và Tử Hàm vẫn đi theo dược thần.
Chích Dương cũng phái vài thiên tướng giúp đỡ dược thần mấy việc lặt vặt.
Hồi lâu sau, mọi thứ đã được an bài thỏa đáng.
Chỉ chốc lát sau, người bệnh nặng lục tục được khiêng lên núi.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả núi Thanh Long trở nên nhộn nhịp, hậu cần là nơi bận rộn nhất trên núi Thanh Long.
Lúc dọn lúc khiêng, khi thì sắc thuốc, khi thì đút thuốc… Một thần chỉ hận không thể chia thành tám thần mà dùng.
“Tiên nga, y tiên kêu ta tới lấy thuốc đã sắc xong.”
“Được rồi.”
“Thần hầu, dược thần kêu ta tới lấy Ngải Diệp trừ độc.”
“Được.”
“Sai rồi, đây là Sinh Địa.”
“Sai rồi, sai rồi, đây là Trúc Diệp.”
“Lại sai nữa rồi, rốt cuộc ngươi có làm được hay không vậy, ngay cả Ngải Diệp mà cũng lấy sai.”
“Ngại quá, hắn vừa tới, còn chưa được học.
Chỉ là tình huống lần này đặc thù, cả dược cung đều phải đi hết.” Vừa nói Nguyệt Di vừa đem Ngải Diệp cho vị thần vừa tới.
“Nè, cho ngài.”
“Tử Hàm, ngươi không phân biệt được dược liệu thì đi sắc thuốc đi.” Mới vừa nói xong đã nghe thấy:
“Tiên nga, y quan nói thuốc này thêm Liên Kiều rồi sắc lại.”
“Được, làm phiền ngài đặt lên bếp lò giúp.” Nói xong, gật đầu với Tử Hàm xong liền chạy đi mất.
“Thần hầu, thuốc sắc xong thì giao cho tiên nga trước rồi ngài cùng ta dọn Ngải thảo một chút.”
“Được thôi.”
“Tiên nga, y tiên nói thuốc này ngoại trừ Hoàng Cầm còn phải thêm một lượng Trúc Diệp vừa phải nữa.”
“Ừm.”
“Tiên nga, làm phiền ngài đưa Na Na Không.”
Nguyệt Di giật mình.
“Thần hầu, thuốc xong chưa?”
“Sắp rồi.”
“Làm phiền ngài cho một thời gian chuẩn xác.”
“Tiên nga, thuốc bên này của ta sắp xong chưa?”
“Sắp rồi, ta bưng tới cho ngài đây.”
……
Một lúc lâu sau hai tên gà mờ không phải bị răn dạy thì là bị đạp chân, bỏng tay, tóm lại mệt thảm.
Mặt trời lặn phía Tây.
Nguyệt Di lấy ra một bình Kim Sang dược và Băng Lộ thoa lên tay chân cho Tử Hàm: “Tử Hàm, lúc làm việc ngươi nên để tâm chút.
Bằng không nếu Thiên Khải biết lại khổ.”
“Ưm, ta sẽ để ý.” Tử Hàm chịu đựng đau đớn, giống như vẫn còn khóc nức nở nói: “Nguyệt Di, có phải chúng ta đến nhầm chỗ rồi không? Ngươi xem ta chỉ biết cản trở chứ không giúp ích được gì.”
Nguyệt Di ngẩng đầu lên đột nhiên lôi Tử Hàm xuống dưới tàng cây, Tử Hàm bị kéo lảo đảo một cái, đang định la lên thì bị Nguyệt Di bịt miệng ngay tức thì.
Giờ phút này, Chích Dương đang đi xa từ chỗ sát bên cạnh bọn họ.
Hai người thở phào nhẹ nhõm.
“Lãm Nguyệt Ảnh quả thực có thể thu thập thần tức giấu được ta, nhưng giữa ban ngày ban mặt, ai lại vô duyên vô cớ đeo Lãm Nguyệt Ảnh?” Chích Dương vừa nói vừa kéo tua rua Lãm Nguyệt Ảnh của Tử Hàm.
Vui mừng thất vọng còn chưa kịp hiển hiện trên gương mặt Nguyệt Di và Tử Hàm đã phải biến về hình dáng cũ.
Tử Hàm xấu hổ hỏi: “Thần tôn phát hiện từ khi nào?”
Chích Dương cười nói: “Lúc ở Thần giới, tua rua này của ngươi đã nói lên tất cả.”
Quả nhiên tiểu tiết quyết định thành bại! Đúng là đồng đội ngu như heo, sớm biết vậy đã đi một mình rồi, giờ phải làm sao mới tốt đây? Nguyệt Di thầm mắng Tử Hàm, cũng không quên tính bước tiếp theo nên đi thế nào.
Chẳng đợi bọn họ mở miệng, Chích Dương đã cất lời:
“Đã là một phần của Thần giới thì nên ra sức cho Thần giới, hai ngươi cứ ở lại đây, hỗ trợ cho tốt đi.”
Nói xong liền đi, còn dặn dò một câu:
“Nhất định không thể cậy mạnh, chớ có gây chuyện.
Nhớ chưa?” Thấy bọn họ thành thành thật thật đáp ứng rồi mới đi.
Hai ngày chớp mắt trôi qua, hôm nay là ngày Thiên Khải bị công thẩm, tình hình tai nạn dưới hạ giới cũng đã được áp chế, nhiệm vụ giải quyết tốt hậu quả cũng đã được tiến hành đâu vào đấy.
Tình hình dịch bệnh cũng đã được đến khống chế, ngọn nguồn đã bị Chích Dương tra ra, cũng bị dược thần y tiên thanh trừ.
Nguyệt Di và Tử Hàm nghĩ cũng coi như mình đã dốc hết sức lực.
Hai thần đang rủ nhau về, đột nhiên nghe y quan tới báo:
“Đa số những vị thần được chữa khỏi đã tái phát trở lại rồi, càng ngày càng nhiều, những loại thuốc lúc trước không dùng được nữa, rất nhiều thiên tướng cũng bị nhiễm bệnh.”
Chích Dương lập tức dẫn dược thần, y tiên đi trước xử lý.
Thật lâu sau, ngay cả thầy thuốc giỏi nhất của Thần giới cũng phải bó tay chịu trói.
Chích Dương chỉ phải lập tức cách ly người bệnh, lệnh dược thần, y tiên tạm thời ổn định bệnh tình, phát Ngải thảo cho người chưa bị lây nhiễm, huân Ngải thảo khắp nơi, một khắc cũng không được dừng.
Sau khi đã an bài xong hết thảy, hắn lập tức bẩm báo cho Tổ thần ở Thần giới.
Lúc Chích Dương chạy về từ Thần giới, bệnh tình đã thuyên giảm..
“Gặp qua Chủ Thần, Chích Dương Thần tôn.” Chúng thần thấy Huyền Nhất, Chích Dương đến, vội quỳ lạy hai người.
“Chúng thần không cần đa lễ.” Huyền Nhất quan sát ôn dịch tái phát, miễn lễ cho chúng thần, hỏi:
“Lúc nãy ta đứng trên thị sát, thấy dường như ôn dịch đã giảm bớt rất nhiều, không biết là vì sao? Có phải đã tìm được phương pháp trị tận gốc hay không?”
Dược thần nghe xong, vội vàng trả lời:
“Khởi bẩm Thần tôn, xác thật tình hình bệnh dịch đã giảm bớt rất nhiều. Vi thần hổ thẹn, vẫn chưa tra ra nguyên nhân vì sao ôn dịch giảm bớt, cũng vẫn chưa tìm được phương pháp trị tận gốc.”
Huyền Nhất, Chích Dương nghe xong nhướng mày, khuôn mặt u sầu, liên tục thở dài.
Y tiên thấy dược thần sư huynh của mình lúc nói chuyện cứ luôn thở dốc mạnh như vậy liền nhanh nhảu tiếp lời:
“Khởi bẩm Chủ Thần, Thần tôn, xin đừng bi quan như vậy, thần ngu dốt, vẫn chưa tìm được cách khắc chế, nhưng ôn dịch sẽ không lan ra nữa. Điểm mấu chốt nhất hiện nay chính là không để các vị thần khác bị biến chứng. Nếu chúng ta nắm bắt được mấy điểm này, chỉ cần cho chúng thần thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ khắc phục được.”
Sắc mặt Huyền Nhất tươi tỉnh, ý bảo y tiên nói tiếp.
Y tiên tiếp tục giải thích:
“Đợt phản công lần này quá mức đột ngột, nhưng lại không xâm nhiễm người làm nghề y và những vị thần có thần lực cao cường. Song chúng thần đã thương lượng được vài bước đi:
‘ Đầu tiên là phân loại, ngoại trừ người bệnh, thầy thuốc, chúng thần còn lại tốc tốc quay về Thần giới. ’
‘Tiếp theo là cách ly. Ta đã xuống hạ giới, lây dính ôn dịch, sau khi về Thần giới tốt nhất là ở nhà không đi đâu hết, chớ có lây bệnh cho người khác. Đương nhiên thần có thần lực cao cường không cần bận tâm. ’
‘ Cuối cùng, thần ở hạ giới và thần có linh lực thấp kém đều phải ngày ngày huân ngải, nơi nơi huân ngải. ’
Việc này không nên chậm trễ, Huyền Nhất, Chích Dương sau khi nghe xong, lập tức an bài công việc ở hạ giới, chỉ để lại những người làm y, còn lại đều quay về Thần giới hết. Sau khi trở về phải lập tức thiết lập kết giới cách ly bọn họ rồi phái thần hầu chuyên môn phụ trách huân ngải.
Mà lúc này, Hỗn Độn điện bắt đầu công thẩm Thiên Khải.
Lúc Huyền Nhất, Chích Dương đến, trong điện vang lên giọng lễ quan:
“Yêu thần Thiên Khải, tự ý giết thần, khiến hạ giới vô tội chịu khổ. Nay ở Hỗn Độn điện chịu Thần giới công thẩm. Tổ thần ban pháp chỉ, chúng thần đều có thể đưa ra ý kiến.”
Sau khi lễ quan tuyên bố, nhất thời trong điện hỗn loạn, không khí giằng co. Đại khái chia làm ba phe:
Thứ nhất là loại thần ích kỷ tư lợi như Tai thần, Ôn thần, cho rằng nên nghiêm trị Thiên Khải, không phạt mười đạo lôi hình Chân thần thì không được.
Đây chính là muốn lấy mạng Thiên Khải, phải biết rằng Thiên Khải chưa thật sự tấn vị Chân thần.
Thứ hai là nhóm người hận bè đảng của Tai thần, Ôn thần, cho rằng Thiên Khải đã loại trừ cục u ác tính của Thần giới, công cao hơn tội, nên nhân từ xử nhẹ.
Thứ ba là cho rằng Thiên Khải, vì việc tư mà liên lụy đến hạ giới, khiến hạ giới sinh linh đồ thán, phải nghiêm trị tội liên lụy hạ giới.
Đột nhiên Hồi Tố Thủy Cảnh ở Hỗn Độn điện sinh ra một sợi màu đỏ sậm.
“Thần tôn minh giám, ắt hẳn nhất định là ôn dịch lại xảy ra biến hóa.”
Huyền Nhất tức khắc phát một cái truyền âm lệnh vũ cho dược thần, dò hỏi tình hình.
Dược thần bẩm báo: “Khởi bẩm Tổ thần, Thần tôn. Xác thật là tình hình dịch bệnh có biến. Vừa rồi, giống như độc tố bị mất áp chế, đột nhiên nổi điên tấn công. Hiện tại đã yên ổn trở lại. Nhưng cũng không phải tất cả những người bệnh đều tái phát.”
Bên này vừa bẩm xong đã có thần binh tới báo, thần hầu trở về từ hạ giới cũng đã phát điên.
“Có lẽ ôn dịch rời khỏi nơi ủ bệnh đã xảy ra biến hóa, cũng chưa biết được.” Một tên thần nhát gan nói không lựa lời.
Bè đảng của Ôn thần nói: “Đúng vậy, cũng có lẽ do đám ôn dịch đã mất đi sự khống chế của Ôn thần nên mới phát điên. Vậy nên làm thế nào cho phải? Nếu có Ôn thần ở đây tuyệt đối sẽ không …… Nếu Ôn thần đã bị Yêu thần loại trừ, vậy Yêu thần nên gánh vác chuyện này.” Nhìn đông đảo chúng thần lộ ra bộ dạng kinh hoảng, vội vàng thỉnh cầu xử phạt Thiên Khải: “Tổ thần, xin người nghiêm trị Yêu thần. Lệnh Yêu thần hạ giới trấn áp đại họa ôn dịch.”
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều vị thần đều tán thành.
……
Thiên Khải chờ đám này hát xướng xong, thản nhiên nói:
“Tổ thần, họa do ta gây ra, ta nguyện xuống hạ giới lấy thân làm khiên trấn áp ôn dịch, cho đến khi hết ôn dịch hoặc là Ôn thần mới được sinh ra.”
Người ta là đê tiện vô sỉ, nhưng mình lại là người dám làm dám chịu, nếu họa do mình gây ra thì phải ngoan ngoãn nhận phạt.
Từ Hỗn Độn điện truyền ra giọng Tổ thần vang vọng thăm thẳm:
“Yêu thần Thiên Khải, tự ý giết thần, liên lụy hạ giới vô tội chịu khổ. Nay Hỗn Độn điện công thẩm, Yêu thần tự xét lại, phạt: ‘ tức khắc xuống hạ giới dốc sức trấn áp ôn dịch cho đến khi hết ôn dịch hoặc là Ôn thần mới được sinh ra mới có thể quay về Thần giới. ’”
Tổ thần vừa truyền lời xong, Thiên Khải tức khắc nhảy xuống nơi sinh ra ôn dịch ở hạ giới từ Hồi Tố Thủy Cảnh. Không ngờ hắn lại nhìn thấy……