Đào Hoa Chước Chước, Phồn Tinh Điểm

Chương 21: 21: Nguyệt Di Bại Lộ





“Nếm thử đi.” Nguyệt Di ngọt giọng, ý bảo Thiên Khải mở ra.
Thiên Khải mở bình ra, hương hoa đào thoang thoảng xa xăm truyền đến, như tắm mình trong gió xuân, thấm vào ruột gan.

Nhấp thử một ngụm, ngọt lành mát lạnh, thanh hương mang theo cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, dần dần nở rộ nơi đầu lưỡi.
Trong phút chốc, phảng phất như mình đang ở trong rừng đào đầu xuân, gió nhẹ phất phơ, hoa đào ở đông một nhánh, tây một đóa dần dần nở ra đóa hoa yêu kiều mỹ lệ, phô bày vẻ đẹp thanh thoát mộc mạc.
Thật lâu sau, Thiên Khải chậm rãi cất lời: “Giống như nụ hoa đào vương sương sớm tỉnh dậy sau Kinh Trập*, thật thơ, thật đẹp.”
Kinh Trập*: một trong 24 tiết khí.
“Nhưng nay Kinh Trập qua rồi, khắp rừng Đào Uyên bao phủ vị ngọt thanh đầu hạ.

Việc bảo quản sương sớm trên cánh hoa đào mùa Kinh Trập không khó, nhưng cái khó chính là sương sớm không nhiều, sao muội làm được thế?” Hắn khó hiểu nhìn về phía Nguyệt Di, tìm kiếm đáp án.
Nguyệt Di cứng nhắc đáp: “Tất nhiên là dùng pháp thuật rồi.

Vậy mà Thiên Khải Thần tôn cũng không biết.”
“Pháp thuật? Chớ có đùa ta như vậy.” Thiên Khải nhìn nàng cười một cái: “Nguyệt Di, muội bị lộ rồi nha.”
“Không thể nào.” Nguyệt Di vừa thấy không diễn nổi nữa, liền nói: “Sao huynh biết được chứ? Hôm nay ta chẳng hề lỡ lời mà.”

Thiên Khải nghĩ thầm: Đúng là con nít mà.

Hắn bảo: “Muội vốn chẳng phải vị thần không thú vị như vậy.”
Nguyệt Di gật đầu, ừm một tiếng rồi nói: “Mấy ngày trước lúc ta vào rừng Đào Uyên ngắm hoa chợt nổi hứng thu thập sương sớm làm tinh lộ, nhưng ngặt nỗi như huynh nói, khó ở chỗ không có nhiều tinh lộ như vậy.

Nghĩ tới tịnh bình hồi đó huynh tặng ta nên ta liền mang nó ra dùng thử một lần.”
“Nhân lúc trời tối ta đặt tịnh bình vào rừng đào, đến nửa đêm, giọt sương tinh túy theo ánh sao rơi xuống ngưng tụ trên cánh hoa, lắng đọng cả đêm trong rừng đào cho đến khi vì sao cuối cùng lặn mất.

Đào hoa sương sớm trải qua một đêm tinh tú xoay vần trong tịnh bình này không giống như sương sớm bình thường, không ngờ thế mà lại thành công.”
Thiên Khải thầm tán thưởng đúng là cách hay.

Tâm tư Nguyệt Di quả thực tinh tế, đương thời có một không hai, quả nhiên là vị thần mình coi trọng.

Hắn bất giác mỉm cười, nói: “Đào hoa lộ trải qua một đêm tinh tú xoay vần cho nên gọi là...tinh lộ.

Cao tay, cao tay!”
Nguyệt Di nhìn Thiên Khải gật đầu, đây chính là sự ăn ý giữa bạn bè với nhau.
“Vậy thì...đa tạ Nguyệt Di Nữ quân.”
Nguyệt Di thấy quà của mình được hoan nghênh như vậy, vui vẻ mà nói: “Có qua có lại thôi mà.

Mấy ngày nay huynh đã tặng cho ta nhiều bảo vật vậy rồi, ta cũng phải tặng lại huynh chút gì đó chứ.

Nếu không có tịnh bình của huynh thì ta cũng không cách nào tặng được món quà đáp lễ này rồi.”
Thiên Khải đột nhiên cảm thấy Nguyệt Di không giống người hắn quen lúc trước nữa, đây không phải là lần đầu tiên hắn cảm thấy vậy.

Hắn nhìn Nguyệt Di, nhớ lại tình trạng gần đây của nàng, hỏi dò: “Nguyệt Di, nếu có vị thần nào khi dễ muội thì phải làm sao bây giờ?”

“Hả?” Nguyệt Di bị câu này của Thiên Khải làm cho không hiểu mô tê gì: “Đánh lại chứ sao!”
Thiên Khải nghĩ: Chẳng phải ngày thường muội ấy đều nói sẽ tìm Thiên Khải sao?
Lại hỏi: “Tiên sinh dạy không thú vị làm sao bây giờ?”
“Trốn học thôi.”
“Đây là lệnh của Tổ thần, không được trốn học.” Thiên Khải hỏi nữa.
“Vậy sao...” đảo mắt suy nghĩ “Vậy thì quậy lên.”
“Nguyệt Di, muội lừa ta.” Đột nhiên giọng Thiên Khải trở nên lạnh lùng nghiêm khắc.
Nguyệt Di bị sự nghiêm túc bất thình lình của Thiên Khải làm hoảng sợ, ấp úng hỏi:
“Gì?” Chớp chớp mắt: “Ta nào có…… Á……”
Ngay sau đó nàng đã hiểu được vì sao Thiên Khải lại hỏi chuyện không đâu như vậy, huynh ấy nghĩ mình bị lừa, khẽ nhếch miệng đáp: “Chỉ là ta nhớ đến ngày ta chào đời huynh đã hù ta nên muốn chọc huynh chút thôi.”
Thiên Khải hồi tưởng lại tình cảnh ngày chào đời ấy, mình đã trêu đùa nhóc con này thế nào, không khỏi bật cười.

Sau khi nghe thấy Nguyệt Di bảo chỉ là đùa, vẻ mặt hắn không thể tưởng tượng được nói: “Chọc? Trò đùa này của muội đã sắp dọn sạch Thái Sơ Điện của ta rồi đó.”
Hắn đường đường là Thủy Chân thần, Yêu thần Thiên Khải thế mà cư nhiên bị một con nhóc đùa giỡn.

Hừ, Yêu thần —— không vui! Thiên Khải hất mặt, chu mỏ.
Nguyệt Di thấy Thiên Khải chu mỏ, nghĩ thầm chẳng lẽ giận thật rồi sao, đúng là thần keo kiệt, liền nhanh chóng khuyên hắn:
“Ta chỉ giỡn chút thôi, huynh giận ta thật sao?”
Một trận yên tĩnh.

“Chẳng phải bạn tốt là phải đánh nhau sao?” Nguyệt Di nói xong, chớp chớp mắt với Thiên Khải.
Thiên Khải thiếu chút nữa bị Nguyệt Di chọc cười, nhanh chóng xoay mặt qua chỗ khác, gian nan duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt.
“Huynh sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu.” Nàng nhìn Thiên Khải, bồi thêm: “Chắc chắn Thiên Khải Chân thần của chúng ta không phải vị thần keo kiệt như vậy đâu.”
Thiên Khải đắc ý trong bụng.

Hắn nghĩ nếu Nguyệt Di an ủi hắn thêm lần nữa, hắn sẽ tha thứ cho nàng.

Chung quy hắn cũng không phải là vị thần keo kiệt.

Vì thế hồi âm Nguyệt Di vẫn là một trận yên tĩnh.
Chẳng lẽ là luyến tiếc những bảo bối đó? Nguyệt Di nghĩ thế, buột miệng thốt ra: “Vốn dĩ ta muốn cải thiện ‘tình hữu nghị ‘ giữa chúng ta, nào biết huynh lại ngu đần vậy chứ.”
Thiên Khải nghe xong giận sôi máu, hắn đường đường là Thiên Khải Chân thần sao có thể ngu đần được chứ? Ranh con không đáng được tha thứ, hừ! Vốn dĩ muốn dựa thang leo xuống, ai ngờ thang vừa tới còn chưa kịp duỗi chân đã bị người ta khiêng đi mất rồi.

Hắn gào thét trong bụng: Đúng là tức chết ta mà!.