Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 96: Con heo máu lạnh vô tình




Đào Hoa suy nghĩ một lúc, mỉm cười gật đầu: "Chỉ cần ma ma có lý, ta nhất định sẽ giúp."

Tất nhiên là bà ta có lý, chỉ là thiếu một người có thân phận chống lưng. Nghe Đào Hoa nói vậy, trong lòng Từ quản sự có chút an tâm, nắm tay nói: "Chuyện phải nói từ một năm rưỡi trước..."

Một năm rưỡi trước, hậu viện phủ thừa tướng tuy chưa có nhiều người như bây giờ nhưng Tần Giải Ngữ vẫn là "độc bá hậu cung", một tay che trời. Được thừa tướng nuông chiều hết mực, nàng ta muốn làm gì thì làm, không kiêng nể ai, thậm chí còn ra tay hãm hại những nữ nhân khác từng được Thẩm Tại Dã sủng hạnh. Lúc bấy giờ, có một noãn trướng may mắn được thừa tướng yêu thích, hầu hạ y liên tục hai ngày. Tần Giải Ngữ biết được liền ghen ghét, lén lút triệu noãn trướng ấy đến Hải Đường Các và dùng đủ loại cực hình dã man nhưng kín đáo, không để lại dấu vết.

Noãn trướng này chính là con gái của Từ quản sự, tên Trục Nguyệt. Vì xuất thân thấp kém nên nàng chỉ có danh phận noãn trướng, nhưng nhờ tính tình hiền lành, chu đáo, Thẩm Tại Dã đã có ý định nâng nàng lên làm thị y. Tuy nhiên, sau khi bị Tần thị dùng hình, Thẩm Tại Dã không còn sủng ái Trục Nguyệt nữa mà chuyển sang những người khác.

Không biết ai đã nói xấu Trục Nguyệt với Tần thị, bảo rằng nàng ta đi mách lẻo. Vì vậy, thừa tướng thậm chí còn không đến Hải Đường Các nữa. Tần thị nghe xong nổi trận lôi đình, lại một lần nữa dùng hình với Trục Nguyệt. Nhưng lần này có lẽ đã vượt quá giới hạn, Trục Nguyệt đã chết ngay tại Hải Đường Các.

Chết người vốn là chuyện lớn, nhưng Tần gia quyền thế ngập trời, chẳng mấy chốc đã phái người đến lo liệu hậu sự cho Trục Nguyệt, đồng thời phong tỏa mọi tin tức, cấm không cho ai nhắc lại. Từ quản sự căm hận đến tột cùng, chỉ muốn xông thẳng vào Hải Đường Các, giết chết Tần Giải Ngữ để trả thù cho Trục Nguyệt. Nhưng bà ta chỉ là một quản sự nhỏ bé nên đành bất lực, không có cách nào động đến Tần thị. Về phần thừa tướng, có vẻ như y muốn làm cho êm xuôi mọi chuyện. Sau khi an ủi Từ quản sự qua loa, y liền gạt chuyện này sang một bên.

Hơn một năm trôi qua, không ai còn nhớ đến Trục Nguyệt đã chết. Chỉ có Từ quản sự là mẹ ruột mỗi ngày sống trong dày vò không thể báo thù cho con gái. Nhưng bây giờ, cuối cùng cơ hội đã đến.

"Nếu nương tử có thể che chở cho lão thân, nói giúp lão thân với thừa tướng, lão thân nguyện cả đời đều nghe theo nương tử sai khiến!" Từ quản sự quỳ rạp xuống đất, giọng hơi nghẹn ngào: "Sở dĩ lão thân còn sống, chính là vì muốn nhìn thấy kết cục của kẻ giết người!"

Đào Hoa nghe xong câu chuyện, không khỏi thở dài não nề. Nàng đứng dậy, dìu Từ quản sự lên, nhỏ giọng an ủi: "Nếu ma ma đã tin tưởng, ta nhất định sẽ ra tay giúp đỡ. Chỉ là tâm tư thừa tướng rất khó đoán, hơn nữa Tần gia lại là gia đình quyền quý, thế lực ngập trời. Tần thị dù hiện tại chỉ là một noãn trướng, không còn được sủng ái như xưa nhưng vẫn là con gái nhà thế gia, không thể xem thường được. Cho nên ma ma phải thật kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, đừng nóng vội, ma ma hiểu chứ?"

Từ quản sự nghe vậy thì sững người một lúc. Bà ta gật đầu, cười khổ: "Sao lão thân lại không biết tâm tư thừa tướng khó dò cơ chứ? Trước kia, ngài ấy yêu thương Trục Nguyệt là thế, vậy mà con bé bị người ta hại chết, ngài ấy cũng có thể nhắm mắt làm ngơ, mặc cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."

Đây không phải là tác phong nhất quán của Thẩm Tại Dã sao? Đào Hoa mím môi, lúc ân ái thì thâm tình biết bao nhiêu, lúc xảy ra chuyện liền tuyệt tình bấy nhiêu. Nhìn Cố Hoài Nhu và Tần Giải Ngữ, bao gồm cả nàng, nói dễ nghe là nương tử, nói khó nghe chính là quân cờ mà thôi.

Nếu không phải thỉnh thoảng ghé vào ngực y nghe thấy tiếng tim đập, nàng còn tưởng Thẩm Tại Dã là kẻ không có trái tim.

"Đợt tới, ma ma cứ đến Tranh Xuân Các hầu hạ ta đi." Đào Hoa nói: "Bên ngoài ồn ào quá, chi bằng ở chỗ ta cắt hoa."

"Đa tạ nương tử!" Từ quản sự cảm kích hành lễ, sau đó liền theo Thanh Đài đi thu dọn hành lý, đến Tranh Xuân Các nương nhờ Đào Hoa.

Lâm Vũ Viện.

Thẩm Tại Dã đang cầm tờ giấy ghi tội trạng của Từ quản sự ngẩn người, Trạm Lư ở bên ngoài đột nhiên đi vào, cung kính nói: "Gia, Khương nương tử đến."

"Từ khi nào mà nàng ấy đến còn biết ngoan ngoãn thông báo vậy?" Thẩm Tại Dã bừng tỉnh rồi bật cười: "Cho nàng ấy vào đi."

Vừa dứt lời, một "chú thỏ" họ Khương đã chạy lon ton từ sau lưng Trạm Lư vào, chỉ vài bước liền nhảy tót đến trước mặt Thẩm Tại Dã. Nàng cười híp cả mắt, nịnh nọt hỏi: "Gia, ăn bánh hoa hồng không ạ?"

Thẩm Tại Dã liếc mắt nhìn thứ nàng đang bưng, mím môi: "Không phải là bánh hoa đào sao?"

"Gia nói nó là bánh hoa hồng, vậy phải là bánh hoa hồng!" Đào Hoa lắc lư cái đuôi nói: "Thiếp thân quyết định đổi tên cho nó rồi!"

"Được rồi." Thẩm Tại Dã đưa tay che mặt nàng, không nhịn được nữa: "Nàng có chuyện gì muốn cầu xin ta? Nói thẳng đi."

Đào Hoa mếu máo, kéo tay y xuống oan ức nói: "Thiếp thân là loại người có chuyện mới đến tìm ngài sao!"

Thẩm Tại Dã im lặng nhìn nàng, trong mắt viết một chữ to đùng - “Đúng!”

"Hì hì, đúng là không giấu được gia." Đào Hoa cười rồi ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho y: "Thiếp thân đến chỉ là muốn hỏi, chuyện ồn ào huyên náo trong phủ gần đây, ngài định xử lý như thế nào?"

Thẩm Tại Dã liếc nàng một cái rồi nói: "Chuyện này có liên quan gì đến nàng?"

"Chính là không liên quan đến thiếp thân, thiếp thân mới hỏi chơi thôi." Đào Hoa bóp bóp đùi y: "Dù sao nghe nói là chuyện chết người."

Thẩm Tại Dã mím môi, suy nghĩ một lúc, đưa tay bế nàng đặt lên đùi mình, sau đó đưa thứ trong tay cho nàng xem.

"Tờ giấy trạng kia của Từ quản sự mà rơi vào tay nha môn thì Tần gia ắt phải chịu tội. Song, e là Từ quản sự khó lòng có được kết quả như ý."

Đào Hoa xem qua một lượt, cười nói: "Từ quản sự chẳng qua chỉ là một nô tỳ trong phủ, còn đối phương lại là con gái của Đình úy đương triều, ắt sẽ không có phán xử công bằng. Vậy nên Từ quản sự mới dâng tờ trạng lên cho ngài, không biết ngài định liệu xử ra sao?"

Thẩm Tại Dã khẽ day trán, mệt mỏi tựa cằm lên vai nàng, vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, thản nhiên nói: "Cho dù giao cho ta, e cũng chẳng khác biệt. Tần thị dù có bị giáng chức thì vẫn là con gái của Tần Đình úy."

"Gia sợ đắc tội với Đình úy đại nhân sao?" Đào Hoa nhướng mày.

"Không phải sợ." Thẩm Tại Dã nói: "Là không cần thiết vì chuyện như thế mà cắt đứt quan hệ giữa phủ thừa tướng và Đình úy phủ."

Đào Hoa cứng đờ người, ánh mắt hơi tối đi: "Vậy nếu người chết là thiếp thân, có phải gia cũng sẽ nói câu này không?"

"Nàng nghĩ nhiều rồi." Thẩm Tại Dã lắc đầu: "Nàng chết chính là vấn đề của nước Triệu và Đại Ngụy, không đến lượt ta lên tiếng."

Vậy y còn muốn giết nàng làm gì? Đào Hoa bĩu môi, nhìn cái tên Trục Nguyệt trên tờ trạng, vẫn nhịn không được nói: "Gia không coi mạng người là chuyện đáng nói sao? Dù sao cũng là nữ nhân của ngài."

Nữ nhân sao? Thẩm Tại Dã cười khẩy, nhàn nhạt nói: "Trục Nguyệt chết cũng không oan uổng, mạng của nàng ta đổi lấy hơn một năm Tần Đình úy hết lòng hết sức, cứu được càng nhiều mạng người hơn. Về phần Từ quản sự, ta cũng đã bồi thường thỏa đáng."

Chết không oan uổng?

Đào Hoa sững người, cẩn thận nghiền ngẫm lời y vừa nói, bỗng dưng cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Nàng bỗng nhớ đến chuyện của Cố Hoài Nhu, nhớ đến bóng người béo ú lén lút ra vào Lâm Vũ Viện đêm hôm ấy. Nàng cũng nhớ đến chuyện Mạnh thị bị đuổi, sau đó cả Mạnh gia bị tống giam. Thậm chí, nàng còn nhớ rõ lúc mình lên xe ngựa, Cảnh vương đã đứng đợi sẵn ở Bắc Môn đình.

Thẩm Tại Dã là người như thế, ân sủng của y đều phải dùng vật khác đổi lấy. Cơ hội sống sót cũng phải đánh đổi, một khi đã mất đi giá trị lợi dụng, thứ chờ đợi nàng có lẽ chỉ là sự vứt bỏ và cái chết mà thôi.

Người như vậy, ngày ngày bản thân còn phải tươi cười đón tiếp, sống qua ngày quả thật là quá mức gian nan.

"Sao thế?"

Thẩm Tại Dã nhận ra sự khác thường của nàng, hơi nhíu mày: "Sao tay nàng lại lạnh như vậy?"

"Không có gì." Đào Hoa khẽ nhếch miệng, nhỏ giọng hỏi: "Vậy, lần này, gia cũng định làm lơ, ém chuyện này xuống phải không?"

Thẩm Tại Dã nhìn sâu vào mắt nàng, gật đầu.

"Vâng, thiếp thân hiểu rồi." Đào Hoa đứng dậy, rời khỏi lòng y, mỉm cười hành lễ: "Vậy, thiếp thân xin phép cáo lui trước."

Quả nhiên là "dùng xong rồi vứt bỏ", Thẩm Tại Dã bĩu môi, nhìn theo bóng lưng nàng rời đi không chút do dự, tiện tay nhón lấy chiếc bánh hoa đào trên bàn lên nhấm nháp. Ăn được một lúc, y khẽ nheo mắt lại, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, biểu cảm vừa rồi của Khương Đào Hoa thật sự có gì đó không đúng.

"Trạm Lư."

"Có nô tài."

"Mau đến Tranh Xuân Các xem sao, xem Từ quản sự đã qua đó chưa."

"Vâng."

Thẩm Tại Dã khẽ cụp mắt xuống, nhìn quyển sổ trước mặt, hồi lâu sau, thở dài một tiếng.

Trở về Tranh Xuân Các, Đào Hoa cũng chẳng buồn kể lể chuyện gì với Từ quản sự, chỉ nói tâm trạng thừa tướng hôm nay không tốt nên không tiện nói nhiều.

"Lão thân không vội." Từ quản sự cúi đầu đáp: "Chỉ cần nương tử cho lão thân một chỗ dung thân, lão thân đã cảm kích vô cùng. Chỉ cần còn sống, ắt sẽ có ngày..."

Nhìn vẻ mặt kiên nghị và cố chấp của bà ta, Đào Hoa bỗng thấy trong lòng ngột ngạt khó tả. Nàng miễn cưỡng cười cười, sau đó nằm vật xuống giường.

Bản thân cũng không hiểu vì sao tâm trạng lại tệ đến vậy. Thẩm Tại Dã là người thế nào, chẳng phải nàng đều rõ như lòng bàn tay hay sao? Nhưng khi sự thật phơi bày, nàng mới nhận ra, trong lòng mình vẫn còn chút gì đó hụt hẫng, khó mà chấp nhận.

Thật nực cười, chẳng lẽ nàng còn dám mong chờ gì ở y? Bọn họ chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Nàng chỉ cần để tâm đến quyền lực trong tay y là đủ rồi, còn bận tâm đến những thứ khác làm gì? Huống hồ, y vốn là kẻ máu lạnh vô tình, cho dù là con heo đi chăng nữa, chỉ cần con heo ấy mang đến lợi ích cho nàng, nàng vẫn phải ở bên cạnh nó.

Nghĩ thông suốt được điểm này, Đào Hoa bỗng thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, chẳng cần phải bận tâm chuyện thừa thãi.

"Nương tử!" Nàng vừa mới dọn bữa tối, Cố Hoài Nhu đã tới. Đào Hoa thêm một bộ bát đũa, nhìn Cố Hoài Nhu, trêu chọc: "Chắc là nương tử đánh hơi thấy mùi cá thịt ở đây nên mới vội vàng chạy đến phải không?"

Cố Hoài Nhu nhíu mày: "Ta nào còn tâm trạng mà ăn uống cơ chứ? Nương tử không nghe thấy tin tức gì sao? Phủ chúng ta sắp có thêm một vị nương tử nữa đấy!"

Đào Hoa ngẩn người một lúc, sau đó mới nhớ ra chuyện Thẩm Tại Dã từng nói hôm trước, bảo nàng khi nào có người mới đến thì phải quan tâm, chăm sóc nhiều hơn.

"Là nương tử nhà ai vậy?"

"Còn ai vào đây nữa, nhị nương tử Tần gia - Tần Hoài Ngọc!"

Cái gì? Đào Hoa suýt chút nữa thì đánh rơi cả đũa, trợn tròn mắt nhìn Cố Hoài Nhu: "Người của Tần gia?"

Chẳng lẽ đầu óc Thẩm Tại Dã có vấn đề rồi sao? Vậy mà lại muốn nàng đi chăm sóc cho em gái của tình địch? Tần Giải Ngữ lúc này chắc đang hận không thể ngày nào cũng chọc kim vào hình nộm nguyền rủa nàng ấy chứ. Y rước muội muội của Tần Giải Ngữ về, chẳng phải là tự rước thêm phiền phức hay sao?

"Ta suy nghĩ rất lâu rồi." Cố Hoài Nhu nghiêm túc nói: "Người của Tần gia chắc là thấy Tần Giải Ngữ không còn tác dụng gì nữa nên mới đưa một đứa con gái khác đến. Nghe nói cô nương kia tính tình trái ngược hoàn toàn với Tần thị, rất ngây thơ, đáng yêu, không biết có hợp ý thừa tướng hay không."

Thẩm Tại Dã đúng là chẳng kén chọn chút nào, cả một đám nữ nhân trong phủ, chỉ cần phù hợp với nhu cầu của y, vậy đều là "hợp khẩu vị" hết!

Trong lòng Đào Hoa bĩu môi khinh bỉ, nhưng ngoài mặt vẫn ân cần vỗ về mu bàn tay Cố Hoài Nhu an ủi: "Trong viện vừa mới mất đi hai vị nương tử, có thêm người mới cũng là chuyện thường tình, nương tử lo lắng làm gì?"

Kites dịch

Nguồn: Tấn Giang