Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 88: Nghe gió thành bão




“Chuyện này nói ra dài dòng lắm.” Từ Yến Quy nói với vẻ mặt phức tạp: “Nhưng mà nương tử phải tin tại hạ tuyệt đối không phải người xấu.”

Nghe được câu này, Đào Hoa cười khẩy hai tiếng, lui về sau một bước nhìn hắn.

“Này, nương tử đừng như vậy, tại hạ đến đây là để hóa giải hiểu lầm.” Nhìn thấy phản ứng của nàng, Từ Yến Quy có chút ngượng ngùng sờ sờ sống mũi: “Lần trước chỉ là đùa với nương tử một chút thôi, mong nương tử hãy nhớ kỹ chút tốt đẹp của tại hạ, quên đi lỗi lầm của tại hạ.”

“Từ tiên sinh nửa đêm canh ba chạy đến đây nói những lời này, liếc mắt là có thể nhìn ra là người không câu nệ tiểu tiết rồi.” Đào Hoa nheo mắt lại: “Lỡ như bị người khác nhìn thấy, nói rằng Tranh Xuân Các của ta tư thông với nam nhân bên ngoài, tội danh này là do tiên sinh gánh, hay là ta gánh đây?”

Từ Yến Quy ngẩn người, quay đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ? Đã trễ thế này rồi, hơn nữa còn là địa bàn của nương tử, ai mà phát hiện ra rồi đi mật báo chứ?”

“Trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được.” Đào Hoa nhún vai, đưa tay nắm lấy cánh cửa sổ: “Tiên sinh muốn nói gì thì cũng đã nói xong rồi, ta sẽ ghi nhớ ân huệ đưa nước của tiên sinh. Chỉ là ân oán đã được xóa bỏ, bây giờ ta và tiên sinh không ai nợ ai. Tiên sinh vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn.”

Đào Hoa nói xong, đóng cửa sổ lại cái “rầm”.

Từ Yến Quy nhất thời chưa hoàn hồn, đợi đến khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, hắn vội vàng thi triển khinh công, trở về phòng của mình, chộp lấy cái gương soi.

“Vẫn là khuôn mặt này mà, không sai, nhưng tại sao cô ta lại có thái độ đó?” Từ Yến Quy vuốt cằm, rất khó hiểu. Ít nhất hắn cũng đã ve vãn qua trăm nữ nhân rồi, nhưng chưa từng gặp qua nữ nhân nào khó đối phó như vậy. Chẳng lẽ cô ta thật sự thích Thẩm Tại Dã, cho nên mới giữ khoảng cách với những người đàn ông khác?

Điều này thật kỳ lạ, ai mà cam tâm tình nguyện với tên đàn ông u ám như Thẩm Tại Dã chứ? Vừa không biết nói lời ngon tiếng ngọt, vừa nhàm chán. Sao có thể thú vị bằng hắn?

Ngày hôm sau, Thẩm Tại Dã dẫn Từ Yến Quy ra ngoài làm việc, trên đường đi luôn cảm thấy người bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào y như phát bệnh vậy.

“Ngươi làm gì vậy?” Thẩm Tại Dã khẽ nhíu mày, khó chịu nói: “Nhìn đường đi, đừng nhìn ta.”

“Ta nhìn kỹ rồi, ngài cũng chẳng đẹp trai bằng ta.” Từ Yến Quy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chắc chắn là do vấn đề thân phận rồi…”

Liếc xéo hắn một cái, Thẩm Tại Dã trầm giọng nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, đừng có ý đồ gì với nàng ta.”

“Đây là ngài đang ghen sao?” Từ Yến Quy nhướng mày.

“Không phải.” Thẩm Tại Dã rất nghiêm túc: “Ta còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, không rảnh rỗi đào mộ chôn ngươi.”

Từ Yến Quy: “…”

Đáng sợ như vậy sao, hiện tại hắn đã nâng cao cảnh giác rồi, tuyệt đối sẽ không trúng chiêu nữa! Chỉ cần không bị mê hoặc, một nữ nhân nhỏ bé có thể làm gì được hắn?

“Tập trung làm việc trước đi.” Thẩm Tại Dã kéo dây cương dừng ngựa trước một tiền trang, xoay người xuống ngựa. Dẫn hắn và Trạm Lư đi vào trong. Từ Yến Quy bĩu môi, tuy có chút không tình nguyện nhưng vẫn đi theo.

Ba người đều mặc thường phục, rất nhanh đã hòa vào dòng người, không hề nổi bật.

Hai tiền trang lớn nhất kinh thành Đại Ngụy chính là Dung Hội và Quán Thông, Dung Hội là nơi cất giữ lượng lớn bạc, còn Quán Thông thì nổi tiếng với cơ chế tinh vi, có chi nhánh ở cả ba nước, gửi tiền ở nơi này, có thể rút tiền ở nơi khác.

Thẩm Tại Dã đến tiền trang Quán Thông, vừa vào cửa đã cúi đầu nói với chưởng quầy: “Phủ Du vương đến xem bạc.”

Chưởng quầy ngẩn người, ngẩng đầu lên thì thấy người này xuất trình lệnh bài của phủ Du vương, bèn cung kính mời y vào trong.

Quán Thông có một kho bạc rất lớn, dùng để cất giữ những vật phẩm quý giá. Trang sức của phụ nữ, vàng bạc của quan lại. Cái gì cũng có. Du vương vì vụ án tham ô, tài sản đã bị tịch thu toàn bộ, chỉ còn lại bổng lộc hàng tháng để sống qua ngày. Tuy nhiên, rõ ràng là hắn ta vẫn còn cất giấu tài sản riêng, điều tra suốt nửa tháng, cuối cùng cũng tìm ra được nơi này.

Du vương đã khiến y không dễ chịu cho lắm, nên phải có qua có lại, cũng coi như cho Cảnh vương một viên thuốc an thần, để hắn ta tiếp tục tin tưởng hắn.

Cánh cửa tủ được mở ra, bên trong là một chồng lớn ngân phiếu, còn có cả giấy tờ nhà đất. Thẩm Tại Dã nhướng mày, lấy ra đếm thử, hai mươi trạch viện, hai trăm vạn lượng bạc trắng.

Du vương điện hạ của chúng ta đúng là giàu có!

Bình tĩnh cất đồ đạc trở lại, Thẩm Tại Dã ngẩng đầu dặn dò chưởng quầy: “Đây là gia sản của Du vương điện hạ, đừng để người khác động vào, hiểu chưa?”

Chưởng quầy liên tục gật đầu: “Đại nhân yên tâm, ở đây chúng tôi xem bạc chỉ cần lệnh bài, còn muốn rút bạc thì phải có ngọc bội trong tay Du vương điện hạ, người ngoài không thể lấy đi được. Hơn nữa, chúng tôi làm ăn đều coi trọng chữ tín, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa lời ra ngoài. Xin đại nhân hãy chuyển lời đến Du vương, tiền lãi tháng này cũng sẽ sớm được đưa đến phủ.”

“Tốt.” Thẩm Tại Dã mỉm cười, đóng cửa tủ lại rồi xoay người đi ra ngoài.

“Ngài làm vậy là có ý gì?” Ra khỏi tiền trang, Từ Yến Quy mới lên tiếng: “Muốn dồn Du vương vào chỗ chết sao?”

“Cảnh vương đã giám quốc, đã đến lúc có thể dồn hắn ta vào chỗ chết, ta giữ hắn ta lại làm gì?” Thẩm Tại Dã cười khẽ: “Chỉ là cơm phải ăn từ từ, làm việc cũng phải từng bước một, không thể nóng vội.”

Rùng mình một cái, Từ Yến Quy nhíu mày nói: “ Ta không hiểu được tâm tư của ngài, ngài tự mình lo liệu đi. Tiếp theo còn việc gì nữa không?”

“Có đấy, ngươi mang lệnh bài của Du vương đi trả lại đi.” Nhân tiện ném thứ đó vào trong ngực hắn, Thẩm Tại Dã nói: “Đừng để hắn ta phát hiện ra, nếu không sẽ hỏng việc.”

"Hiện tại Du vương phủ canh phòng nghiêm ngặt lắm!" Từ Yến Quy trừng mắt: "Ngài muốn ta ngang nhiên đi trả lệnh bài à?"

"Công phu của Từ môn chủ, Thẩm mỗ rất yên tâm." Thẩm Tại Dã chắp tay với hắn: "Bảo trọng."

“…” Nếu không phải người trên cùng một con thuyền, y đã sớm ra tay bóp chết tên này rồi!

Hai người chia tay nhau, Thẩm Tại Dã dẫn Trạm Lư đến nha môn kinh thành, Từ Yến Quy chạy một mạch đến Du vương phủ, lúc trả lệnh bài vô tình nhìn thấy một đôi ngọc bội hình uyên ương.

Đôi ngọc bội kia được chạm khắc rất tinh xảo, hình ảnh đôi uyên ương quấn quýt bên nhau, đôi mắt vô cùng sống động. Thế mà một đôi ngọc bội cực phẩm như vậy, Du vương lại tùy tiện vứt ở góc nhà, thật là đáng tiếc!

Nghĩ ngợi một lúc, Từ Yến Quy tiện tay cầm lấy đôi ngọc bội nhét vào trong ngực, một đường trở về phủ thừa tướng.

Đào Hoa đang ngồi uống trà trong vườn, Thanh Đài bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, tối hôm qua có phải có người đến viện của chúng ta không?”

“Sao ngươi biết?” Đào Hoa nhướng mày.

“Có dấu chân ở hậu viện, là Tây Lâu phát hiện ra.” Thanh Đài mím môi: “Dấu chân đó trông giống của nam nhân, nô tỳ đã dặn dò nó đừng nói ra ngoài, muốn hỏi chủ tử xem là chuyện gì.”

Đào Hoa nhún vai: “Cũng không có gì, có người nửa đêm đến tìm ta nói chuyện.”

“Chủ tử.” Thanh Đài nhíu mày: “Gần đây trong phủ đã có người bắt đầu gièm pha người rồi, người còn nói chuyện với người ta sao?” Còn là nam nhân nữa.

“Không phải ta muốn nói, là hắn ta cứ đến.” Đào Hoa bất đắc dĩ nói: “Nói là người tốt cũng không giống người tốt, nói là người xấu cũng không giống người xấu, nhưng hiện tại cũng chưa làm hại ta, cho nên ta cũng không muốn so đo với hắn. Còn những người trong viện gièm pha ta… Cho dù không có chuyện gì, bọn họ vẫn sẽ gièm pha thôi.”

Thanh Đài có chút sốt ruột: “Người không phát hiện gần đây tướng gia không đến viện của chúng ta nữa sao?”

“Phát hiện rồi, nhưng ngài ấy cũng không đến viện nào khác, có lẽ là đang bận việc.”

“Nô tỳ sợ là giả vờ bận rộn, thật ra là thất vọng với mấy cái viện chúng ta, đến lúc đó thất sủng, người…”

“Thanh Đài.” Đào Hoa nhìn với ánh mắt trêu chọc: “Sao trước kia ta không phát hiện ra nhỉ? Ngươi rất thích hợp vào cung hầu hạ bên cạnh nương nương đấy, nhìn ngươi lo lắng kìa.”

“Chủ tử!” Thanh Đài giậm chân: “Nô tỳ cũng chỉ là lo lắng cho người thôi.”

"Hoàng đế còn chưa vội, thái giám đã cuống lên rồi." Đào Hoa nháy mắt, nắm lấy tay Thanh Đài: "Ân sủng của gia chỉ có thể chờ đợi, không thể cưỡng cầu. Hiện giờ chúng ta cần làm là bảo vệ bản thân, an phận giữ mình trong hậu viện này, ngươi đừng lo lắng nhầm chỗ."

Bảo vệ bản thân? Thanh Đài nhíu mày: “Chẳng phải chúng ta vẫn ổn sao? Địa vị của người trong cái viện này chỉ đứng sau phu nhân thôi, còn lo lắng gì nữa?”

Không có cách nào giao tiếp với đứa ngốc này, Đào Hoa lắc đầu, chống cằm nhìn đám gia đinh, nha hoàn qua lại ở phía xa, trầm mặc không nói gì.

Thẩm Tại Dã không sủng ái ai, đám nữ nhân trong hậu viện đều rất cô đơn. Phụ nữ mà quá cô đơn thì sẽ bày trò, ví dụ như có người bịa đặt chuyện, nói rằng nàng và Từ tiên sinh là người quen cũ, trước kia từng có một đoạn tình cảm sâu đậm, sau này nàng lựa chọn vinh hoa phú quý bỏ rơi Từ tiên sinh, cho nên ánh mắt Từ tiên sinh nhìn nàng mới luôn phức tạp như vậy.

Nghe câu chuyện này, Đào Hoa ngáp ngắn ngáp dài, nghĩ bụng bịa đặt cũng phải bịa cho giống một chút chứ. Nàng là người nước Triệu, Từ tiên sinh là người nước Ngụy, nàng vừa đến đây đã gả vào phủ thừa tướng, rốt cuộc là lấy đâu ra thời gian để có một đoạn tình cảm sâu đậm với Từ Yến Quy?

Thế nhưng, trong cái viện này có quá nhiều kẻ ngu ngốc, thế mà rất nhiều người lựa chọn tin tưởng câu chuyện này, ánh mắt nhìn nàng cũng trở nên khác lạ.

Bỏ qua lũ người hầu ngu ngốc đó, Đào Hoa không muốn chấp nhặt với họ, nhưng khi đến Lăng Hàn Viện thỉnh an, ngay cả Tần Giải Ngữ cũng bóng gió nói: "Dạo này sắc mặt Khương nương tử có vẻ không được tốt lắm."

Đào Hoa liếc mắt khinh thường, cười tươi như hoa nói: “Gia không đến hậu viện, có mấy nương tử có tinh thần tốt được chứ?”

“Cũng đúng, gia không đến hậu viện, khắp nơi đều trống vắng.” Tần Giải Ngữ che miệng cười, nhìn nàng nói: “Nhưng mà trống vắng thì cứ để trống vắng, chớ nên làm ra những chuyện vượt quá giới hạn để lấp đầy trống vắng mới phải.”

Mọi người xì xào bàn tán, Đào Hoa liếc nhìn Tần Giải Ngữ: “Sao nương tử lại nói vậy?”

“Có một số lời không thể nói quá rõ ràng, làm mất mặt mũi của gia.” Tần Giải Ngữ nói: “Nhưng đã vào phủ thừa tướng rồi, mong Khương nương tử hãy giữ gìn quy củ một chút. Chuyện trước kia, hãy quên hết đi.”

Lời đồn không đáng sợ, đáng sợ chính là kiểu vu oan giá họa, nửa thật nửa giả, nói năng mập mờ như vậy, còn không thể cãi lại.

Đào Hoa nhún vai, thản nhiên nói: “Tuy không biết Tần nương tử đang nói gì nhưng ta chưa từng làm chuyện gì vượt quá giới hạn. Làm người cũng phải có não một chút, đừng nghe người ta nói gì cũng tin theo, nghe gió thành bão.”

“Nương tử nói ai không có não?” Tần Giải Ngữ nhíu mày.

“Sáng sớm đã đến đây cãi nhau, các ngươi không mệt, ta nghe cũng mệt rồi.” Mai Chiếu Tuyết rốt cuộc cũng lên tiếng, liếc nhìn Tần Giải Ngữ, sau đó nhìn về phía Đào Hoa: “Có gì thì nói thẳng ra, đừng nói bóng gió nữa.”

“Vâng.” Đào Hoa cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm lướt qua những người trong phòng.

Kites dịch

Nguồn: Tấn Giang