Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 84: Tai bay vạ gió




Vừa nghe còn có công dụng này, lông mày của Lan quý phi giãn ra, nhưng vẫn uống trà mật ong như uống nước, sau đó nói: "Ngon thì ngon đấy, nhưng bổn cung không thích uống đồ ngọt."

Đào Hoa nhướng mày, nghĩ bụng, không lẽ Đoàn Vân Tâm thật sự không lừa mình. Lan quý phi thật sự thích uống trà đắng? Vậy là nàng đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Đặt trà xuống, Lan quý phi định tiếp tục thưởng thức những món bánh ngọt khác thì đột nhiên bụng đau quặn lên, suýt nữa khiến nàng ta không đứng vững.

"Nương nương!" Cung nữ bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng ta, cúi đầu nhìn thấy sắc mặt quý phi không ổn: "Làm sao thế này?"

"Không sao, có lẽ là ăn nhiều quá thôi." Lan quý phi ôm bụng đứng một lúc cho đỡ, nhưng càng đứng thì sắc mặt càng tệ, khiến Đào Hoa cũng bước đến: "Nương nương? Hay là mời thái y đến xem?"

Mọi người vội vàng dìu nàng ta vào phòng, thái y đến rất nhanh, bắt mạch xong liền nhíu mày hỏi: "Nương nương vừa ăn gì?"

Tiểu cung nữ bên cạnh chỉ tay về phía Đào Hoa nói: "Món cuối cùng là uống trà của vị phu nhân này, uống xong liền không ổn."

"Mang chén trà đến đây."

"Vâng."

Đào Hoa giật thót, cảm thấy có dự cảm không ổn, theo sát ở cửa, nhìn thấy tiểu cung nữ kia đi ra rồi lại quay vào. Nhíu mày nói: "Chén trà không còn nữa."

Những người pha trà bên ngoài lần lượt trở về, chẳng biết chuyện gì xảy ra, vẫn đang tìm kiếm bóng dáng quý phi nương nương. Cố Hoài Nhu lo lắng đứng ở bậc cửa nhìn một lúc lâu: "Lúc nãy nương nương uống xong liền đặt chén trà lên bàn của nương tử, chẳng ai để ý, vậy mà lại không cánh mà bay."

"Vậy tức là có người không vừa mắt ta rồi." Đào Hoa mím môi: "Nhưng lạ là trà của ta không thể nào có vấn đề, khi chúng ta pha trà xong, không phải cung nhân đã kiểm tra rồi sao?"

"Đúng vậy, bất cứ thứ gì đưa vào miệng nương nương cũng đều phải qua kiểm tra của cung nhân." Cố Hoài Nhu nhíu mày, nhìn vào nội điện, thì thầm: "Cung nhân đều không sao, sao lại chỉ nương nương bị như vậy?"

Đại cô cô Phương Nhụy của Chỉ Lan Cung đi ra từ nội điện. Sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm vào Đào Hoa: "Chén trà không cánh mà bay, có lẽ là cung nhân nào đó sơ ý lấy đi, nô tỳ sẽ tra xét kỹ càng. Còn chuyện nương nương có phải là do trà của người mà trở nên như vậy hay không, việc này cũng dễ giải quyết, nô tỳ lập tức sai người nếm thử tất cả trà và bánh ngọt của những người khác. Nếu không có vấn đề gì thì mời phu nhân cùng nô tỳ đến Ti Tông Phủ một chuyến."

Đào Hoa mím môi: "Thiếp thân tuyệt đối không có ý hại nương nương, cô cô muốn tra thì tra cho kỹ, đừng để kẻ thật sự muốn hại nương nương chạy thoát."

"Nô tỳ hiểu." Khẽ gật đầu, Phương Nhụy dẫn người đi ra ngoài.

Mai Chiếu Tuyết cùng một nhóm người vừa trở về, nhìn thấy tình cảnh này, ngơ ngác hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Phương Nhụy cô cô nắm tay, ngó nàng ta: "Quý phi nương nương bị trúng độc, thái y đang giải độc. Xin các phu nhân để trà và bánh ngọt lên bàn, để người của Chỉ Lan Cung lần lượt nếm thử, rồi mới đưa ra kết luận."

"Bị trúng độc?!" Một đám nữ nhân đều che miệng, Tần Giải Ngữ nhíu mày hỏi một câu: "Trước khi trúng độc đã ăn gì? Trực tiếp kiểm tra món đó là được rồi."

"Món cuối cùng nương nương dùng là trà của Khương thị." Phương Nhụy cúi đầu, giọng trầm thấp: "Điều trùng hợp là, vừa quay lưng lại thì chén trà liền biến mất nên không thể tra xét, chỉ có thể kiểm tra trà và bánh ngọt của những phu nhân khác, để xem xem chén trà bị mất có vấn đề hay không."

Mai Chiếu Tuyết tái mặt, vội vàng đi vào đại điện, đến ngoài điện liền quỳ xuống: "Thiếp thân quản giáo không nghiêm, mong nương nương phụng thể an khang, nếu không chết vạn lần cũng không thoát tội!"

Lan quý phi yếu ớt nằm đó, hoàn toàn không còn sức lực để ý đến nàng ta. Đào Hoa đứng ở ngoài nhìn nàng ta hành động, nói khẽ: "Thiếp thân dù sao cũng là người của tướng phủ, bị người ta vu oan nhưng phản ứng đầu tiên của phu nhân không phải là bênh vực thiếp thân, mà là nhận tội thay thiếp thân, cũng không quan tâm chuyện này có liên lụy đến phủ thừa tướng hay không?"

"Ngươi im miệng!" Trong mắt Mai Chiếu Tuyết đầy vẻ lo lắng, vô cùng tức giận: "Hội phẩm trà năm nào cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, năm nay toàn là ngươi gây chuyện, sớm biết vậy ta đã không mang ngươi đến, cũng đỡ phải gặp những phiền phức này."

"Nếu thiếp thân có gan đầu độc quý phi nương nương thì phu nhân cũng không thể nào bình yên quỳ ở đây nói chuyện đâu." Đào Hoa nhìn nàng ta chằm chằm: "Thiếp thân không làm gì cũng gặp phải tai họa, vậy thì đó không phải là vấn đề của thiếp thân, nên đi hỏi những người ẩn nấp trong bóng tối không chịu buông tha cho thiếp thân rốt cuộc tàn nhẫn đến mức nào."

Mai Chiếu Tuyết định trách mắng, nhưng phu nhân của nhà thái úy bên cạnh lại cười lạnh lên tiếng: "Hậu viện các người tranh sủng mà dám mang đến trước mặt quý phi nương nương làm ầm ĩ, còn hại phụng thể nương nương gặp chuyện. Nếu chuyện này truyền đến tai hoàng thượng, các người còn đâu cơ hội tranh cãi ai đúng ai sai nữa? Trực tiếp bị hỏi tội từ trên xuống dưới."

Người Mai Chiếu Tuyết cứng đờ, quỳ không nhúc nhích. Tần Giải Ngữ ở phía sau trừng mắt với Đào Hoa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai gây họa thì phải tự mình gánh lấy, liên lụy đến người khác mà còn mặt mũi mạnh miệng, cũng không biết lúc nhỏ học lễ nghi thế nào."

"Tất nhiên là học những lễ nghi không hại người, luôn tự giác." Đào Hoa nheo mắt: "Những người mọc nấm độc trong góc tối có lẽ mới là thật sự không được gia đình dạy dỗ tử tế.”

"Ngươi..."

Tấm rèm nội điện mở ra, cắt ngang cuộc tranh cãi của bọn họ.

Thái y đi ra nói: "Không biết nương nương ăn gì, nhưng quả thật là trúng độc, đã kê đơn giải độc, nương nương phải chịu khó ăn thanh đạm mấy ngày. Còn những chuyện khác không phải việc của vi thần, vi thần cáo lui trước."

"Thái y đi thong thả." Phương Nhụy ở cửa tiễn ông ta, sau khi tiễn người đi, mấy cung nhân cũng đã nếm thử hết trà và bánh ngọt. Không ai có triệu chứng trúng độc giống như Lan quý phi.

Đào Hoa nắm chặt tay, quỳ bên cạnh Mai Chiếu Tuyết, nhìn sắc mặt u ám của Phương Nhụy, không nhịn được nói: "Trà của thiếp thân không thể nào có vấn đề, không phải trong Chỉ Lan Cung có người chuyên kiểm tra sao?"

"Chuyện này nô tỳ không rõ." Phương Nhụy lạnh lùng nói: "Nếu có người rắp tâm làm điều ác thì kiểm tra cũng không đảm bảo được gì."

Đào Hoa nhíu mày, nghĩ bụng, phải chăng dạo này ý thức nguy cơ của nàng đã kém đi, tự dưng bị người ta bẫy mà không phát hiện. Hơn nữa đến bây giờ, nàng vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu.

Nàng không hạ độc, nhưng quý phi nương nương lại trúng độc, là có điều gì huyền bí, hay là... hay là quý phi nương nương không vừa mắt nàng, cố ý gây khó dễ?

"Người đâu." Phương Nhụy căn dặn người bên ngoài: "Mời Khương thị đến Ti Tông phủ, rồi sai người đi báo cho hoàng thượng và thừa tướng."

"Vâng."

Tình hình trong cung này Đào Hoa không quen lắm, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cách thoát thân, chỉ có thể trông chờ vào Thẩm Tại Dã.

Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Thẩm Tại Dã và Lan quý phi nàng vẫn chưa rõ lắm, lần này rắn độc sẽ cứu nàng? Hay là họa vô đơn chí lại mắng nàng một trận?

Ngự thư phòng.

Hoàng đế và Thẩm Tại Dã đang đánh cờ đến chỗ mấu chốt, đột nhiên nghe thấy cung nhân truyền đến tin tức ở Chỉ Lan Cung.

"Sao cơ?!" Hoàng đế nhíu mày, lập tức đứng dậy: "Sao lại trúng độc?"

Cung nhân liếc nhìn Thẩm Tại Dã, kể lại diễn biến sự việc. Thẩm Tại Dã mím môi, hỏi một câu: "Đã xác thực là Khương thị làm?"

“… Chuyện này, tuy chưa có bằng chứng cụ thể nhưng Phương Nhụy cô cô sai người nếm thử những thứ khác, đều không có vấn đề gì."

Sắc mặt hoàng đế không tốt, dẫn theo Thẩm Tại Dã đi đến Chỉ Lan Cung, vừa đi vừa nói: "Trẫm tin tưởng ái khanh, chỉ là hậu viện của ái khanh có quá nhiều nữ nhân, lại quá hỗn loạn, nếu thật sự có người hại Lan Nhi thì đừng trách trẫm độc ác."

Thẩm Tại Dã cười, gật đầu đáp: "Nếu thật sự có người to gan như vậy, không cần bệ hạ xử lý, vi thần cũng sẽ không tha."

"Ồ?" Hoàng đế nghiêng đầu nhìn y: "Không phải nói ái khanh rất sủng ái Khương thị sao? Cũng nỡ lòng?"

"Trong lòng vi thần, nữ nhân chỉ là món đồ tiêu khiển." Thẩm Tại Dã nói: "Không có việc gì thì tùy ý yêu thương thế nào cũng được, nhưng nếu gây ra chuyện, thần cũng sẽ không bao che, không có gì nỡ lòng không nỡ lòng cả, ai gây nghiệp thì người đó gánh hậu quả."

Đế vương mím môi, nhìn y thật lâu: "Ái khanh không hổ là trụ cột của Đại Ngụy."

Thẩm Tại Dã gật đầu, theo hoàng thượng bước vào Chỉ Lan Cung.

Mọi người đã tản đi hết, chỉ còn lại người của tướng phủ vẫn quỳ ở ngoài. Thẩm Tại Dã liếc nhìn, Khương Đào Hoa đã không còn ở đây, chắc là đến Ti Tông phủ rồi.

"Ái phi." Hoàng đế vào nội điện, đỡ Lan quý phi tựa vào vai mình, nhíu mày hỏi: "Sao rồi?"

Lan quý phi cười cười: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là hơi khó chịu, tính mạng không sao."

"Nếu tổn thương đến tính mạng của nàng thì còn gì nữa?" Đế vương phẫn nộ, nhìn về phía Phương Nhụy: "Kẻ phạm thượng đâu?"

"Đã bị giam vào Ti Tông phủ rồi." Phương Nhụy liếc nhìn thừa tướng: "Nô tỳ đã kiểm tra, những người khác trong Chỉ Lan Cung..."

"Đã thẩm vấn cung nhân kiểm tra thức ăn chưa?" Thẩm Tại Dã nghiêm túc nói: "Chức trách của bọn họ là thay nương nương ngăn chặn những sự cố này, kết quả hôm nay lại thất trách, cô cô cũng không hỏi?"

Phương Nhụy sững người, mím môi đáp: "Là nô tỳ sơ suất, bây giờ sẽ đi thẩm vấn ngay."

Thẩm Tại Dã gật đầu, Lan quý phi trên giường liếc nhìn y, cười khẽ một tiếng: "Thừa tướng vẫn bảo vệ Khương thị nhỉ."

"Nương nương minh xét." Thẩm Tại Dã chắp tay nói: "Không phải thần bảo vệ Khương thị, chỉ là tin rằng nàng ấy không ngu ngốc đến mức sẽ trực tiếp đầu độc nương nương. Nếu có người ở sau lưng gây chuyện, cố ý dùng cách hại nương nương để tranh sủng thì thần cũng không thể bao che."

Hoàng đế gật đầu: "Ái khanh nói có lý, phải tra cho rõ ràng."

"Cô cô tiện thể đưa luôn danh sách trà và bánh ngọt của tất cả mọi người hôm nay đến đây." Thẩm Tại Dã nói.

Phương Nhụy do dự nhìn Lan quý phi, Lan quý phi nhắm mắt gật đầu, bà ta mới lui xuống mang dang sách đến.

Cùng lúc đó, cung nhân phụ trách kiểm tra thức ăn cũng bị dẫn ra ngoài quỳ, kêu to: "Chúng nô tài đều đã kiểm tra kỹ lưỡng, tuyệt đối không có vấn đề gì mới đưa đến trước mặt nương nương, chúng nô tài bị oan!"

Hoàng đế nghe xong nhíu mày, Lan quý phi yếu ớt nói: "Thật là kỳ lạ, đồ ăn đều không có vấn đề, nhưng bổn cung lại bị trúng độc, không lẽ là do bổn cung xui xẻo?"

"Nàng đừng vội." Nhẹ nhàng an ủi nàng ta, hoàng đế ngẩng đầu nhìn Thẩm Tại Dã: "Thừa tướng thông minh như vậy, hẳn là có thể nhìn ra manh mối."

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo