Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 80: Đối với nàng ấy quá khác biệt




Tuy nhiên, có một điều Thẩm Tại Dã không hiểu, Đào Hoa dễ dàng nguôi giận như vậy không phải vì công phu trên giường của y tốt, mà là vì y vẫn chưa đủ quan trọng để nàng tức giận đến mức trời long đất lở. Dù sao hai người chỉ là hợp tác, nàng bị oan ức, chịu khổ, chỉ cần y biết được mình đã sai và bù đắp một chút thì cuộc sống ắt sẽ phải tiếp tục.

Điều quan trọng là, Đào Hoa cảm thấy sự bù đắp của Thẩm Tại Dã có lẽ rất hậu hĩnh.

Trời sắp sáng, y cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ đang gục trước ngực mình, đưa tay khẽ chạm vào: "Đừng ngủ, ta còn chưa hỏi hết."

"Chuyện gì?" Đào Hoa mở hé mắt, vẻ mặt buồn ngủ nhìn y.

"Nàng và Nam vương rốt cuộc là như thế nào?" Thẩm Tại Dã hơi cau mày: "Còn tặng hắn gối nữa?"

Đào Hoa ngáp một cái, che miệng lẩm bẩm: "Hắn rất giống đệ đệ của ta, quan tâm một chút cũng là chuyện bình thường. Lúc trước ở trong phủ rảnh rỗi không có việc gì làm, nên ta đã thêu cho hắn một cái gối."

Thẩm Tại Dã: "..." Rảnh rỗi không có việc gì làm thì sao không thêu cho y một cái? Dù là xem như đệ đệ đi nữa, làm vậy có hơi quá hay không!

Nhìn thấy vẻ mặt hơi âm u của người trước mặt, Đào Hoa khẽ cười nhạo hai tiếng: "Thiếp thân còn chưa kêu oan đâu, hôm ấy ở trên đường cùng với Nam vương bị dân nghèo vây chặn, không thấy gia có lời an ủi nào, ngược lại còn trực tiếp ném thiếp thân vào Tĩnh Dạ Đường rồi bỏ đói. Ít nhất ngài cũng nên kính trọng Nam vương, vuốt mặt phải nể mũi.."

"Khoan đã." Thẩm Tại Dã nheo mắt: "Nàng nói vây chặn gì cơ?"

Đào Hoa hơi ngẩn người, nhướng mày: "Không phải ngài quên rồi chứ? Là lần thiếp thân về muộn ấy, xe ngựa của Nam vương đi qua khu ổ chuột, đụng chết một đứa nhỏ, bị dân nghèo vây quanh. Không phải ngài còn phái người đến cứu bọn ta sao?"

Trong mắt ánh lên vẻ cuồn cuộn, Thẩm Tại Dã lắc đầu: "Ta không biết chuyện này."

Nếu biết thì cũng sẽ không giận đến mức nhốt người.

Đào Hoa sửng sốt. Đờ đần nhìn y một lúc lâu, mới nói: "Hóa ra trong tướng phủ này cũng có nơi không do gia quản."

Khi Nam vương phái người về phủ thừa tướng tìm người, Thẩm Tại Dã đang ở trong phủ. Tuy nhiên, y lại không nhận được tin tức, nhưng hộ viện thì lại đến đó. Vậy ai là người ở giữa chỉ huy?

"Tổ lớn, khó tránh khỏi có chim khác tha cỏ đến." Thẩm Tại Dã vê tóc của Đào Hoa, thản nhiên nói: "Nếu ta quản toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ đều chu toàn thì có lẽ sẽ lao lực mà chết giống Gia Cát Khổng Minh mất. Nếu đã có thứ gây rối thì lôi ra xử lý thôi."

"Gia muốn xử lý hạ nhân bằng cớ gì?" Đào Hoa cạ vào người y, tò mò hỏi: "Chắc chắn sau lưng người ta cũng có chủ tử, cớ bình thường không giết chết được, cớ quá nghiêm trọng thì lại không có."

"Chuyện đó giao cho Trạm Lư lo." Thẩm Tại Dã đưa tay, đặt đầu nàng lên cánh tay mình, nhắm mắt lại nói: "Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi."

"Ừm." Đào Hoa ngoan ngoãn gật đầu, ôm eo y nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, không bao lâu sau nàng đã phản ứng lại, chống nửa người dậy trừng mắt nhìn người bên cạnh nói: "Nói như vậy, gia lại đổ oan cho thiếp thân nữa!"

Thẩm Tại Dã nhắm mắt giả chết: "Chuyện đã qua rồi."

"Câu này phải do nạn nhân nói, ngài không có tư cách!" Đào Hoa giận dữ, giơ chân đạp lên người y, cố gắng dùng trọng lượng của mình để đánh thức y: "Sao ngài không động não suy nghĩ một chút? Thiếp thân là người thông minh như vậy, có thể làm chuyện ngu ngốc thế sao!"

"Ai biết được." Giơ tay siết chặt eo nàng, Thẩm Tại Dã mở hé mắt: "Nàng còn đè ta, lát nữa đừng có mà cầu xin."

Mặt Đào Hoa ửng đỏ, vừa giận vừa buồn cười: "Ngài đuối lý còn giở trò lưu manh!"

Đã đuối lý rồi, không giở trò lưu manh thì phải làm sao? Thẩm Tại Dã mím môi, cảm nhận vòng eo mảnh mai trong tay, ánh mắt hơi tối lại, lật người lại đè nàng xuống lần nữa.

Đào Hoa nghiến răng, vừa đẩy y vừa hô khẩu hiệu như lên chiến trường: “Ngài có thể khống chế thân thể của thiếp thân, nhưng không khống chế được trái tim của thiếp thân! Chuyện này chưa xong, thiếp thân sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!"

Thẩm Tại Dã bật cười, há miệng cắn vào môi nàng. Đào Hoa đau đến mức kêu la oai oái.

Từ Yến Quy hiếm khi mặc thường phục ra ngoài, đang định đến Lâm Vũ Viện tìm Thẩm Tại Dã thì lại thấy Trạm Lư ngồi bịt tai trước cửa viện.

"Có chuyện gì thế?"

Trạm Lư ngẩng đầu, thấy là hắn thì vội vàng hành lễ: "Từ môn chủ, chủ tử đang có việc, không tiện tiếp khách."

"Hắn còn có chuyện gì mà đến cả ta cũng không thể gặp?" Từ Yến Quy nhướng mày, vừa cười một tiếng đã nghe thấy âm thanh đáng xấu hổ vọng ra từ phòng chính.

Hắn là tay chơi tình trường lão luyện, đã gặp vô số nữ nhân, đương nhiên biết bên trong đang xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến những người mà Thẩm Tại Dã có thể chạm vào trong viện này, Từ Yến Quy nhướng mày: "Khương nương tử đang ở bên trong?"

Trạm Lư ngạc nhiên nhìn hắn, gật đầu: "Vâng."

"Không thấy hắn đối xử với cô ấy quá khác biệt sao?" Từ Yến Quy mím môi, thần sắc có vẻ nghiêm túc: "Hắn đã quên những lời tự mình nói trước đó rồi ư?”

Thẩm Tại Dã từng nói rằng sẽ không có quan hệ thân mật với bất kỳ nữ nhân nào ở Đại Ngụy, bởi vì người không phải cỏ cây, một khi có quan hệ vợ chồng thì khó tránh khỏi sẽ động lòng, ảnh hưởng đến phán đoán. Vai trò của y vô cùng quan trọng, chỉ coi tất cả mọi người như quân cờ, tuyệt đối sẽ không vì nữ nhân mà phạm sai lầm.

"Lúc đó thì nói vậy." Trạm Lư suy nghĩ một chút: "Nhưng Khương nương tử là người nước Triệu."

Từ Yến Quy: "… Có gì khác biệt sao? Đều không phải là nữ nhân có thể yên tâm động lòng."

"Nô tài cũng không biết nên nói thế nào." Trạm Lư mím môi, rất nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Từ Yến Quy: "Nhưng từ khi Khương nương tử đến, trên người chủ tử đã có nhiều phần người hơn, cũng cười thường xuyên hơn. Nô tài thấy chẳng có gì là không tốt."

"Chủ tớ hai người hành động như vậy, sớm muộn gì cũng gây ra rắc rối lớn." Từ Yến Quy lắc đầu, quay người rời đi: "Ta đi điều tra về Khương nương tử, chỉ là nước Triệu hơi xa, có thể phải mất một hai tháng."

Trạm Lư cung kính gật đầu, tiễn hắn đi xa.

Các chủ tử trong tướng phủ chưa vui được bao lâu, chỉ sau một đêm, Khương Đào Hoa lại lấy lại được ân sủng! Hơn nữa lần này, gia như muốn bù đắp cho nàng, bất cứ thứ gì tốt đẹp gì cũng đều được đưa đến Tranh Xuân Các, thỉnh thoảng lại bảo người làm một bàn đầy thức ăn, sau đó ăn cùng với Khương thị.

"Phu nhân, đây là cây san hô đỏ gia tặng cho người." Tiểu nha hoàn cung kính bảo người khiêng một chậu san hô đỏ vào Lăng Hàn Viện.

Mai Chiếu Tuyết không ngẩng đầu, hờ hững nói: "Đa tạ gia ban tặng."

Tiểu nha hoàn đáp lời, khom người lui xuống. Tần Giải Ngữ bên cạnh nhìn cây san hô đỏ với vẻ mới lạ, thán phục: "Đây là bảo bối đấy, nhìn một cái là biết giá trị không tầm thường. Gia nồng hậu với phu nhân như vậy, sao phu nhân lại không vui chút nào?"

Mai Chiếu Tuyết cười khẽ: "Đồ được đưa đến từ viện người khác, đâu phải là tấm lòng thật của gia, ta có gì mà phải vui chứ, coi như một cái bình hoa tìm đại một chỗ đặt thôi."

Tần Giải Ngữ hơi sững sờ, chỉ tay về hướng tiểu nha hoàn rời đi: "Không phải nó bảo là gia tặng sao? Sao lại gọi là của viện người khác?"

"Muội còn chưa hiểu sao?" Mai Chiếu Tuyết ngước mắt lên: "Nha hoàn kia là người của Tranh Xuân Các, cây san hô này rất có thể là gia tặng cho Khương thị, Khương thị sợ được sủng ái quá sẽ đắc tội ta, nên dùng cái này để lấy lòng ta thôi."

Tần Giải Ngữ giật mình, trợn tròn mắt nhìn cây san hô đỏ: "Loại bảo vật cực phẩm này, gia không tặng cho phu nhân mà lại tặng hết cho Khương Đào Hoa? Sao lại vô lý thế, không lẽ nàng ta mới là phu nhân? Người trong hậu viện của chúng ta vẫn chưa chết hết đâu!"

"Nam nhân mà, một khi sủng một nữ nhân rồi thì sẽ vạn phần sủng ái, sao còn quan tâm đến những người khác?" Mai Chiếu Tuyết thở dài: "Khương nương tử của chúng ta cũng thật lợi hại, sau này vị trí phu nhân rất có thể thật sự sẽ thuộc về nàng ta."

"Vậy sao mà được!" Tần thị tức giận đập bàn: "Nàng ta dựa vào đâu chứ?”

Mai Chiếu Tuyết cười khẽ, nhìn nàng ta: "Muội đừng chỉ tức giận, hãy nghĩ cách giải quyết đi."

Tần Giải Ngữ khựng lại, cúi đầu suy nghĩ, ánh mắt sáng lên: "Có phải sắp đến hội phẩm trà rồi không?"

Mai Chiếu Tuyết gật đầu, ánh mắt dịu dàng: "Lần này không biết ai sẽ lọt vào mắt xanh của Lan quý phi, có điều tính ra thì năm nay trong viện của chúng ta lại có thêm một người có tư cách tiến cung.”

Tần Giải Ngữ hiểu ý, cười nham hiểm, cầm khăn tay đi ra ngoài.

"Hội phẩm trà?" Đào Hoa nhìn Cố Hoài Nhu, nghi ngờ hỏi: "Là gì thế?"

"Là một buổi tụ họp tao nhã do Lan quý phi tổ chức mỗi năm một lần, quý phụ các nhà vào cung pha trà uống trà." Cố Hoài Nhu nghiêm túc nói: "Tốt nhất là nương tử nên bỏ chút tâm tư chuẩn bị sẵn tâm lý, Lan quý phi hiện đang được sủng ái nhất, có thể được người yêu thích, chỉ có lợi, không có hại."

"Phận thiếp thất như chúng ta cũng được đi sao?" Đào Hoa nhướng mày.

Cố Hoài Nhu lắc đầu: "Bữa tiệc lớn không phân biệt chính thất hay thiếp thất, chỉ cần là con gái của nhà Tam công Cửu khanh thì đều có thể tham gia. Nương tử là công chúa nước Triệu, đương nhiên cũng có tư cách."

"Ra là vậy." Đào Hoa gật đầu: "Vậy nương tử có biết Lan quý phi thích trà gì không?"

"Không ai biết cả." Thần sắc Cố Hoài Nhu kỳ lạ: "Mỗi năm đều chọn loại trà khác nhau, phu nhân của chúng ta để được lọt vào mắt xanh của nương nương, đã luyện trà nghệ hơn một năm rồi, nhưng trong lòng cũng không chắc chắn."

Khó đến vậy ư? Vậy nàng đi góp vui thôi, hoàn toàn không cần cố gắng được Lan quý phi yêu thích, bởi vì lần gặp mặt trước, dường như bầu không khí không được tốt lắm, muốn nàng ta yêu thích nàng, hơi khó đấy.

Mọi người trong phủ, mỗi viện mỗi nơi đều bắt đầu chuẩn bị cho hội phẩm trà sắp tới, Đào Hoa đến nhà kho chọn trà, tình cờ gặp Đoàn thị.

Đoàn Vân Tâm dịu dàng hành lễ với nàng, mỉm cười nói: "Mấy ngày không gặp, khí sắc của nương tử đã tốt hơn nhiều."

"Quá khen." Đào Hoa gật đầu đáp lễ, cầm một gói trà hỏi: "Đoàn nương tử muốn chọn loại trà nào?"

"Ta không giỏi pha trà lắm, chỉ là đi cho vui thôi." Đoàn Vân Tâm mỉm cười: "Nhưng nghe nói Lan quý phi thích trà đắng, ta đương nhiên phải chọn loại đắng một chút."

Đào Hoa nhướng mày, gật đầu, hàn huyên vài câu rồi dẫn Thanh Đài đi.

Sắc mặt Đoàn Vân Tâm không thay đổi, thong thả chọn xong trà mới nhìn về hướng nàng rời đi.

"Cố nương tử bảo không ai biết khẩu vị của Lan quý phi, nàng ta lại nói như vậy là ý gì?" Đào Hoa rùng mình một cái, vừa xoa cánh tay vừa lẩm bẩm: "Sao mỗi lần ở quá gần Đoàn thị, ta đều cảm thấy lạnh người thế nhỉ?"

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo