Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 72: Nàng đã làm gì sai?




Đoàn Vân Tâm từ khi vào phủ đã rất ít nói, cũng không tranh giành trước mặt y. Trong lòng Thẩm Tại Dã, nàng ta thật ra là một nữ tử rất hiểu chuyện và không tranh giành.

Tuy nhiên, y không phải là kẻ ngốc, cũng không quên rằng Đoàn Vân Tâm là con gái của nhà Trị túc nội lại Đoàn Thế Nam, mà Đoàn Thế Nam lại có quan hệ mật thiết với Du vương, có thể nói họ là đồng minh. Trong phủ này, nếu có ai đó muốn truyền tin cho Du vương thì hỏi Đoàn Vân Tâm trước là an toàn nhất.

Y không có bất kỳ bằng chứng nào để cáo buộc Đoàn thị, vì vậy y bắt đầu dùng chiến thuật im lặng trước, xem liệu có thể ép nàng ta tự nhận lỗi hay không.

“Gia…” Một lúc sau, chân của Đoàn thị đã hơi run rẩy, sắc mặt trắng bệch, trán cũng đổ mồ hôi, trông vô cùng hoảng sợ: “Gia muốn hỏi gì hãy cứ hỏi thẳng, hà tất phải dọa thiếp thân như vậy?”

Thẩm Tại Dã khẽ mỉm cười, nhìn nàng ta: “So với hỏi, trước giờ ta thích những người chủ động khai nhận hơn.”

“…” Sắc mặt trông càng thêm bất an, khăn tay trong tay Đoàn thị sắp bị vò nát, cả người toát ra hơi thở vô cùng bất lực. Vừa yếu đuối vừa hoảng sợ, chỉ cần nhìn một cái là biết rõ nàng ta đang giấu giếm y điều gì đó.

“Còn không chịu nói?” Thẩm Tại Dã thu lại ý cười, nhìn nàng ta: “Là muốn ta đi tra cứu ghi chép xuất phủ từ tối qua đến sáng nay?”

“Gia!” Đoàn Vân Tâm quỳ xuống, cau chặt mày, vẻ mặt đáng thương: “Ngài không cần phải đi tra… Thiếp thân, thiếp thân nhận lỗi!”

Lòng Thẩm Tại Dã chùng xuống, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén: “Nàng nhận lỗi gì?”

“Xin ngài nghe thiếp thân nói.” Đoàn Vân Tâm cắn răng, mặt đầy nước mắt: “Thiếp thân cũng vừa mới biết chuyện này, hôm nay trời chưa sáng Phù Cừ đã hẹn với nha hoàn trong bếp cùng nhau ra ngoài mua rau. Vừa đi được một đoạn thì nghe thấy một số tin tức… Phù Cừ là nha đầu nhà thiếp thân mang đến, quen nghe lời phụ thân, một khi có tin tức gì thì… thì sẽ truyền ra ngoài. Nó về nói với thiếp thân rằng tin tức liên quan đến gia, thiếp thân mới biết nó đã làm chuyện phản chủ như vậy.”

Tin tức nghe được trên đường đi? Thẩm Tại Dã nắm chặt tay: “Nó đang ở đâu?”

“…  Nó biết mình làm sai nên đã thu dọn hành lý về nhà mẹ đẻ của thiếp thân rồi.”

Chạy nhanh thật, nhưng trước khi chạy thì cũng nên nói rõ tin tức từ đâu mà có chứ? Thẩm Tại Dã hơi tức giận, giơ tay đập xuống chiếc bàn gỗ hồng mộc bên cạnh!

“Gia?” Đoàn thị giật mình, vội lùi về sau.

Thẩm Tại Dã đứng dậy, không nói câu nào liền đi ra ngoài. Trạm Lư đi theo bên cạnh, nhìn y mấy lần, nhỏ giọng nói: “Lần này nô tài cũng có thể đoán được suy nghĩ của gia, gia biết chắc chắn là tin tức do Khương nương tử lộ ra nên mới tức giận.”

“Trạm Lư.”

“Có nô tài!”

Thẩm Tại Dã quay đầu lại, nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, nói từng câu từng chữ: “Nếu ngươi dám đoán bừa tâm tư của gia lần nữa, gia sẽ rút lưỡi ngươi!”

Trạm Lư: "..."

Tại sao chứ? Ban đầu bảo hắn đoán cũng là y, giờ đoán đúng lại muốn rút lưỡi hắn? Trạm Lư ấm ức bịt miệng mình, câm lặng cúi đầu đi theo phía sau, thầm nghĩ ai cũng bảo đàn bà hay thay đổi, chủ tử nhà mình cũng không hơn gì đàn bà!

Thẩm Tại Dã không đến Tranh Xuân Các mà trực tiếp trở về Lâm Vũ Viện, nhốt mình trong phòng đờ đẫn hai canh giờ. Trạm Lư đoán không sai, chuyện y ra ngoài vào ban đêm chỉ có Khương Đào Hoa biết, một khi tin tức bị rò rỉ thì chỉ có thể là do nàng nói ra. Ban đầu y còn tưởng nàng không có cách nào truyền tin cho Du vương, kết quả ai ngờ nàng lại lợi dụng nha hoàn bên cạnh Đoàn thị.

Thật là một nữ nhân thông minh, thông minh đến đáng chết! Làm như vậy, rốt cuộc có lợi gì cho nàng?

Buổi chiều, Đào Hoa vui vẻ làm bánh hoa đào, mang đến thư phòng thỉnh an. Nàng nghĩ, dù Thẩm Tại Dã không sủng hạnh nàng nhưng duy trì mối quan hệ tốt đẹp cũng rất cần thiết. Nếu vị đại gia này cứ giận nàng mãi thì nàng sẽ chẳng được lợi gì.

Tuy nhiên, vừa định bước vào thư phòng thì lại bị Trạm Lư cản lại.

“Ta chỉ mang điểm tâm đến thôi.” Đào Hoa giơ cái khay trong tay lên, cười nói: “Sẽ không ảnh hưởng đến gia làm việc đâu.”

“Nương tử xin hãy về cho.” Trạm Lư lắc đầu nói: “Gia không muốn gặp ai cả.”

Cũng không phải mắc bệnh đậu mùa, có gì mà không muốn gặp ai chứ? Đào Hoa bĩu môi, bưng khay đi lại trước cửa một lúc, không vui hỏi Trạm Lư: “Ngươi chắc chắn ta không thể bước vào cánh cửa này?”

“Phải.” Trạm Lư nghiêm túc gật đầu.

“Vậy được.” Đào Hoa gật đầu, lùi lại hai bước rồi thì thầm với Thanh Đài: “Cản hắn lại!”

Thanh Đài đáp lời, tiến lên đứng sóng đôi với Trạm Lư. Trạm Lư cau mày: “Nương tử muốn làm gì?”

“Không làm gì cả, chỉ để nó ở đây canh giữ thôi, xem gia không gặp một mình ta, hay là không gặp tất cả mọi người.” Đào Hoa cười híp mắt nói xong, thật sự bưng khay rời khỏi Lâm Vũ Viện.

Trạm Lư rất lo lắng, vì Thanh Đài là người biết võ, hơn nữa chưa từng giao đấu nên không biết nông sâu. Chỉ nhìn khí thế toát ra từ nàng ta, cứ như thể muốn xông vào!

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm nha hoàn này, sợ rằng sẽ cho nàng ta cơ hội, để nàng ta xông vào làm gia tức giận.

Trạm Lư và Thanh Đài gần giống như nhau, võ công rất tốt nhưng đầu óc lại không được thông minh. Hắn hoàn toàn không nghĩ đến tại sao Khương Đào Hoa lại quay người đi ra ngoài mà chỉ một lòng đề phòng Thanh Đài.

Đào Hoa bưng khay bánh hoa đào đi ra ngoài, vòng qua tường sau thư phòng, ngẫm nghĩ rồi đổ cả đĩa bánh vào trong tay áo, sau đó cầm khay bắt đầu leo tường!

Tường của tướng phủ vẫn không cao bằng tường cung, leo lên chỉ hơi tốn sức một chút thôi. Sau một nén nhang, Khương Đào Hoa đã nhẹ nhàng đáp xuống phía bên trong tường, rồi lại lấy bánh hoa đào ra sắp vào khay.

Thời buổi này, nàng mang đồ ăn cho người khác mà lại còn khó khăn đến thế! Cũng bởi vì nàng có tinh thần kiên trì không bỏ cuộc, nếu không thì Thẩm Tại Dã sẽ không được ăn những chiếc bánh ngon như vậy đâu!

Thầm khen ngợi bản thân một chút, Đào Hoa nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, giơ tay đập lên đấy!

Thẩm Tại Dã đang cau mày xem bản tấu, cửa sổ ngay bên tay trái y bất ngờ bị người ta đập vào, khiến y suýt nữa làm rơi bản tấu.

“Nàng làm gì vậy!”

Nhìn rõ người đến, sắc mặt y càng thêm sa sầm: “Có phải quy củ trong phủ này chẳng có tác dụng gì với nàng không?”

Đào Hoa giật mình, cảm thấy hôm nay hình như Thẩm rắn độc đặc biệt nóng nảy, có lẽ nàng không nên cố chấp đến vậy?

Nhưng mà, hiếm khi nàng tự tay làm được những chiếc bánh ngon như vậy, không bị cháy cũng không cho nhiều đường, ngay cả Thanh Đài cũng khen ngon, chỉ muốn cho y nếm thử thôi, sao lại phản ứng dữ dội như thể muốn lấy mạng nàng thế?

“Thiếp… thiếp thân mang bánh hoa đào đến cho ngài.” Đào Hoa cẩn thận đưa chiếc khay qua, ngẩng đầu nhìn y: “Trạm Lư nói không thể vào cửa, nên thiếp thân mới chọn cửa sổ, cũng không phải muốn vào, gia đừng có hung dữ như vậy…”

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của nàng, mắt chớp chớp, miệng chu chu, như thể một đứa trẻ ngoan ngoãn bị người lớn mắng, vô tội lắm luôn.

Nếu là trước kia, nói không chừng Thẩm Tại Dã sẽ mềm lòng, nhưng hôm nay sắc mặt y thật sự không thể nhìn nổi, chỉ liếc nhìn nàng lạnh lùng nói: “Mang về đi, không có lệnh của ta, nàng đừng đến đây nữa.”

“…” Đào Hoa nghiêng đầu, hỏi: “Thiếp thân đã làm sai chuyện gì sao?”

“Nàng rất thông minh.” Thẩm Tại Dã cười nhạt: “Nên sẽ không làm sai chuyện gì.”

Cho dù thật sự làm sai, dùng cái miệng lưỡi lưu loát của nàng cũng có thể phủi sạch tội, nên y căn bản chẳng buồn nói.

Đào Hoa không phản ứng kịp, tay đang giơ cao, chiếc khay cũng run run, ánh mắt mờ mịt. Nàng há miệng muốn hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi gì, ngẫm nghĩ rồi vẫn mặt dày mày dạn nhét bánh vào ngực y: “Vậy gia nếm thử đi? Nếm xong thiếp thân sẽ đi!”

Mắt Thẩm Tại Dã tối lại, vung tay ném chiếc khay lên bàn, rất không kiên nhẫn nhìn nàng, hét ra bên ngoài: “Trạm Lư!”

Trạm Lư vẫn đang đứng sóng đôi với Thanh Đài vội vàng chạy vào, nhác thấy tình hình này thì giật mình: “Khương nương tử, không phải người đã đi rồi sao?”

“Ta lại quay lại rồi.” Đào Hoa cười khan hai tiếng, bị sát khí của Thẩm Tại Dã làm cho lạnh người, lùi lại hai bước: “Không phiền gia làm việc nữa, thiếp thân cáo lui.”

Nói xong, chạy nhanh như một chú thỏ.

Thẩm Tại Dã không hài lòng liếc Trạm Lư một cái: “Ngươi làm việc như vậy, làm sao ta yên tâm được?”

Trạm Lư vội vàng quỳ xuống, rất nghiêm túc nói: “Gia yên tâm, trừ khi có lệnh của ngài, nếu không nô tài sau này chắc chắn sẽ không cho Khương nương tử tiếp cận viện này nữa!”

Thẩm Tại Dã mím môi, phất tay: “Ngươi đi ra ngoài đi, sai người đóng thêm đinh lên tường viện. Nữ nhân cũng có thể dễ dàng leo tường như vậy, làm sao ta yên tâm được.”

“Vâng!” Trạm Lư đáp lời, vội vàng lui ra.

Cửa sổ đều được đóng lại, Thẩm Tại Dã trở lại bên bàn, nhìn chiếc bánh hoa đào màu hồng phấn, trông có vẻ rất ngon, chỉ là, ai biết nàng sẽ cho thứ gì vào trong đó?

Trên đường trở về Tranh Xuân Các, Đào Hoa rất bực bội, nàng không hiểu Thẩm Tại Dã đang giở chứng gì nữa, tại sao lại đột nhiên trở nên như thế. Có lẽ là do chuyện triều chính phiền lòng nên mới liên đới bực bội với nàng?

Vậy thời gian này không nên quấy rầy y nữa, để tránh gặp tai ương.

“Chủ tử.” Thanh Đài càng lo lắng: “Có phải gia ghét người rồi không?”

“Có thể.” Đào Hoa nhún vai: “Chúng ta yên tĩnh một thời gian rồi xem xét sau, dù sao Cố thị chắc chắn sẽ đắc sủng, có nàng ta thì cuộc sống của chúng ta cũng sẽ không quá khó khăn.”

“Vâng.”

Suy đoán này của nàng rất chính xác, tối đó Thẩm Tại Dã đã đến Ôn Thanh Các.

Cố Hoài Nhu ở trong viện nghênh đón, không kìm được thán phục, Đào Hoa nói hôm nay gia sẽ sủng nàng ta, gia thật sự đã đến. Rốt cuộc Đào Hoa hiểu được suy nghĩ của gia đến mức nào?

“Thiếp thân hoảng sợ, vẫn đang trong thời gian hối lỗi mà lại được gia ân sủng.” Cúi đầu hành lễ, Cố Hoài Nhu nhỏ giọng nói: “Điều này có phải không hợp với quy củ?”

“Tướng phủ này đều là của ta, quy củ gì đó có thể quản đến đầu ta?” Thẩm Tại Dã cười khẽ, đưa tay nâng nàng ta lên: “Phụ thân nàng gần đây đã giúp ta rất nhiều, lại đi bắt nạt con gái ông ấy, chẳng phải ta trở thành kẻ bội tâm sao?”

Cố Hoài Nhu cười, rất vui. Phụ thân chịu nghe lời thì cuộc sống của nàng ta cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Những người khác trong viện dĩ nhiên là bất mãn, dựa vào đâu Cố Hoài Nhu vẫn đang bị phạt mà vẫn được thị tẩm? Nhưng ngày thứ hai sau khi thị tẩm, Thẩm Tại Dã lại tuyên bố, miễn toàn bộ tội trách của Cố thị, chỉ cần nàng ta một lòng hướng thiện thì sẽ không nhắc tới chuyện cũ nữa.

“Thật là hoang đường!” Liễu Hương Quân dìu Đoàn thị đi dạo trong vườn hoa, vừa đi vừa nói: “Như vậy xem ra, gia thật sự không đặt Mạnh tỷ tỷ trong lòng rồi.”

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo