Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 68: Người hiểu nàng nhất




"Tần nương tử!" Mai Chiếu Tuyết khẽ quát một tiếng, nhìn sắc mặt Thẩm Tại Dã, thấp giọng nói: "Muội chưa từng gặp mà sao lại thấy không giống? Tuy trước đó Cố thị vu oan cho muội nhưng muội cũng gọi là lớn hơn một tuổi, sao có thể nhỏ mọn như vậy? Còn tính toán với người ta nữa?”

Tần Giải Ngữ sửng sốt, vội lùi sang một bên, quỳ xuống nói: “Là thiếp thân nhất thời sốt ruột, thiếp thân biết lỗi rồi.”

Cố Hoài Nhu mím môi, nhìn bọn họ khẽ cười thành tiếng: "Gia đến Ôn Thanh Các còn chưa kịp hỏi gì mà đã được xem một vở kịch hay trước rồi, cũng thật là náo nhiệt."

Thẩm Tại Dã cau mày, liếc nhìn Tần thị, có chút không vui: “Nếu không có việc gì thì nàng cũng không cần ở lại đây, ra ngoài đi.”

Tần Giải Ngữ khựng lại, vô thức liếc nhìn Mai Chiếu Tuyết. Thấy nàng ta tỏ vẻ bình tĩnh, không có phản ứng gì, bèn miễn cưỡng tiện thể hành lễ rồi lui ra ngoài.

"Gia." Cố Hoài Nhu đưa danh sách rời phủ và lời khai của đại phu cho y: "Thiếp thân chỉ là nhất thời hồ đồ, bị người ta hãm hại, chứ không hề cố ý gây sóng gió ở hậu viện. Thiếp thân có lòng hư vinh, vì thế mà liên lụy đến Khương thị, cam tâm tình nguyện chịu phạt. Nhưng thiếp thân thật sự không phạm tội gì nghiêm trọng, không đến mức bị đuổi khỏi phủ, xin gia hãy thương xót!”

Thẩm Tại Dã nhìn nàng ta vài lần, giả vờ do dự nhận lấy đồ xem thật kỹ.

Mai Chiếu Tuyết cau mày, nàng ta không hiểu tướng gia bị làm sao nữa, theo thái độ kiên quyết bỏ Cố thị của y trước đó, lẽ ra hôm nay y không nên đến Ôn Thanh Các này mới phải, càng không nên xem đồ của nàng ta.

Phải chăng y đã mềm lòng? Nhưng người như tướng gia một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Rốt cuộc là tại sao?

Chứng cứ mà Cố Hoài Nhu đưa đều được gọi là xác thực, đặc biệt là lời khai của đại phu, dù sao thì lúc đầu chỉ có Cố Hoài Nhu và Việt Đào gặp, không ai có thể nói được đại phu này là giả. Khương Đào Hoa nghĩ ra ý tưởng này thật tuyệt vời, dễ dàng xóa bỏ tội trách trên người nàng ta, chỉ cần bồi thường một ít tiền cho đại phu chịu tội là được.

Vấn đề bây giờ là xem tướng gia có đồng ý giữ nàng ta lại hay không.

Căn phòng chìm vào im lặng, Mai Chiếu Tuyết cũng lén quan sát biểu cảm của Thẩm Tại Dã, muốn đoán xem y đang nghĩ gì. Tuy nhiên, nàng ta không thể nhìn thấu y, kể từ khi gả đến đây, nàng ta có thể nhìn thấu rất nhiều người, nhưng không thể nhìn thấu vị tướng gia lợi hại này. Y đang nghĩ về gì, tiếp theo sẽ làm như thế nào, nàng ta không bao giờ đoán đúng.

Một lúc lâu sau, Thẩm Tại Dã đã thả lỏng hơn, ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Nhu: "Cho nên, ngày hôm đó là ta đã quá kích động, vu oan cho nàng."

Cố Hoài Nhu vui mừng khôn xiết! Vội quỳ xuống hành lễ, nghẹn ngào nức nở: “Thiếp thân không oan, quả thật thiếp thân đã làm sai, cam tâm chịu phạt! Chỉ cần gia vẫn chịu giữ thiếp thân ở lại phủ này…”

Mai Chiếu Tuyết cau mày: "Gia, ngài đã thông báo cho phía Cố gia, cũng đã viết xong thư thôi vợ, chuyện này..."

“Nếu nàng ấy đã bị oan thì thư thôi vợ vô hiệu.” Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: “Tội của nàng ấy cũng không nghiêm trọng đến mức đó, về phần Cố gia, nàng hãy đi thông báo lại một tiếng và giải thích rõ tình hình. Chắc hẳn Cố đại nhân cũng sẽ rất mừng.”

“…” Mai Chiếu Tuyết mím môi, cụp mắt hành lễ: “Thiếp thân hiểu rồi.”

Người sắp chết đuối vậy mà lại tóm được cọng rơm cứu mạng không biết ở đâu ra và cứ thế bò trở lại bờ! Mai Chiếu Tuyết cảm thấy khó chịu trong lòng, càng cảm thấy gia đã thay đổi, sao lại trở nên mềm lòng như vậy?

Phạt Cố thị đóng cửa tự kiểm điểm mười ngày, Thẩm Tại Dã nhấc chân đi đến Tranh Xuân Các.

Đẩy cửa Tranh Xuân Các ra, một con cáo nhỏ cười tít mắt liền nhào đến vòng hai tay ôm lấy y, ngẩng đầu nói: "Gia, thiếp thân đã chuẩn bị rất nhiều điểm tâm ngon lành, ngài mau nếm thử đi!"

Thẩm Tại Dã ngó nàng, sắc mặt có vẻ không vui.

Mặt dày giả vờ không nhìn thấy, Đào Hoa xoay người kéo y vào nhà, vừa đi vừa nói: “Trong này có chè lúa mạch tổ yến, bánh hoa mai, bánh trân châu bảy màu, thiếp thân nghĩ ngài nhất định sẽ thích!"

Thẩm Tại Dã tức giận nói: “Nàng cho rằng dùng đồ ăn đuổi ta đi là đủ sao?”

Đào Hoa giật mình, thận trọng nhìn y, vẻ mặt vô tội: “Gia làm sao vậy? Hình như đang giận thiếp thân à? Thiếp thân đã làm gì sai sao?"

“Ta kể cho nàng nghe một câu chuyện nhé.” Thẩm Tại Dã nhếch môi cười: “Tên câu chuyện là ‘Con cáo nhỏ giả ngu bị sói ăn thịt không chừa lại cục xương nào’.”

"..." Đào Hoa cau mày: "Cái tên này dài quá, nghe có vẻ như không phải câu chuyện hay, gia vẫn nên ăn chút điểm tâm thì hơn!"

“Khương Đào Hoa.” Thẩm Tại Dã sa sầm mặt, không kiên nhẫn vòng vo với nàng: “Ta nhớ mình đã từng nói, nữ nhân của hậu viện thì nên ở trong hậu viện, đừng hòng can thiệp vào chuyện của tiền triều.”

"Những lời gia nói, thiếp thân đều ghi nhớ trong lòng mà!" Đào Hoa cực kỳ nghiêm túc: "Một chữ cũng không dám quên!"

"Thật sao?" Thẩm Tại Dã cười nhạo: "Vậy nàng hãy giải thích xem hôm nay Cố thị đã xảy ra chuyện gì? Ta không tin một nữ nhân trước đó vẫn còn điên loạn lại tìm được chứng cứ và lập tức trở mình trong thời gian ngắn như vậy."

"Xem gia nói kìa, làm như thiếp thân là thần tiên toàn năng gì không bằng." Đào Hoa che miệng cười: "Cố thị tìm được chứng cứ thì liên quan gì đến thiếp thân? Hơn nữa, nói cho cùng, cho dù là liên quan thì có gì to tát đâu, liên quan gì đến tiền triều?”

“Nàng là người hiểu ta nhất.” Thẩm Tại Dã đưa tay kéo nàng ngồi vào lòng mình, đôi mắt mãnh liệt nhìn thẳng vào mắt nàng, nói khẽ: “Tương tự, ta cũng là người hiểu nàng nhất. Hôm nay Cố Thế An hành động kỳ lạ, Cố Hoài Nhu cũng hành động kỳ lạ, ta không tin là không có nàng đứng sau giúp đỡ.”

Hai tay Đào Hoa chống cằm, vui vẻ nói: “Thì ra trong lòng gia, thiếp thân lại có vị trí quan trọng như vậy, thiếp thân quá đỗi vui mừng!”

Căn phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, ánh mắt Thẩm Tại Dã càng ngày càng không thiện cảm.

Y phục sau lưng nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, dưới ánh mắt của y, cuối cùng Đào Hoa vẫn ngoan ngoãn chắp tay sau lưng nói: "Thiếp thân biết lỗi."

"Nàng làm được bằng cách nào?" Thẩm Tại Dã cau mày: "Cố Thế An không phải người dễ thuyết phục như vậy, đừng nói là thuyết phục triệt để đến thế."

“Việc này rất đơn giản.” Đào Hoa dè dặt nhìn y: “Gia cam đoan sẽ không trách tội thiếp thân trước, thiếp thân mới nói.”

Còn dám ra điều kiện với y? Thẩm Tại Dã nheo mắt lại, nhìn bộ dáng ham sống sợ chết trên mặt nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không trách nàng, nói đi.”

"Cố đại nhân là người không thấy quan tài không đổ lệ, chẳng phải là thần tử trung thành gì, nhưng lại hơi tự phụ. Nhìn từ biểu hiện của Cố phu nhân, có lẽ ở nhà ông ta rất im lặng và không quản chuyện gì. Nhưng là người dám cãi lại tướng gia ngay trên triều đường thì chắc cũng phải có dũng khí và kiến giải riêng, nếu không thì sẽ hoàn toàn không đứng vững. Thiếp thân đoán vị Cố đại nhân này hẳn là biết tính toán, nhưng chưa chắc đã tính toán giỏi.”

“Người như vậy đương nhiên sẽ không nghe lời con gái mình trừ khi nhận ra tình thế của mình đã rất nguy kịch. Thiếp thân đã hiến kế cho Cố nương tử, bảo nàng ta viết một bức thư gửi về nhà nói rõ tiếp theo gia sẽ giết ông ta từng bước một như thế nào, đồng thời kèm theo tờ ngân phiếu giả bị Cố phu nhân xé nát. Như vậy..."

“Đợi đã.” Thẩm Tại Dã cau mày: “Nói rõ cái gì?”

Đào Hoa rụt cổ lại, nuốt nước bọt khan: "Thiếp thân bịa ra đấy, để hù dọa Cố đại nhân thôi.”

"Đưa ta xem thử."

"Đã ở chỗ Cố đại nhân rồi."

"Vậy thì nàng đọc ta nghe!”

Đào Hoa ngẩng đầu nhìn trời: "Thiếp thân quên rồi."

Nàng đâu có ngốc, nếu thật sự đưa Thẩm Tại Dã xem những thứ đó thì y không bóp chết nàng mới lạ! Tuy sát khí trên người vị gia này hiện cũng đang khá nặng... Nhưng nàng vẫn còn cơ hội để nói mà?

"Gia xem kết quả là được rồi, xem quá trình để làm gì?" Nàng cười khì khì, đưa tay bóp vai cho Thẩm Tại Dã: "Cách thật sự để loại bỏ đối thủ là biến hắn thành người mà ngài có thể lợi dụng, giết chết đối phương là cách ngu xuẩn nhất, gia thấy sao?”

“Ta thấy nàng rất thông minh.” Thẩm Tại Dã bình tĩnh nói: “Thông minh đến mức không cam tâm chỉ quanh quẩn ở hậu viện tướng phủ này.”

Đào Hoa giật thót, vội nói: "Xin gia nhất định phải tin thiếp thân, thiếp thân tuyệt đối không có ý định can thiệp vào tiền triều! Chỉ là muốn cứu Cố thị mà thôi."

"Cứu nàng ta làm gì?" Thẩm Tại Dã ngẩng đầu: "Một mình nàng chống lại được cả đám người của cái viện này, còn cần trợ thủ hay sao?"

"Ai mà chê có nhiều người giúp mình chứ?" Đào Hoa mím môi: "Tâm tư của gia biến hóa khôn lường, không chừng đến một lúc nào đó sẽ không còn sủng thiếp thân nữa, lẽ nào còn không cho thiếp thân kết bạn trong viện này?"

Sắc mặt Thẩm Tại Dã u ám, cụp mắt không nói nữa. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên có chút nặng nề.

Đào Hoa yếu ớt thở dài, thấp giọng lẩm bẩm: "Có phải thỉnh thoảng gia sẽ muốn giết thiếp thân không? Chuẩn xác như nguyệt kinh hàng tháng của con gái vậy."

Thẩm Tại Dã: “…”

Y ngẩng đầu trừng mắt với nàng, đứng dậy hờ hững nói: “Nàng cứ ở yên đó đi.”

"Gia, không ăn điểm tâm nữa sao?" Đào Hoa chớp mắt.

Thẩm Tại Dã không trả lời nàng, phất tay áo bước ra ngoài.

Thanh Đài đứng một bên, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Thẩm Tại Dã vừa ra khỏi cửa, nàng ta liền chạy đến bên cạnh Đào Hoa: "Tội gì chủ tử phải như vậy? Cứu Cố thị, nhưng mình lại bị liên lụy!"

“Liên quan gì?” Đào Hoa nhún vai: “Liên lụy sớm hay muộn, sớm muộn gì cũng bị liên lụy, ta không thể giả ngu cả đời, trước sau gì y cũng sẽ cảnh giác với ta. Bây giờ có thể kéo một người đứng về phía mình chẳng phải rất tốt sao?”

"Nhưng..." Thanh Đài mím môi, luôn cảm thấy rất đáng tiếc, gia vốn dĩ rất sủng ái chủ tử nhà mình, nhưng hôm nay lại bỏ đi mà không ăn cả bánh ngọt.

“Ngươi yên tâm đi.” Đào Hoa xua tay, thoải mái nằm xuống nhuyễn tháp: “Không có gì to tát đâu.”

Thẩm Tại Dã chưa bao giờ thật sự sủng nàng từ tận đáy lòng, họ chỉ lợi dụng nhau mà thôi. Kiểu sủng ái như vậy, đến lúc hết rồi, nàng vẫn có thể nghỉ ngơi thoải mái. Hơn nữa, những ngày tới Thẩm Tại Dã vốn không thể tiếp tục sủng nàng.

Mối quan hệ với Cảnh vương ngày càng thân thiết, cục diện ở hậu viện này sẽ còn tiếp tục thay đổi.

Lâm Vũ Viện.

Thẩm Tại Dã bước vào thư phòng, ngồi trên ghế cau mày trầm tư. Trạm Lư đứng một bên, khẽ hỏi: “Chủ tử, ngài muốn dùng bữa không?”

“Ta không đói.” Thẩm Tại Dã ngẩng đầu lên nhìn tùy tùng bên cạnh mình đã nhiều năm, đột nhiên hỏi một câu: “Trạm Lư, ngươi có biết ta đang nghĩ gì không?”

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo