Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 62: Đào hố cho Du vương




Vừa dứt lời, xung quanh đã ồn ào huyên náo. Du vương ngồi ở đuôi xe đang định xuống xe thì bị Cảnh vương ngăn lại.

“Du vương đệ, bây giờ đệ qua đó chẳng phải là tự tìm đến cho phụ hoàng mắng sao?” Cảnh vương cười nói: “Không bằng đợi người ta nói xong đã.”

Du vương cau mày, nhìn hắn thật sâu, thấp giọng nói: “Thì ra Cảnh vương huynh đã có chuẩn bị sẵn.”

“Này, chuyện này thì liên quan gì tới bổn vương?” Cảnh vương nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Du vương đệ đã làm gì thì bản thân đệ biết rõ. Trên đời chẳng có bí mật nào mà không bị lộ.”

Du vương cắn răng, thò đầu nhìn về phía trước.

Ông lão cáo trạng quỳ dưới đất gào khóc, tuy không nhìn thấy vẻ mặt của phụ hoàng nhưng thấy tất cả thái giám bên cạnh đều quỳ xuống, chắc chắn long nhan đang nổi trận lôi đình.

Lần này thì không hay thật rồi!

Cầm tờ cáo trạng đọc từ đầu đến cuối, hoàng đế tức giận đến run cả tay, quay đầu nói với cấm vệ thống lĩnh bên cạnh: “Đưa cả người về kinh thành, mở kinh đô nha môn, trẫm muốn đích thân xét xử vụ án này!"

Thẩm Tại Dã hơi nhướng mày, ngẫm nghĩ rồi xuống ngựa đi đến cỗ xe rồng, chắp tay nói: "Bệ hạ, người đích thân xét xử ở kinh đô nha môn, vụ án này không hề nhỏ, Du vương điện hạ dù sao cũng là hoàng tử..."

Lan Quý phi liếc y một cái, khoác tay hoàng đế nói: "Thừa tướng nghĩ bệ hạ sẽ thiên vị chắc? Thiên tử phạm pháp cũng tội như thứ dân, vì để công bằng nên bệ hạ mới đích thân xét xử ở nha môn. Một vị quân chủ anh minh như vậy, phận làm thần tử chẳng những không ca tụng thánh đức mà ngược lại còn muốn ngăn cản?”

Thẩm Tại Dã khẽ cười, cúi đầu nói: "Nương nương bớt giận, thần không có ý định ngăn cản, chỉ là thấy bệ hạ hiện đang tức giận nên mong bệ hạ cân nhắc kỹ trước khi hành động."

Cơn giận nguôi ngoai, hoàng đế khẽ vỗ tay Lan Quý phi, nhìn Thẩm Tại Dã: “Thừa tướng luôn hiểu rõ tâm tư của trẫm nhất nên khuyên trẫm cũng là điều đương nhiên. Nhưng lần này đã xảy ra án mạng, lại còn dính dáng chuyện tham ô trại ngựa, trẫm nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc để răn đe! Cho nên khanh cũng không cần phải nói nhiều.”

“Vi thần hiểu rồi.” Thẩm Tại Dã cúi đầu hành lễ rồi leo lại lưng ngựa.

Đào Hoa vẫn đang thở đều nhịp nhàng, tuy vừa rồi bị ông lão gào khóc làm cho giật mình nhưng lúc này dường như lại đang ngủ say, mí mắt cũng cụp hẳn xuống.

Thẩm Tại Dã lên ngựa, lại ôm nàng vào lòng, thấy nàng khẽ ngáp một cái rồi chép miệng nói: “Gia thật là hiểu tính tình của Lan Quý phi.”

"Hả?" Thẩm Tại Dã hờ hững hỏi: "Sao nhìn ra được?"

“Ngài muốn hoàng thượng trừng phạt nghiêm khắc Du vương nhưng lại cố ý nói ngược lại, chẳng phải đoán chính xác Lan Quý phi sẽ không đồng ý với ngài sao?” Nàng cọ cọ vào ngực y, tìm một tư thế thoải mái hơn để làm tổ, nheo mắt nói: "Xem ra ít nhất cũng có giao tình mấy năm, nếu không cũng sẽ không biết rõ gốc gác đến mức này."

Ông lão và những người chặn đường được hộ vệ đưa lên xe ngựa phía sau, đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước. Thẩm Tại Dã vừa nhìn đường vừa nói một cách vô cảm:

"Không phải mấy năm, mà là mười năm."

Mười năm?! Cuối cùng Đào Hoa cũng mở mắt ra, nhìn y với vẻ kinh ngạc và tò mò.

Giao tình mười năm mà sao mối quan hệ này lại trông kỳ lạ như vậy? Giống như đã từng yêu nhau nhưng cũng giống như có mối thâm thù đại hận.

Tuy nhiên, nàng thông minh không mở miệng hỏi, vì có hỏi thì Thẩm Tại Dã cũng sẽ không trả lời. Có vẻ như y không thích nhắc đến Lan Quý phi lắm, hễ nhắc đến là y sẽ vẻ cáu kỉnh.

Cảm xúc này khiến nàng cảm thấy rất quen thuộc, như thể đã từng nhìn thấy trước đây... Khi nàng hỏi y lấy ngọc bội trên người để thế chấp, có phải tâm trạng tức giận của Thẩm Tại Dã cũng giống như khi nàng nhắc đến Lan Quý phi trước mặt y?

Giữa hai chuyện này có mối liên hệ gì chăng?

Đào Hoa sờ cằm, nhanh chóng nghĩ ra một vở kịch yêu hận vướng mắc - hai người vốn dĩ yêu nhau nhưng bị hoàng thượng chia rẽ uyên ương, Thẩm Tại Dã tiện thể đẩy thuyền đưa Lan Quý phi vào cung và Lan Quý phi luôn ghim hận Thẩm Tại Dã. Thẩm thừa tướng tội nghiệp trong lòng vẫn còn có Lan Quý phi, đêm nào cũng nhìn ngọc bội nàng để lại mà khóc đến khi trời sáng!

Yêu không được, hận không xong, cầu không có, bỏ không đành! Hai người này chính là hiện thân sống động cho những đắng cay và bi thương của tình yêu!

Thật quá thê thảm!

Nghĩ đến đây, Đào Hoa thở dài đánh thượt, cầm lấy tay Thẩm Tại Dã để trước người mình, thông cảm nói: “Gia cũng không cần quá đau khổ vì chuyện quá khứ, chuyện gì nên buông bỏ thì phải buông bỏ. Thế gian vẫn còn nhiều điều tốt đẹp, đừng tuyệt vọng.”

Thẩm Tại Dã nhìn nàng như nhìn kẻ thần kinh: “Mũi tên đó làm tổn thương não nàng rồi đúng không?”

“Thiếp thân hiểu, thiếp thân sẽ không hỏi nữa.” Quay đầu nhìn y thật sâu, trong mắt Đào Hoa đầy vẻ thương hại: “Sau này thiếp thân sẽ đối xử thật tốt với gia, cho gia sự ấm áp, để gia không còn cô quạnh, không còn cô đơn nữa!”

“… Hiện giờ ta đang rất đau khổ.” Thẩm Tại Dã đen nửa mặt, chán ghét nhìn nàng: “Rốt cuộc nàng đang nghĩ cái quái gì vậy? Muốn ngồi lên ngựa thì im miệng đừng nói nữa. Nếu còn nói nhảm nữa thì cho dù nàng đang bị thương, ta cũng sẽ ném nàng xuống!”

Đào Hoa đưa tay véo nhẹ môi mình, chớp chớp mắt ra hiệu mình không nói nữa, sau đó ngoan ngoãn rúc vào lòng y, tiếp tục nhìn về phía trước.

Tốc độ lúc về gần giống như lúc đi, nửa ngày sau đã nhìn thấy cổng quốc đô. Đoàn người của hoàng đế không về lại cung điện mà đi thẳng đến kinh đô nha môn.

Kinh triệu doãn sợ chết khiếp, sau khi nghe thánh lệnh lập tức thăng đường. Tin tức đích thân hoàng đế xét xử vụ án như gắn thêm cánh nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Lúc Minh Đức đế thay y phục lên nha môn cao đường, trước cửa đã chen chúc bách tính đến xem náo nhiệt.

Thẩm Tại Dã thật sự rất hiểu Minh Đức đế. Nam nhân này vô cùng thiên vị, chỉ thương mấy đứa con trai của mình nhất. Tuy bình thường không ngần ngại mắng mỏ họ nhưng đến khi thật sự phải định tội gì cho họ thì ông lại không nỡ. Đến nha môn trong lúc kích động, nhưng lúc thay y phục trong phòng thì hoàng đế đã hối hận rồi.

Tuy nhiên, đường lùi đã bị chính Lan Quý phi chặn lại, ông không thể làm một vị hoàng đế thiên vị và làm điều sai trái được. Nếu dầm trên không thẳng thì dầm dưới sẽ cong hoàn toàn. Hơn nữa, bách tính đều đã đến rồi, lúc này hối hận cũng rất vô lý.

Thế là hoàng đế bấm bụng lên công đường.

Thẩm Tại Dã và Cảnh vương đứng ở hai bên. Du vương, Mạnh thái bộc và ông lão cáo trạng đều đang quỳ. Trước cửa nha môn là một biển người, Khương Đào Hoa và Lan Quý phi cùng ở trong phòng nghe xử cạnh công đường.

Hoàng đế bắt đầu thẩm vấn, ông lão cũng cho người khiêng thi thể của đệ đệ và con trai mình đến, tất cả đều đã bốc mùi thối rữa nhưng không chịu chôn cất.

Hoàng đế liếc nhìn hai cái rồi vội sai người khiêng xuống, cau mày nói: “Việc xây dựng trại ngựa là do triều đình cấp tiền, chỗ Trị túc nội sử cũng có ghi chép. Nếu trẫm nhớ không lầm thì đã cấp phát tổng cộng bốn mươi vạn lượng bạc, nhưng tại sao lại xây nên một hành cung mỏng manh như vậy, thậm chí còn không trả lương cho công nhân, để họ mệt đến chết?”

Mạnh thái bộc toàn thân run rẩy, liên tục dập đầu: "Thần bị oan! Việc xây trại ngựa đều giao cho người bên dưới làm, thần cũng không biết sao lại..."

"Rầm!" Âm thanh giòn tan phát ra từ kinh đường mộc, khiến Mạnh thái bộc sợ hãi suýt thì cắn phải lưỡi, kinh hoảng ngẩng đầu lên nhìn đế vương.

“Ngươi còn dám chối cãi?” Hoàng đế tức giận: “Tất cả đều xem trẫm là kẻ ngốc sao? Nếu ngươi không thu được lợi lộc gì, sao số tiền bên dưới lại không đủ trả công?”

Mạnh thái bộc nằm phục xuống đất, nhất thời cũng không biết phải biện minh thế nào. Theo lý mà nói, hoàng đế sẽ không đích thân can thiệp vào một việc nhỏ như xây dựng trại ngựa chứ đừng nói đến việc khai đường xét xử. Muốn trách thì trách hắn xui xẻo, sao lại gặp phải hoàng đế muốn đến trại ngựa đi săn, hành cung còn bị bầy sói bao vây nữa. Hết chuyện này tới chuyện kia, giống như có ai sắp đặt vậy.

Điều đáng sợ hơn nữa là ngay cả Du vương cũng bị liên lụy. Nếu vị chủ tử này đứng ngoài cuộc thì còn có thể giúp hắn, nhưng giờ lại không thể tự bảo vệ mình...

"Phụ hoàng." Du vương khum tay dập đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhi thần giám sát không tốt, không phát hiện ra vấn đề như vậy ở trại ngựa. Xin phụ hoàng giáng tội!"

"Ngươi đâu chỉ là giám sát không tốt?!" Hoàng đế quay sang nhìn hắn, cau mày: "Đường đường là vương gia mà không lấy mình làm gương, ngược lại coi mạng người như cỏ rác. Ngươi bảo trẫm còn mặt mũi nào mà đối mặt với người trong thiên hạ!"

Bách tính ở cửa hưng phấn, lần lượt quỳ xuống, hô to vạn tuế.

Với một vị hoàng đế tốt quan tâm đến bách tính như vậy, họ còn đòi hỏi gì hơn nữa? Có người to gan ngẩng đầu hét lớn "Hoàng đế anh minh", giọng nói truyền đến thánh thượng, khiến long nhan nghiêm túc nhưng trong lòng lại vui mừng.

Có hoàng đế nào mà không muốn được người trong thiên hạ yêu mến. Cảm giác thành tựu này còn thỏa mãn hơn cả quyền lực trong tay.

Tuy nhiên, dù hài lòng nhưng hoàng đế vẫn không muốn giáng tội Du vương thật. Chỉ là chết đi một thường dân mà bắt hoàng tử phải đền mạng thật sao?

"Phụ hoàng!" Du vương cũng biết điều này, vội vàng thoái thác: "Nhi thần không biết chuyện này, chỉ sợ gia nô trong phủ quá ngang ngược, dối trên lừa dưới, đánh chết người mà không nói cho nhi thần biết. Nhi thần sẵn sàng bồi thường, phụng dưỡng người nhà của bách tính đã mất mạng vô tội, xin phụ hoàng tha thứ!”

Nói đến nước này, biểu cảm của hoàng đế dịu đi, quyết định nhượng bộ, phạt nhẹ là được rồi.

Tuy nhiên, Thẩm Tại Dã đã sớm đoán được tâm tư của hoàng đế, lập tức nháy mắt với Cảnh vương.

Mục Vô Ngần hiểu ý, lập tức cầm hộp chứng cứ đứng ra: “Phụ hoàng, nhi thần còn muốn cáo trạng!”

"Hả?" Hoàng đế giật mình, khó hiểu nhìn hắn: "Ngươi lại muốn kiện gì nữa?"

“Nhi thần kiện đương kim Du vương gia tội cấu kết với Mạnh thái bộc, tham ô hàng chục vạn lượng bạc xây dựng trại ngựa! Chưa hết, trước đây triều đình nhiều lần mua ngựa từ phiên bang, lần nào Mạnh thái bộc cũng đều bòn rút hàng chục vạn lượng, một nửa trong số đó đều rơi vào túi của Du vương! Sâu mọt gặm nhấm đất nước, tổn hại đến Đại Ngụy ta, mong phụ hoàng minh xét, trừng trị nghiêm khắc!”

Giọng nói vang vọng khắp nha môn, ai nấy nghe thấy đều sửng sốt.

Sắc mặt Du vương tái nhợt, gần như không thể quỳ vững. Mục Vô Ngần quay lại nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ đắc ý.

Tuy nhiên, Cảnh vương cũng không ngẩng đầu nhìn hoàng đế, sắc mặt Minh Đức đế cũng không khá hơn Du vương là bao.

Vạch trần tội tham ô của Du vương ở đây đồng nghĩa với việc đóng đinh Du vương. Dù sao năm ngoái hoàng đế vừa mới kiên định lập trường, chém đầu cả nhà một quan lại tham ô năm vạn lượng bạc. Năm nay Du vương phạm tội mà được tha thì uy tín của đế vương nằm ở chỗ nào?!

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo