Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 52: Vốn cũng không trông mong gì ngài




Đôi khi y cảm thấy có rất nhiều quân chủ trong sử sách bị nữ nhân mê hoặc cũng không phải là không có lý. Nếu gặp phải một nữ nhân như Khương Đào Hoa thì liệu có được mấy bậc quân vương có thể chống cự nổi?

Nhưng thật đáng tiếc cho nàng, trên đời này vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nên nàng đã gặp phải Thẩm Tại Dã y. Khương Đào Hoa tuy có muôn vàn cách quyến rũ nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị nhốt ở viện này, không có khả năng chiến thắng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Tại Dã càng sâu hơn, cúi đầu lại muốn cắn vào cổ người dưới thân mình, song người này lại yếu ớt ngáp một cái, rưng rưng nước mắt nhìn y: “Gia, không lẽ ngày mai ngài lại xin nghỉ không thượng triều nữa sao? Đã canh hai rồi đấy.”

Y khẽ cau mày ngó nàng: "Công phu này của nàng hình như chưa đến nơi đến chốn thì phải? Người giỏi quyến rũ nam nhân mà chút năng lực chịu đựng này cũng không có?"

Đào Hoa nheo mắt lại, cố gắng phớt lờ định nghĩa của y về mình, cười nói: “Nam nữ khác biệt, gia thân thể cường tráng, thiếp thân không chịu nổi bị tra tấn quá lâu. Chúng ta hãy nghỉ ngơi sớm thì hơn?"

Thẩm Tại Dã khẽ hừ một tiếng, giơ tay lên ôm nàng vào lòng. Kéo chiếc áo choàng ở bên cạnh qua quấn nàng lại rồi bế thẳng ra ngoài.

Lúc này Khương Đào Hoa mới nhận ra đã ân ái mấy hiệp vậy rồi mà tên cầm thú này thậm chí còn không cởi quần áo. Chiếc áo choàng màu xanh nước biển thêu viền vàng, thân trước vẫn còn rất phẳng phiu.

Trong lòng vô cớ nổi giận, Đào Hoa mím môi, nhắm mắt lại không nhìn y. Khi đến giường liền lăn thẳng vào trong ngủ luôn.

Cáu rồi? Thẩm Tại Dã nhướng mày, đứng ở bên giường khoanh tay nhìn nàng: "Có gì bất mãn, chi bằng nói thẳng cho ta nghe thử?"

Người trên giường không nhúc nhích, nằm nghiêng hướng người vào trong, bờ vai trần trông hơi lạnh lẽo.

Thẩm Tại Dã bật cười, cởi quần áo lên giường, kéo chăn đắp cho nàng, ôm nàng từ phía sau: “Chưa từng thấy nữ nhân nào tính tình quái đản như nàng…”

Chưa dứt lời thì Đào Hoa đã quay người lại, chép miệng ôm chặt y, vùi đầu vào ngực y, hai chân quấn quanh người y.

Đây là động tác chỉ có khi nàng đã ngủ say, Thẩm Tại Dã nheo mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ của nàng, cũng không biết nên tức cái gì nữa. Ngủ cũng nhanh quá đi!

Thẩm thừa tướng khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn lên màn, cố gắng nghĩ xem tiếp theo nên làm gì để phân tán sự chú ý của bản thân.

Sau buổi chầu sáng ngày hôm sau, Cảnh vương đang ở trong ngự thư phòng, tha thiết thuyết phục hoàng đế đến trường đua ngựa mới xây dạo chơi.

“Trường đua ngựa thì có gì để chơi.” Minh Đức Đế thiếu kiên nhẫn: “Ra ngoài một chuyến cũng phiền toái lắm.”

Thẩm Tại Dã nghe xong tiến lên nói: “Hoàng thượng ở trong cung quen rồi, chỉ sợ Lan quý phi vẫn thích ở bên ngoài. Đã hai năm rồi, người cũng nên đưa nương nương ra ngoài đi dạo. Trường đua ngựa ở dưới núi phía Tây, trên núi là bãi săn bắn, làm một cuộc đi săn mùa xuân chẳng phải rất tuyệt sao?”

Hoàng đế sững người, cúi đầu suy nghĩ: “Ái khanh nói cũng đúng, Lan quý phi ở trong cung này, e là đã lâu rồi không được nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Tại trẫm tập trung vào chuyện triều chính mà quên quan tâm đến nàng ấy. Thôi được, nếu đã vậy thì chi bằng triệu tập văn võ bá quan trong triều, tất cả đều dẫn theo gia quyến cùng đi săn mùa xuân.”

Cảnh vương mừng rỡ, vội quỳ xuống nói: “Nhi thần tuân chỉ, phụ hoàng chỉ việc du ngoạn, nhi thần sẽ thu xếp ổn thỏa những chuyện còn lại.”

“Ừ.” Minh Đức Đế ngẫm nghĩ rồi đột nhiên quay đầu nhìn Thẩm Tại Dã: “Công chúa nước Triệu vào phủ của khanh cũng hơn một tháng rồi nhỉ?”

Trong lòng thoáng có dự cảm chẳng lành, Thẩm Tại Dã mím môi đáp: “Đúng là đã hơn một tháng rồi.”

“Chung sống thế nào?"

Thẩm Tại Dã dối lòng, cúi đầu thốt ra bốn chữ: “Tương kính như tân.”

“Vậy thì trẫm yên tâm rồi.” Minh Đức Đế thở dài: “Mặc dù bây giờ nước Triệu đã suy tàn, nhưng chúng ta cũng không muốn tốn sức gây chiến mà vẫn cần sự liên minh giữa hai nước. Công chúa nước Triệu gả đến đây cũng là do trẫm nhất thời bốc đồng, tủi thân cho Khương thị rồi. Chuyến đi săn mùa xuân lần này, ái khanh hãy dẫn theo Khương thị đi nữa.”

Lông mày Thẩm Tại Dã giật giật, vội nói: “Hoàng thượng, Khương thị gần đây không được khỏe, dẫn nàng ấy ra ngoài sợ là...”

"Sao? Không thể dẫn theo à?"

Hiển nhiên cái cớ này không thể lừa được Minh Đức Đế, đế vương nhìn y với ánh mắt dò hỏi: "Nhưng đã xảy ra chuyện gì mà trẫm không biết? Ái khanh đã xử tệ với Khương thị sao?"

“… Không có.” Thẩm Tại Dã nhắm mắt, liếc nhìn Cảnh vương đang tò mò bên cạnh, lòng thầm thở dài.

Phải chăng đây là số mệnh? Đã tìm mọi cách né tránh rồi cuối cùng vẫn phải đụng nhau.

"Thần... tuân chỉ."

Minh Đức Đế gật đầu, trong mắt Cảnh Vương tràn ngập niềm vui, nhưng Thẩm Tại Dã lại cụp mắt, suy nghĩ rất nhiều.

Tranh Xuân Các.

Đào Hoa cứ cảm thấy hôm nay mình đã quên mất chuyện gì, ngồi trên nhuyễn tháp nghĩ tới nghĩ lui nhưng đầu càng ngày càng đau.

“Thanh Đài.” Yếu ớt gọi một tiếng, nhưng vì giọng quá nhỏ nên người ngoài cửa hoàn toàn không nghe thấy.

Đào Hoa cắn răng xoa đầu, muốn xuống khỏi nhuyễn tháp nhưng chân mềm nhũn, cả người ngã xuống đất, đầu đập dưới đất nhưng ngược lại cảm thấy dễ chịu hơn.

Nàng cuộn người dưới đất, cảm thấy toàn thân đau nhức, như có hàng nghìn cái móc cắm vào da thịt xung quanh rồi kéo ra ngoài, tim cũng đau âm ỉ, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cơn đau này quen quá nhưng nàng không thể nhớ nổi tại vì sao.

"Chủ tử!" Thanh Đài nghe thấy động tĩnh, cuối cùng đẩy cửa đi vào. Vừa nhìn thấy nàng như vậy, vội lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu xanh, nhét một viên thuốc vào miệng nàng.

Sau khi thở dốc hồi lâu, thần trí Đào Hoa mới tỉnh táo trở lại, ngẩng đầu nhìn Thanh Đài khẽ hỏi: "Có chuyện gì vậy?”

“Người không nhớ sao?” Thanh Đài cau mày, lắc lắc chiếc lọ màu xanh trong tay: “Hoàng hậu đã trồng thứ gì đó cho người.”

Ký ức đau đớn hiện lên trong đầu, Đào Hoa khẽ hít vào một hơi.

Nàng nhớ chứ, chỉ là nó đau đến mức nàng không muốn nhớ lại chuyện này nữa.

Lần cuối cùng đau như thế này là cách đây năm năm, khi tân hậu lần đầu tiên trồng mị cổ vào người nàng.

“Mỗi tháng ngươi uống một viên này thì mị cổ trong người ngươi sẽ không phát tác.” Lúc đó tân hậu cười rất rạng rỡ, nhét một viên thuốc vào miệng nàng: “Mỗi tháng bổn cung đều sẽ sai người cho ngươi uống đúng giờ, ngươi sẽ không cảm thấy đau đớn nữa. Trừ khi ngươi không nghe lời, muốn tự tìm cái chết."

Đào Hoa nhắm mắt lại, thấp giọng nguyền rủa: "Sao ta có thể quên được?"

“Là lỗi của nô tỳ.” Thanh Đài mím môi: “Tháng này nô tỳ quên mất, khiến chủ tử phải chịu khổ.”

"Lúc chúng ta rời nước Triệu, bà ta đã đưa ngươi bao nhiêu viên thuốc?" Môi Đào Hoa trắng bệch nhưng vẫn mỉm cười hỏi.

Thanh Đài đáp: "Mười hai viên."

Tính toán chuẩn thật, mười hai viên vừa đúng một năm, sau một năm, sứ thần nước Triệu sẽ đến Đại Ngụy, đến lúc đó xem nàng có nghe lời hay không, tân hậu mới quyết định có kéo dài mạng sống hay không.

Hóa ra bản thân chỉ là một con diều, tuy đã được thả sang Đại Ngụy nhưng cuộn dây vẫn bị người khác kéo.

Đào Hoa cắn răng, suy nghĩ một hồi rồi vịn tay Thanh Đài đứng dậy: "Không sao rồi, lần sau ngươi nhớ cho ta uống đúng giờ là được, lui xuống đi."

“Vâng.” Thanh Đài dìu nàng trở lại nhuyễn tháp, vừa định quay người đi ra ngoài thì nhìn thấy tướng gia bước vào trong viện.

"Ngươi ra ngoài trước đi." Vừa vào phòng chính, Thẩm Tại Dã trực tiếp đóng cửa lại cho Thanh Đài ở ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đào Hoa vội vàng lau mặt, cố gắng tỏ ra tràn đầy sức sống: “Thiếp thân thỉnh an gia.”

Thẩm Tại Dã cau mày nhìn nàng, vốn định nói chuyện đi săn nhưng lại bị sắc mặt tái nhợt của nàng làm cho giật mình:

"Nàng làm sao vậy?"

Đào Hoa mím môi, ngón tay khẽ vuốt tay áo, mỉm cười nói: "Lúc nãy nằm nghỉ trên nhuyễn tháp vô tình gặp ác mộng."

“Ác mộng gì mà có thể khiến nàng trở thành thế này?” Thẩm Tại Dã nheo mắt, đưa tay ôm nàng vào lòng, ngồi trên nhuyễn tháp, cúi đầu quan sát thật kỹ: “Mồ hôi đầy đầu, sắc mặt trắng bệch, mơ thấy quái thú muốn ăn thịt nàng cũng không đến mức như vậy chứ?”

“Cũng chưa chắc.” Đào Hoa bật lại ngay: “Lần trước mơ thấy gia, thiếp thân tỉnh lại cũng như thế này.”

Thẩm Tại Dã: “…”

Dám nói mơ thấy y là ác mộng?!

Tay y khẽ siết chặt, nhìn nàng nở nụ cười giả tạo: "Trong mơ gia ăn thịt nàng hay giết nàng mà đáng sợ đến vậy?"

Đào Hoa cười khan hai tiếng, chớp chớp mắt nhìn y: "Gia muốn nghe lời thật lòng không?"

"Tất nhiên."

“Gia trong giấc mơ giống như gia đang cười với thiếp thân vậy.” Đào Hoa rụt cổ lại, sợ sệt nhìn y: “Dáng vẻ giống như sắp nhe nanh ra cắn người.”

"..." Thẩm Tại Dã há miệng cắn mạnh lên vai nàng, nói lời gay gắt: "Chúc mừng nàng, ác mộng đã trở thành hiện thực!"

Đào Hoa nhịn không được cười “khì” một tiếng, trên mặt cũng bỗng có chút huyết sắc.

Thẩm rắn độc phun nọc sao cũng có lúc lại ấu trĩ đáng yêu như thế?

"Lúc nãy gia vội vàng đi vào như vậy chắc chắn không phải là để cắn người đúng không?" Đào Hoa né y, vừa cười vừa hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"

Nghĩ đến chính sự, Thẩm Tại Dã buông nàng ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Hoàng thượng muốn tổ chức một cuộc đi săn mùa xuân, bảo ta dẫn theo nàng.”

Ồ, cuộc đi săn mùa xuân. Đào Hoa gật gù.

Khoan đã! Đột nhiên nhớ ra điều gì, Đào Hoa trừng mắt nhìn Thẩm Tại Dã: "Đi săn kiểu này, có phải các hoàng tử đều tham gia không?"

"Hỏi thừa!" Thẩm Tại Dã nhịn không được ký đầu nàng một cái: "Nếu hoàng tử không đi thì ta lo lắng cái gì?"

Đào Hoa lập tức ôm mặt: “Ta có thể đeo mạng che mặt không?”

“Theo quy định, nữ quyến của quan thần diện thánh đều phải đeo mạng che mặt. Nhưng…” Cúi đầu nhìn xuống mặt nàng, Thẩm Tại Dã mím môi: “Nàng đeo mạng che mặt cũng rất dễ nhận ra.”

Đào Hoa thở phào, vỗ vỗ vai y: “Có thể đeo mạng che mặt thì sẽ dễ dàng hơn nhiều, thiếp thân rất giỏi cải trang, hóa trang thành người khác với cô nương trong trí nhớ của Cảnh vương là được chứ gì?"

Thẩm Tại Dã nghi hoặc nhìn nàng.

"Ngài đừng có mà không tin, ngài nhìn thiếp thân lúc trang điểm nhẹ và trang điểm đậm có phải là một người không?" Đào Hoa vô cùng tự tin: “Trang điểm là đại học vấn, đàn ông các người không hiểu đâu."

“Vậy được.” Thẩm Tại Dã nói: “Nàng phải chịu trách nhiệm về mạng sống của chính mình và mạng sống của mọi người trong tướng phủ ta. Nếu Cảnh vương nhận ra nàng, ta có thể sẽ bỏ nàng ngay lập tức, nàng phải biết điều này.”

“Thiếp thân biết lâu rồi.” Đào Hoa cười tít mắt rời khỏi vòng tay y, đứng xuống đất hành lễ: “Vốn cũng không mong gia sẽ bảo vệ thiếp thân vô điều kiện.”

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo