Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 4: Cảm giác rơi vào hang rắn




Toàn thân hơi ớn lạnh, Khương Đào Hoa đưa tay nắm lấy tay Thanh Đài, trề môi: “Đột nhiên ta cảm thấy nếu thật sự gả cho Nam vương thuận lợi thì cũng rất tốt.”

Ít nhất sẽ không có cảm giác rơi vào hang rắn này.

Mặt Thanh Đài tái xanh, nắm chặt tay Đào Hoa, giọng nói cũng run run: "Vậy phải làm sao bây giờ? Tướng gia muốn hại người?"

"Không hẳn, ta chỉ là một vị công chúa tầm thường, Đại Ngụy không có được mấy người coi trọng ta, hắn đường đường là thừa tướng, hà tất phải mạo hiểm đắc tội Nam vương để hãm hại ta?" Khương Đào Hoa suy nghĩ, kéo Thanh Đài dậy sốc lại tinh thần: “Bây giờ ta chỉ có thể dựa vào ngươi thôi, ngươi võ nghệ cao cường, tuy không có đầu óc nhưng cũng có thể giúp ta làm rất nhiều việc.”

Tình thế nguy cấp, Thanh Đài cũng tự động bỏ qua những lời nhận xét tiêu cực của chủ tử về mình, cau mày hỏi: “Chủ tử muốn nô tỳ làm gì?”

"Đi tiếp tục dò la tin tức, tốt nhất là đi ra ngoài phủ thừa tướng." Đào Hoa nói: "Tìm hiểu lai lịch và mối quan hệ của ba người Cảnh vương, Nam vương và Thẩm Tại Dã rồi quay về bẩm báo với ta."

“Nô tỳ hiểu rồi.” Thanh Đài gật đầu, nhanh chóng thay quần áo tìm cơ hội lẻn ra ngoài.

Sau khi hít thở vài hơi, Khương Đào Hoa lập tức gọi người vào thay quần áo và trang điểm lại.

Trước đó Thanh Đài nói rằng Thẩm Tại Dã có rất nhiều thê thiếp, hiện nàng lại không phải là lão đại, lần đầu đến đây nên dù sao cũng phải cụp đuôi tìm hiểu tình hình trước đã.

Việc đầu tiên chắc chắn là tìm chính thất để chào hỏi.

Khi chưa lấy chồng, Khương Đào Hoa luôn ăn mặc như cây hoa đào, nhưng vừa có thân phận mới, nàng lập tức khoác lên mình một chiếc áo gấm to đùng không vừa người, để mặt mộc, trang sức cũng chọn kiểu lỗi thời.

“Công chúa.” Nha hoàn Hoa Đăng cau mày nói: “Tuy người sở hữu vẻ đẹp trời ban, nhưng hà cớ gì lại chà đạp bản thân như vậy?”

“Đây không phải là chà đạp, đây là bảo vệ.” Đào Hoa sắp xếp xong, dắt Hoa Đăng đi ra ngoài: “Công chúa nhà ngươi quá xinh đẹp, đối với đàn ông thì hữu dụng, nhưng đối với phụ nữ thì không chỉ vô dụng mà còn là tai họa, cho nên lúc thị tẩm ta phải xinh đẹp hết mức có thể, khi gặp chính thất thì phải xấu xí hết mức có thể."

Hoa Đăng bĩu môi: "Vậy thì xảo quyệt quá."

Khương Đào Hoa giơ tay ký đầu Hoa Đăng một cái, trợn mắt nói: "Đồ ngốc, ăn nói kiểu gì vậy hả? Đấy mà gọi là xảo quyệt sao? Đó gọi là thông minh, hiểu không?"

Hoa Đăng che trán, cười khan gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ dùng từ “thông minh” để miêu tả nàng thật sự quá tẻ nhạt, nên xứng với hai từ “xảo quyệt” hơn. Nhưng một cô gái ở độ tuổi đôi mươi, cũng không biết mấy năm nay đã trải qua những gì, sao lại từ một công chúa đoan trang tao nhã lúc nhỏ trở thành như bây giờ...

"Lão nô Từ thị tham kiến nương tử."

Hàng người vẫn chưa đi hết hành lang đã chạm mặt một người phụ nữ mặc áo choàng nâu váy màu xám, trên mặt đầy nếp nhăn, nếp nhăn từ cánh mũi đến hai bên khóe miệng rất sâu, tạo thành một chữ "bát" lớn, đôi mắt sắc bén, miệng thì thỉnh an nhưng đã đánh giá Đào Hoa một lượt từ trên xuống dưới.

"Miễn lễ, đây có phải là quản sự mà tướng gia nói không?" Đào Hoa cười tít mắt hỏi, "Ta đang định đi thỉnh an phu nhân, nếu có gì cần chú ý, Từ quản sự có thể nói ngay bây giờ?"

“Vâng.” Từ quản sự gật đầu, xoay người đi bên cạnh nàng, bắt đầu nói về nội quy trong tướng phủ.

“Nước Ngụy tôn ti phân minh, trên đến hoàng cung, dưới đến dân thường, người có nhiều thê thiếp đều có vị phận riêng trong nhà. Tướng gia của chúng ta là trọng thần triều đình, trong phủ rất nhiều thê thiếp, có bốn vị phận. Phu nhân là chính thất do Mai thị độc tôn, tiếp đến là nương tử, ngoài người ra, còn có bốn nương tử khác. Dưới nương tử là thị y, tổng cộng có sáu người. Dưới thị y là noãn trướng, noãn trướng không khác gì nha hoàn bình thường, chỉ là thỉnh thoảng được gia sủng hạnh, tổng cộng có tám người.”

Khương Đào Hoa vừa nghe vừa mỉm cười gật đầu, trong bụng thầm nghĩ nhiều phụ nữ như vậy sao Thẩm Tại Dã vẫn chưa chết ở trên giường mà vẫn có thể vui vẻ lừa dối người khác?

Thật quá vô lý.

"Bây giờ người đi thỉnh an phu nhân, chỉ cần tuân theo quy tắc dưới gặp trên hành lễ cúi chào là được. Phu nhân của chúng ta tính tình ôn hòa, sẽ không làm khó nương tử, chỉ là... nếu có Tần nương tử thì người nên cẩn thận hơn."

Tần nương tử? Đào Hoa bắt đầu có hứng thú: “Là người tính khí không được tốt sao?”

Từ quản sự cau mày, há miệng nhưng lại thôi, cúi đầu nói: “Người hầu trong phủ sao có thể nói chuyện của chủ tử, người đi gặp là biết ngay thôi.”

Thôi được, người ta đã nói đến nước này rồi, Đào Hoa cũng chỉ giữ ở trong lòng, xách váy tiếp tục tiến về phía trước.

Mai phu nhân sống ở Lăng Hàn Viện, tên tuy thanh nhã nhưng bên trong lại là nhà vàng cửa ngọc, cửa gỗ hồng trắc khắc hoa tinh xảo sang trọng, có bốn cánh cửa lớn, hai bên sân trong là một hàng hoa mẫu đơn thủ án hồng, cao quý lại náo nhiệt, thể hiện đầy đủ địa vị duy nhất của chủ nhân trong tướng phủ này.

"Công chúa đến rồi?"

Vừa đến cửa nhà chính đã có mấy người vây quanh một nữ tử chào đón nàng. Nữ tử đó mặt mũi cân đối, không hẳn là xinh đẹp tuyệt trần nhưng dịu dàng đoan trang. Mắt phượng biết cười, miệng nhỏ mũi đẹp, dưới cằm có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ khiến ai nhìn cũng có cảm giác thân thiện.

Đào Hoa không nhìn thêm gì nữa, cúi đầu trước hình thêu màu đỏ tươi trên y phục của nàng ta: “Tham kiến phu nhân.”

Mai Tịnh Tuyết vào phủ được sáu năm, đã gặp đủ loại nữ nhân trong phủ, biết rõ sở thích của Thẩm Tại Dã, trước giờ luôn thiên vị mỹ nhân. Vì thế khi nghe nói công chúa nước Triệu vô cùng xinh đẹp, nàng ta liền chuẩn bị sẵn sàng để diện kiến.

Tuy nhiên, sao cô nương trước mặt lại có vẻ khác với lời đồn?

Nghi hoặc nhìn từ trên xuống dưới, Mai Tịnh Tuyết thở dài: “Hôm qua chắc hẳn công chúa đã bị hành nhiều lắm phải không? Nhìn sắc mặt tiều tụy quá này, quần áo cũng không vừa người. Người đâu, mau đi lấy mấy bộ trang sức mới làm trong phủ đến đây, chọn cho công chúa một bộ."

Khương Đào Hoa rất thích kiểu người tốt vừa mới gặp đã tặng nàng đồ thế này, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều.

Tuy nhiên, nàng chưa kịp vui thầm được bao lâu thì nữ tử ở bên cạnh đang nắm tay phải của Mai Tịnh Tuyết đã cười tít mắt nói: "Phu nhân hào phóng, muội muội mới vừa đến đã có trang sức để chọn. Nhưng bây giờ muội muội mới này đã vào tướng phủ chúng ta, cũng chỉ là nương tử ngang hàng với thiếp thân, phu nhân không cần phải gọi là công chúa nữa đâu nhỉ?"

Lời này cũng không có gì sai, thân phận công chúa nước Triệu của Khương Đào Hoa thật sự không có trọng lượng gì trong phủ thừa tướng Đại Ngụy này, cũng không thể vênh váo hay gì được. Nhưng mà nói như vậy, dù thế nào cũng khiến người nghe cảm thấy khó chịu.

Đào Hoa ngước mắt lên nhìn người vừa nói.

Trên ấn đường có một nốt ruồi hình thoi, đôi mắt hoa đào cũng gọi là quyến rũ, nữ tử này đẹp hơn phu nhân chính thất rất nhiều, mặc một chiếc áo choàng hải đường màu đỏ nhạt, được lót bằng gấm màu nâu nhạt, trên đầu còn cắm hai cây trâm hình khổng tước, nhìn là biết phòng nhì được sủng ái.

Nhớ đến những lời Từ quản sự nói lúc nãy, Đào Hoa bừng tỉnh: "Vị tỷ tỷ này là Tần nương tử?"

Tần Giải Ngữ nhướng mày, liếc nhìn Từ quản sự đang đứng phía sau, cười khẽ: “Muội muội mới lần đầu đến, có rất nhiều bài vở đang đợi, vừa đến mà đã nhớ ta rồi? Nhưng có người nói xấu ta, bảo muội nên cẩn thận?”

"Đâu có." Đào Hoa nhìn thẳng vào nàng ta, mỉm cười: "Ai cũng nói Tần tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp, muội muội đương nhiên nhìn là biết ngay.”

“Ồ?” Tần Giải Ngữ vui vẻ nói: “Ý muội là phu nhân không đẹp bằng ta?”

Mai Tịnh Tuyết mím môi, cụp mắt chỉnh lại tay áo.

Từ quản sự nhắc nhở quả không sai, Tần nương tử này đúng là cần phải cẩn thận, mở miệng ngậm miệng đều đang kiếm chuyện, sợ rằng hôm nay nàng khó sống rồi.

Tuy nhiên, Khương Đào Hoa đã sớm tìm ra nghệ thuật nói chuyện, cùng một câu nói theo những cách khác nhau thì kết quả tự nhiên sẽ rất khác nhau. Tình nghĩa qua lại, cao thủ so chiêu, chẳng qua cũng chỉ để so sánh xem ai mặt dày hơn mà thôi.

“Hải đường có vẻ diễm lệ của hải đường, hoa mai có vẻ thanh nhã của hoa mai.” Đào Hoa mỉm cười nói: “Tỷ tỷ cũng không thể so sánh sự diễm lệ của hoa mai với hoa hải đường, cũng như không thể so sánh sự thanh nhã của hải đường với hoa mai, mỗi loài có thời điểm nở hoa riêng. Trong sân của tướng gia cũng sẽ không chỉ có một mùa hoa nở và một loại hương hoa. Nếu đã đều là loài hoa gia thích thì có gì mà phải so sánh chứ?

Tần Giải Ngữ sửng sốt, quay đầu nhìn Mai Tịnh Tuyết. Mai Tịnh Tuyết mỉm cười, trong mắt mang vẻ tán thưởng: “Khương muội muội là người ăn nói khéo léo, có vẻ cũng hiểu chuyện, có thể giúp ta bớt lo lắng nhiều. Đừng đứng ở cửa nữa, vào trong nói chuyện đi.”

“Vâng." Đào Hoa gật đầu, bước lên bậc thềm.

“Trong phủ có rất nhiều người, bình thường thỉnh an cũng không cần phải đến mỗi ngày.” Ngồi trên ghế chính, Mai Tịnh Tuyết ôn hòa nói: “Mỗi ba ngày đến thỉnh an một lần là được, nếu như có chuyện gì thì cứ sai nha hoàn đến báo một tiếng.

Nhẹ nhàng vậy thôi? Khương Đào Hoa vội vàng gật đầu.

Vừa rồi còn lo lắng nếu gặp phải một chủ mẫu lòng dạ độc ác thì cuộc sống của nàng sẽ khó khăn, không ngờ lại may mắn như vậy!

"Những quy định khác trong phủ đều không nghiêm ngặt, chỉ có một điều mong muội có thể tuân thủ." Mai Tịnh Tuyết nhìn nàng nói: "Về phần thị tẩm, trong phủ có sắp xếp đặc biệt, đừng cố ý làm loạn để tránh dẫn đến tranh chấp hậu viện.”

Đấy là điều đương nhiên, Khương Đào Hoa ngoan ngoãn gật đầu. Một cái viện lớn toàn đàn bà mà chỉ có một người đàn ông sẽ giống như sói đói tranh giành thức ăn, thay vì tranh nhau sứt đầu mẻ trán, chi bằng sớm đặt ra quy định phân chia công bằng, như vậy sẽ tốt hơn cho mọi người.

Chỉ là, liệu vị thừa tướng đường đường kia có sủng hạnh nữ nhân hậu viện theo sự sắp xếp?

Như biết được sự nghi ngờ của nàng, Tần nương tử vuốt ve móng tay nói: “Gia của chúng ta trước giờ cũng không thích nữ nhân tranh giành nhau, cho nên chỉ cần không có người dùng thủ đoạn thì gia sẽ ban ơn theo quy củ.”

“Muội hiểu rồi.” Đào Hoa gật đầu, đón lấy danh sách thị tẩm nha hoàn đưa xem qua.

Một tháng có ba mươi ngày, trong phủ có thêm nàng, trừ những noãn trướng không có địa vị kia thì có tổng cộng mười hai người. Phu nhân chiếm ba ngày ân sủng, nương tử chiếm hai ngày, thị y chiếm một ngày, thời gian còn lại do Thẩm Tại Dã tự sắp xếp xem chọn sủng hạnh noãn trướng nào hay là tự ngủ trong thư phòng.

Bấm đốt ngón tay đếm số ngày phải “cày bừa”, Khương Đào Hoa cảm thấy thứ Thẩm Tại Dã cần nhất bây giờ chắc chắn là canh dái bò, sau này nếu cần lấy lòng thì nhất định phải nấu cho y ăn, nếu không y chết vì buông thả dục vọng thì nàng cũng sẽ không được sống yên ổn.

Âm thầm siết chặt nắm đấm, Đào Hoa lại khách sáo với hai người Mai Tần thêm một canh giờ nữa, tránh né sự khiêu khích của Tần nương tử, dò hỏi được không ít tình hình trong phủ, sau đó mới cáo lui chuẩn bị trở về viện của mình.

Kết quả vừa đi vào hoa viên đã đụng phải Thẩm Tại Dã.

"... Thiếp thân tham kiến thừa tướng."

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo