Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 39: Ngài không thể thô lỗ như vậy




Còn liên quan đến Thẩm Tại Dã? Mục Vô Hạ nghi hoặc, còn muốn hỏi lại. Nhưng nhìn bộ dạng khiếp sợ của Đào Hoa, hẳn là sợ lắm, ngẫm nghĩ rồi vẫn thấp giọng an ủi: “Không sao rồi, chúng ta ở trên xe sẽ không có rắn.”

"Thiếp thân biết." Đào Hoa mím môi, ngước mắt lo lắng nhìn hắn: “Nhưng có phải lúc nãy vương gia đã giết rắn không?”

Nam vương gật đầu, rắn trong rừng rắn đều là rắn chưa được nhổ răng nọc, nếu không giết thì hai người họ sẽ khó giữ được mạng.

"Trước đó ngài nói rắn trong rừng rắn này là thứ hoàng thượng thích." Đào Hoa cau mày: "Nếu bị giết... không sao chứ?"

Mục Vô Hạ khựng lại, cúi đầu im lặng.

Phụ hoàng yêu rắn vô cùng, trước đây luôn nuôi rắn độc ở hậu cung. Sau này, khi Lan quý phi vào cung, vì quá sợ rắn nên người mới phải chuyển rắn đến núi Nghênh Tiên. Mỗi con rắn trong vườn rắn đều là bảo bối của người, bị giết đương nhiên là chuyện lớn.

Chỉ là mạng người quan trọng, hắn cũng không thể để nàng bị gán tội danh tự ý xông vào rừng rắn, càng không thể để nàng bị rắn cắn mất mạng một cách vô ích.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ chịu trách nhiệm.

"Không sao, về rồi nói sau." Tiểu vương gia bình tĩnh nói: "Nàng về nghỉ ngơi thật tốt, chuyện còn lại bổn vương sẽ xử lý."

Nhìn dáng vẻ đội trời đạp đất của hắn, Đào Hoa dở khóc dở cười: "Vương gia, nếu hoàng thượng thật sự trách tội thì ngài định xử lý thế nào?"

"Bổn vương là hoàng tử, cho dù phụ hoàng có tức giận thì ít nhất tính mạng của ta vẫn an toàn." Mục Vô Hạ nghiêm túc nhìn nàng: "Nhưng nàng thì khác, chỉ riêng tội danh tự ý xông vào rừng rắn cũng có thể khiến nàng bị phạt nặng, huống chi nàng là nữ quyến của tướng phủ mà lại đi chơi riêng với bổn vương, một khi lớn chuyện thì sẽ khó giữ được thanh danh.”

Đào Hoa ngây người, ngơ ngác nhìn hắn.

Trên mặt đứa trẻ này không chút do dự, chỉ vì nếu nàng bị giáng tội thì sẽ càng khó sống, cho nên dù chỉ là muốn cứu nàng, hắn cũng sẵn lòng gánh chịu hậu quả?

Quả thật có chút ngốc nghếch, chuyện này nếu là Thẩm Tại Dã thì y nhất định sẽ không chút do dự đẩy nàng ra ngoài để nàng gánh toàn bộ tội danh, còn mình thì đứng bên cạnh mỉm cười phun nọc độc.

Rốt cuộc Nam vương có bao giờ nghĩ đến chuyện nếu không được hoàng thượng sủng ái mà lại phạm tội giết rắn nữa, lỡ bị đuổi khỏi kinh thành thì phải làm sao?

"Tại sao vương gia lại bảo vệ thiếp thân như vậy?" Đào Hoa không khỏi đặt câu hỏi.

Mục Vô Hạ thản nhiên nhìn nàng: “Bởi vì ta là nam nhân, nàng là nữ nhân. Xảy ra chuyện, không có lý do gì để nữ nhân chịu tội. Chuyến đi chơi hôm nay là bổn vương chủ động mời nàng, vì vậy có vấn đề gì thì đó đều là trách nhiệm của bổn vương."

Đàn ông quá! Nam vương thật sự là một người đàn ông chứ không phải một đứa trẻ! Đào Hoa cảm thấy trong lòng vừa ấm áp vừa cảm động. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, trong lòng thầm đưa ra một quyết định.

Phủ thừa tướng.

Thẩm Tại Dã vẫn đang ở thư phòng xử lý công văn, bỗng nhìn thấy Trạm Lư chạy vào nói: "Chủ tử, xảy ra chuyện rồi!"

Y giật mình, ngẩng đầu lên cau mày: “Sao thế?”

"Nam vương và Khương thị đụng phải Cảnh vương, lúc Khương thị bỏ chạy đã đi nhầm vào rừng rắn." Trạm Lư nói nhanh như gió: “Nam vương đã giết chết con rắn, hai người đang trốn về, đã sắp đến cửa hông tướng phủ rồi."

"Không ai bị thương chứ?" Thẩm Tại Dã hỏi.

Trạm Lư lắc đầu.

“Vậy thì tốt.” Thẩm Tại Dã đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài.

Khương Đào Hoa loạng choạng bước vào cửa, suýt thì té ngã. Mục Vô Hạ vội đưa tay kéo nàng, khẽ cười: “Lần trước bị thương nặng như thế nhưng cũng không thấy nàng hoảng sợ như vậy.”

Đào Hoa cười khan, thầm nghĩ rắn độc trong tướng phủ không dễ đối phó bằng rắn trong vườn rắn, nàng không hoảng mới lạ.

“Đa tạ vương gia."

Mục Vô Hạ gật đầu, há miệng định nói nữa nhưng lại nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Thẩm Tại Dã cách đó không xa truyền đến: “Vào phòng nói chuyện.”

Cơ thể cứng đờ, Đào Hoa nghĩ bụng tin tức của người này cũng nhanh nhạy quá đi, mới đó mà đã biết bọn họ gặp chuyện rồi?

Chột dạ nhìn Nam vương, nhưng vị tiểu vương gia này lại rất bình tĩnh: "Nàng nghỉ ngơi đi, bổn vương đi nói rõ ràng với tướng gia."

“Không cần, thiếp thân vẫn nên đi cùng thì hơn.” Đào Hoa nói: “Nếu như không đi, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn.”

Thẩm Tại Dã nhất định sẽ chụp tội nàng mê hoặc Nam vương, tìm người gánh tội thay để tránh bị chỉ trích! So ra thì thà bị mắng còn hơn.

Mục Vô Hạ sững người, suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý, hai người cùng đi vào phòng bên cạnh.

Sắc mặt Thẩm Tại Dã vô cùng khó coi, vừa thấy họ đi vào liền trừng mắt với Đào Hoa:

“Lúc đi ta đã dặn nàng thế nào?"

Đào Hoa cười khan, bước tới nói: "Việc này thật sự không trách thiếp thân được. Ai biết Đại Ngụy lại nhỏ như vậy, vừa ra ngoài đã đụng phải Cảnh vương."

"Đụng phải hắn đúng là nàng nên chạy." Thẩm Tại Dã cau mày: "Nhưng nếu liên lụy buộc Nam vương phải giết rắn để cứu nàng thì nàng nên giải thích với ta thế nào đây?"

Còn giải thích thế nào nữa? Đây đều là định mệnh mà! Lần đầu tiên nàng đi núi Nghênh Tiên, lại không biết đường, ai mà biết cứ chạy mãi lại chạy vào rừng rắn? Tạo hóa trêu ngươi, cũng đâu trách nàng được đúng không?

"Gia bớt giận!" Đào Hoa cúi đầu: "Chuyện đã như vậy rồi, giải thích cũng không thể giải thích rõ ràng, chi bằng nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào."

Mục Vô Hạ đứng một bên, cúi đầu sờ thắt lưng mình, khẽ kêu một tiếng: “Tiêu rồi!”

Thẩm Tại Dã và Đào Hoa đều nghiêng đầu nhìn hắn, Mục Vô Hạ cau mày, sờ đai thắt lưng trống không nói: “Minh bội của bổn vương mất rồi.”

"Minh bội?" Đào Hoa mù mịt: "Là cái gì?"

"Hoàng tử Đại Ngụy sau khi sinh ra đều sẽ được ban cho minh bội." Thẩm Tại Dã sa sầm mặt: "Trên đó khắc tên và bát tự sinh thần của hoàng tử, tượng trưng cho thân phận."

Hít vào một hơi khí lạnh, Đào Hoa mở to hai mắt: "Không phải rơi ở vườn rắn rồi chứ?"

"Trạm Lư, đi tìm!"

Thẩm Tại Dã lập tức ra lệnh, Trạm Lư nhanh chóng nhận lệnh rời đi.

Mục Vô Hạ mím môi, ngẩng đầu nhìn y: “Nếu đúng là như vậy thì cũng không còn cách nào đâu.”

Đào Hoa cau mày, đầu óc đã nhanh chóng xoay chuyển: “Hôm nay chúng ta đã gặp Cảnh vương đúng không?”

“Đúng vậy.” Mục Vô Hạ khó hiểu nhìn nàng: “Vậy thì sao?”

Khương Đào Hoa vuốt tay áo, khẽ nói: “Không sao cả, thiếp thân chỉ buột miệng hỏi vậy thôi. Chuyện đã đến nước này, chúng ta đứng đây cũng vô ích, vương gia nên về phủ trước thì hơn.”

"Nhưng mà……"

“Về nghỉ ngơi trước đi.” Thẩm Tại Dã cũng lên tiếng: “Trông vương gia rất mệt, y phục dính bụi cả rồi.”

Cúi đầu nhìn bản thân hơi nhếch nhác, tiểu vương gia suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý: "Vậy bổn vương về trước."

"Cung tiễn vương gia." Khương Đào Hoa và Thẩm Tại Dã đồng thanh nói.

Mục Vô Hạ nghi hoặc liếc nhìn hai người, quay người bước ra ngoài, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Vừa rồi hai người họ hình như cũng không nói gì, nhưng khoảnh khắc ấy họ giống như đã đạt được thỏa thuận gì, khí chất trên người rất hài hòa.

Là hắn bị ảo giác sao?

Cổng chính đóng lại, Khương Đào Hoa liền quay đầu quỳ xuống trước mặt Thẩm Tại Dã: “Thiếp thân bằng lòng đoái công chuộc tội, cho gia một chủ ý.”

Thẩm Tại Dã khẽ vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay, nhìn nàng giọng lạnh lùng: “Nói nghe thử.”

Bên ngoài ánh nắng vẫn đang rực rỡ nhưng trong gian phòng này gió lại lạnh cóng.

Sau khi nói chi tiết suy nghĩ của mình cho y nghe, Đào Hoa cảm nhận rõ rệt rằng y đã đồng ý, bầu không khí xung quanh trở nên ôn hòa hơn, trong phòng cuối cùng cũng nhìn thấy ánh nắng.

"Có thể thử xem." Y nói, "Nhưng sao nàng lại muốn làm chuyện này?"

Khương Đào Hoa ngước mắt, nghiêm túc nói: “Vì thiếp thân nợ Nam vương một ân tình, nếu như không trả, thiếp thân sẽ cảm thấy rất áy náy.”

Không phải nàng cũng nợ y một ân tình sao? Sao không thấy nàng áy náy?

Thẩm Tại Dã cười nhạo, cũng không thèm tranh cãi với nàng, chỉ nói: “Nếu nàng thật sự muốn giúp Nam vương thì đó là chuyện tốt. Nhưng nếu ta phát hiện nàng có mảy may ý đồ bất chính, đừng trách ta lòng dạ độc ác."

"Thiếp thân hiểu mà!" Đào Hoa cúi đầu.

"Được rồi, đứng dậy đi."

Có cách giải quyết rồi nên tâm trạng Thẩm Tại Dã cũng nhẹ nhàng hơn. Y liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, đưa tay ngoắc nàng: “Lại đây.”

Đào Hoa ngây người, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng nhào vào lòng người ta, ôm chặt eo Thẩm Tại Dã, run lẩy bẩy, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Y chưa kịp nói nửa câu sau “ngồi xuống đây” thì đã thấy nữ nhân này ôm mình lần nữa. Thẩm Tại Dã mím môi, cúi đầu nhìn nàng hỏi:

"Nàng sợ thật à?"

"Có thể thiếp thân sẽ gặp ác mộng trong mấy ngày tới." Đào Hoa mếu máo, nói khẽ: "Quá đáng sợ!"

Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì Thẩm Tại Dã vẫn đẹp hơn rắn độc rất nhiều, ít nhất nàng sẽ không bị dọa sợ chết khiếp ngay khi mở mắt ra.

Đưa tay tính vỗ lưng nàng, nhưng nghĩ tới đây, Thẩm Tại Dã lại đặt xuống, chán ghét nói: “Biết là sợ nhưng trán không có mắt à mà cắm đầu chạy vào rừng rắn?"

"Mắt ngài mọc trên trán sao?" Đào Hoa tức giận.

Căn phòng lại yên tĩnh một lúc.

"...  Hihi." Cảm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó không ổn, Đào Hoa đưa tay tự vả miệng mình, ngẩng đầu nhìn y: "Thiếp thân chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu, gia đừng để trong lòng."

Cãi lại y quen thói rồi nhỉ? Thẩm Tại Dã cười lạnh, đưa tay định gỡ nàng ra.

"Đừng đừng đừng, để thiếp thân ôm thêm một lát!" Đào Hoa vội vòng tay chân quấn lấy người y, đáng thương nói: "Ôm ngài sẽ khiến thiếp thân yên tâm hơn."

Trong lòng thoáng rung động, Thẩm Tại Dạ rũ mắt hỏi nàng: “Ôm ta là nàng sẽ không sợ rắn nữa?”

"Đương nhiên!" Đào Hoa trả lời vừa nhanh vừa kiên quyết.

Khóe miệng hơi nhếch lên, tâm trạng Thẩm thừa tướng rất tốt, tiếp tục hỏi: "Tại sao?"

Là vì y cao lớn cường tráng, hay là vì y có năng lực bảo vệ người khác không chút sơ hở?

Khương Đào Hoa cười toe toét, nói rất nghiêm túc: "Bởi vì có lẽ ngài là xà vương! Bắt giặt phải bắt kẻ cầm đầu trước! Ôm ngài, con rắn nào chán sống còn dám cắn ta?"

Thẩm Tại Dã ngây người, khi định thần lại, cả khuôn mặt đều đã sa sầm.

"Khương Đào Hoa, ta thấy nàng khá là chán sống rồi đấy!"

Dám nói y là vua rắn độc?!

"Ahhh!" Cảm thấy y đứng dậy, Đào Hoa vội ôm y chặt cứng như thể sắp chết đến nơi: "Xin gia bớt giận! Thiếp thân đang khen ngài đó! Hoàng thượng của chúng ta không phải thích rắn nhất sao!"

Thẩm Tại Dã đưa tay ra, Khương Đào Hoa ôm lấy tay y, càng quấn chặt người y hơn: "Ngài không thể thô lỗ với thiếp thân như vậy! Dịu dàng chút đi!"

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo