Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 26: Trung thần hộ quốc Thẩm tướng gia




“Vâng.” Trạm Lư đáp lời, trải một bản tấu chương trắng ra chuẩn bị bút mực. Thẩm Tại Dã bắt đầu chậm rãi viết.

Trước giờ ngoài mặt Cảnh vương và Du vương luôn thân thiết, là người có quyền lực chỉ đứng sau Cảnh vương nên Du vương sẽ không cam tâm nhường hoàng vị cho Cảnh vương, nếu có cơ hội thì chắc chắn sẽ giẫm đạp hắn.

Hôm nay Khương Đào Hoa cho Du vương cơ hội này, ngày mai tin tức truyền vào trong cung, hoàng đế nhất định sẽ nổi giận, sau đó chỉ còn trông đợi vào bản lĩnh của Du vương thôi.

Về phần y, y còn chuẩn bị sẵn một phần đại lễ đang chờ Cảnh vương.

Triều đình hiện nay, hoàng đế cưng chiều Lan quý phi, không còn tập trung vào việc triều chính như trước nữa mà dần dần phân chia quyền lực cho mấy hoàng tử. Thái tử vẫn chưa quyết định, nhưng thánh tâm vẫn luôn nghiêng về Cảnh vương. Cảnh vương luôn cảm thấy phụ hoàng coi trọng mình nhất, cho nên vẫn một lòng chờ đợi, chỉ đợi mười mấy năm nữa hoàng đế thăng thiên là sẽ có thể đăng ngôi đại bảo.

Tuy nhiên, giờ đã xảy ra chuyện rồi.

Đường đường là hoàng tử, giữa thanh thiên bạch nhật vào sòng bạc cược tiền đã đành, lại còn nợ sòng bạc hai mươi vạn lượng bạc trắng.

"Hai mươi vạn lượng!"

Một chén trà rơi xuống chân, Cảnh vương hoảng sợ lùi lại hai bước, rồi lại đành phải muối mặt đứng dậy, giẫm lên mảnh sứ vỡ, cúi đầu nói: “Phụ hoàng bớt giận!”

Minh Đức đế giận đỏ mặt, đập tay lên bàn: “Ngươi bảo trẫm bớt giận kiểu gì! Hai mươi vạn lượng bạc đủ nuôi tướng sĩ ở biên cương Đại Ngụy ta ăn no mặc ấm cả một năm, nhưng ngươi lại vung tay ném vào sòng bạc, bá quan trong triều sẽ nghĩ gì về ngươi, bách tính trong thiên hạ sẽ nghĩ gì về ngươi?

Trong lòng Cảnh vương cũng tức chứ, hắn hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại đi đánh bạc! Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy là hồng nhan họa thủy, nếu không có cô nương đó thì hắn cũng sẽ không đến mức...

Tuy nhiên, dù là có cô nương đó, tại sao hắn lại hồ đồ như vậy chứ!

Đưa tay tự tát mình một cái, Cảnh vương trực tiếp quỳ xuống, không màng đến nước trà văng dưới đất, liên tục dập đầu: “Nhi thần biết mình đã phạm sai lầm lớn, tội không thể tha, nhưng xin phụ hoàng hãy bảo trọng long thể, chớ tức giận. Thái y nói sức khỏe của người..."

“Sức khỏe của trẫm không cần ngươi lo!” Minh Đức đế bực bội: “Ngươi về phủ tự suy ngẫm cho ta, trong vòng một tháng không được phép chầu triều sáng!”

"... Nhi thần tạ ơn phụ hoàng."

Rời khỏi thư phòng, toàn thân Cảnh vương ướt đẫm mồ hôi, vịn tay tùy tùng mới đi vững. Vừa định rời đi thì lại nhìn thấy Hằng vương Mục Vô Cấu đang đi về phía mình.

Ánh mắt sâu xa nhìn Hằng vương hai cái, Cảnh vương cũng không định nói thêm gì, hai người nhìn nhau mỉm cười. Chắp tay chào hỏi, vui vẻ hàn huyên vài câu, Mục Vô Cấu đi vào ngự thư phòng.

“Hay lắm Hằng vương gia.” Mục Vô Ngần tiếp tục đi về phía trước, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Trước đây Thẩm thừa tướng nói hắn có dã tâm, bổn vương còn không tin, bây giờ mới phát hiện con sói đội lốt thỏ này rất giỏi cắn người!”

“Nói đến Thẩm thừa tướng, ngài có muốn đi gặp không?” Tùy tùng nhỏ giọng: “Nghe nói buổi triều sáng nay ngài ấy đã dâng lên hoàng thượng một bản tấu chương, lại sai người đến nói vương gia xuất cung thì mời đến hàn huyên tâm sự.”

Thẩm Tại Dã? Mục Vô Ngần lấy lại tinh thần: “Gặp thì chắc chắn phải gặp rồi, đến phủ hắn hay sao?”

“Thừa tướng nói đợi ở cửa cung.”

"Đi mau!"

Thẩm Tại Dã là người mà hắn muốn lôi kéo từ lâu, trước đó đã gửi một mỹ nhân đến, nhưng không ngờ lại bắt nhầm công chúa nước Triệu khiến y gặp rắc rối. Cũng may y là người rộng lượng, không những không ôm hận mà còn giúp hắn gánh tội.

Người như vậy nếu có thể hoàn toàn làm việc cho mình thì hắn còn lo gì không thể làm chủ Đông Cung?

Xe ngựa của tướng phủ đậu ở ngoài cửa cung, Mục Vô Ngần nhảy lên xe một cách dễ dàng.

Thẩm Tại Dã bày bàn trà, mỉm cười nhìn hắn: “Vương gia vất vả rồi.”

Liếc mắt nhìn trà đang bốc khói, Mục Vô Ngần nghi hoặc ngồi xuống: “Thừa tướng tìm bổn vương có chuyện gì?”

“Xảy ra chuyện như thế ở sòng bạc Đại Hỉ, sáng nay ngài lại không thượng triều, vi thần đoán rằng sau buổi triều sáng ngài chắc chắn sẽ bị hoàng thượng trách mắng.” Thẩm Tại Dã với tay bưng chén trà: “Cho nên cố tình đợi ở đây để vương gia yên tâm."

Cảnh vương sững người, sau đó liền mừng rỡ: “Thừa tướng bằng lòng giúp bổn vương một tay?”

“Vi thần là quan nhận hoàng ân, chỉ trung thành với hoàng thượng và Đại Ngụy.” Thẩm Tại Dã khẽ cười: “Không hẳn là giúp ngài một tay, chỉ là hiện nay trong triều chỉ có ngài là có tư cách kế thừa hoàng vị, nên làm những việc này cho ngài cũng là bình thường.”

“Thừa tướng đã làm gì?”

Đong đưa chén trà, Thẩm Tại Dã không trực tiếp trả lời hắn mà hỏi ngược lại: “Vương gia cho rằng ngôi vị thái tử trong lòng hoàng thượng chắc chắn là của ngài sao?”

Ngôi vị thái tử.

Cảnh vương mím môi, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Trước kia bổn vương vẫn luôn tự tin, nhưng hôm nay xảy ra chuyện, bổn vương đã nhìn rõ một số thứ. Phụ hoàng... chưa chắc thật sự muốn dành cho ta."

Một tháng không được chầu triều, hình phạt này nghe có vẻ là nhẹ, nhưng Hằng vương vốn đã ở giai đoạn tập hợp sức mạnh, hắn nhượng bộ như vậy, chẳng phải sẽ cho Hằng vương cơ hội củng cố thêm đôi cánh của mình hay sao? Một tháng sau hắn quay lại thì triều đường sẽ như thế nào, phụ hoàng hoàn toàn không hề nghĩ cho hắn.

Trong mắt người, có thể vẫn là người giỏi đứng đầu, dù là hắn hay Hằng vương, ai có năng lực thì ngôi vị thái tử trong tương lai sẽ là của người đó. Phụ hoàng và hắn, không phải là cha con mà là quân thần.

Nhìn rõ sự thật này, lòng hắn lạnh đi trông thấy, càng muốn giữ chặt những triều thần như Thẩm Tại Dã.

“Trong lòng vương gia biết rõ là được.” Thẩm Tại Dã cười nói: “Hoàng thượng vô tình, chỉ quan tâm thành bại. Hằng vương dã tâm, mọi người đều biết. Nếu như ngài không hiểu rõ tình hình thì vị trí Đông Cung thật sự sẽ rơi vào tay người khác."

"Xin thừa tướng chỉ điểm!” Cảnh vương vội ngồi thẳng dậy, ánh mắt chân thành nhìn y.

Bình tĩnh nhấp một ngụm trà, Thẩm Tại Dã cầm bản tấu chương đặt ở bên cạnh đưa cho hắn: “Bản tấu chương này vi thần đã chép làm hai bản, bản còn lại đã gửi lên hoàng thượng.”

Cảnh vương giật mình, vội cầm lấy xem qua, vui mừng khôn xiết: “Đại ân của tướng gia, bổn vương làm thế nào để báo đáp đây?”

Thẩm Tại Dã cười: “Sau này ngài trở thành một vị minh quân, đó là sự báo đáp tốt nhất dành cho vi thần rồi.”

Cảnh vương bị lời này cảm động đến không nói nên lời, nhìn y hồi lâu mới thốt lên: “Nếu bổn vương trở thành hoàng đế, nhất định sẽ không phụ lòng tốt của thừa tướng hôm nay!”

Khẽ gật đầu, Thẩm Tại Dã đáp lời: “Vương gia về đi, chuyện còn lại vi thần sẽ giúp ngài xử lý.”

“Đa tạ!” Cảnh vương lòng đầy cảm kích đứng dậy hành lễ, sau đó xuống xe ngựa, đưa mắt tiễn y.

Hai ngày sau, Khương Đào Hoa cuối cùng cũng có thể cử động trở lại, đang nhai táo đỏ nằm phơi nắng ngoài sân, cực kỳ thoải mái.

Thẩm Tại Dã bước vào sân liền nhìn thấy bộ dạng giống mèo con của nàng, nhếch môi vẫy tay ra hiệu cho những người khác lui xuống, tự mình đi đến bên cạnh ghế nằm, thò đầu ra che gần hết ánh nắng của nàng.

"Gia." Đào Hoa mỉm cười với hắn, hỏi: "Mọi chuyện ổn chứ?"

Ngồi xuống bên cạnh, Thẩm Tại Dã khẽ giọng: “Ta bẩm lên hoàng thượng, nói rằng sòng bạc Đại Hỉ là nơi đánh bạc trái phép, Cảnh vương bí mật đến điều tra, giúp sức phong tỏa sòng bạc, hoàng thượng đã nguôi giận rồi. Cảnh vương vừa mới gửi đến ba cái rương lớn, không biết là tạ lễ gì."

“Chúc mừng gia.” Đào Hoa cười nói: “Lấy được sự tín nhiệm của Cảnh vương, ly gián tình cảm cha con, còn nhân tiện khiến Hằng vương trở thành cái gai trong mắt Cảnh vương.”

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Tại Dã lại cảm thấy khó chịu, hơi nheo mắt nhìn nàng: “Nàng có biết thế nào gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi không? Người thật sự thông minh không nên nói nhiều, cũng không nên nói quá rõ ràng."

Ngay cả khi nhìn thấu ý đồ thật sự của y thì cũng đừng oang oang nói cho y nghe như vậy có được không? Khiến người ta rất khó chịu.

“Thiếp thân là phận đàn bà, không có trí tuệ, chỉ là có chút khôn vặt mà thôi.” Đào Hoa nói: “Gia đừng yêu cầu cao quá.”

Lười ba hoa với nàng, Thẩm Tại Dã đưa tay vén áo nàng lên xem thử.

Trên miếng vải trắng băng bó cuối cùng cũng không còn vết máu nữa. Vết thương của nàng hai ngày nay không thể nào kết vảy, còn khiến y có chút lo lắng. Lỡ như chết trong phủ này, Nam vương thật sự sẽ không để yên cho y.

Tuy nhiên, vết thương nghiêm trọng như vậy chắc chắn sẽ để lại sẹo.

"Gia." Đào Hoa giữ áo mình lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn y: "Động tác của gia liệu có thuần thục quá không? Ban ngày ban mặt, vẫn nên chú ý ảnh hưởng chút nhỉ?"

“Trên danh nghĩa nàng là nương tử của phủ này.” Thẩm Tại Dã nghiêng đầu nhìn nàng: “Cho dù ta có làm nàng ở đây, cũng không ai dám nói một lời.”

Khóe miệng giật giật, ba từ “vô liêm sỉ” đã ra đến miệng nhưng Khương Đao Hoa vẫn cố nuốt trở lại.

"Ngài nói gì cũng đều đúng! Thiếp thân chấp nhận!"

Thẩm Tại Dã mỉm cười rất hài lòng buông nàng ra, nhìn huyết sắc trên mặt nàng, đứng dậy nói: “Trước khi vết thương của nàng hoàn toàn bình phục, ta sẽ không bắt nàng làm gì nữa, hãy yên tâm mà dưỡng thương.”

"Đa tạ gia." Đào Hoa cười cười: "Thiếp thân cũng muốn yên tâm dưỡng thương, tiếc là cái viện này của ngài hình như không được yên bình cho lắm."

Hai ngày nay nàng nằm trong phòng, ở ngoài viện cũng có không ít động tĩnh nhỏ.

“Trong viện có yên tĩnh hay không thì phải xem bản lĩnh của nàng, không liên quan đến ta.” Thẩm Tại Dã nói: “Chuyện giữa nữ nhân với nhau trước giờ ta không can thiệp. Nếu như nàng không có bản lĩnh, bị người khác ức hiếp thì cũng đừng đến nhờ ta làm chủ.”

"Thiếp thân cũng không mong gia làm chủ gì cả." Đào Hoa mím môi: "Chỉ là thiếp thân mới tới đây, còn lạ nước lạ cái, ngây ngốc đứng ở chỗ sáng bị người ta hành hạ cũng không có gì to tát. Nếu tiện thì gia hãy thưởng cho thiếp thân một quyển danh sách trong phủ xem thử được không?

Thẩm Tại Dã nhướng mày: “Nàng muốn xem gia thế của những người trong viện này?”

"Việc này không phải cần thiết sao?" Đào Hoa cười tinh nghịch: "Dù sao cũng phải biết mình biết ta mà."

Nàng đến muộn, không có thời gian đi hỏi thăm bối cảnh gia thế của từng viện, đi đường Thẩm Tại Dã là nhanh nhất, bởi vì chỉ y mới có mấy thứ như bảng danh sách.

Trầm tư một lúc, Thẩm Tại Dã phất tay: “Lát nữa nàng bảo nha hoàn đến chỗ Trạm Lư lấy. Ta còn có việc nên đi trước.”

"Cung tiễn gia." Đào Hoa cúi đầu, cho đến khi y ra khỏi cổng mới ngẩng đầu lên, ra hiệu cho Thanh Đài đi lấy đồ.

Mấy ngày nay Thẩm Tại Dã bận công việc nên không sủng hạnh ai, buổi tối cũng không qua đêm ở Tranh Xuân Các. Dù vậy, áp lực trên người Khương Đào Hoa cũng không hề nhỏ, khiến người khác mất cơ hội thị tẩm năm sáu ngày, nếu không phải nàng không thể ra khỏi cổng viện này thì chắc đã bị dạy dỗ bằng nhiều cách khác nhau rồi.

Cố thị hiện đã an phận, nhưng những người khác không liên minh với nàng nên ám tiễn âm đao gì đó vẫn phải gánh chịu.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo