Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 21: Mỗi người đều có được thứ mình cần




Việt Đào suy nghĩ rồi khẽ giọng nói: “Theo nô tỳ thấy, nếu chủ tử đã muốn giúp nàng ta nhưng lại không muốn bị nàng ta liên lụy thì hãy bí mật kết đồng minh với nàng ta và không làm hại nàng ta là được. Chỉ cần ngoài mặt không có trở ngại gì là được, đừng để gia nghĩ rằng người quá thân thiết với nàng ta.

"Ý ngươi là ta không làm gì là được?" Cố Hoài Nhu suy nghĩ: "Giao dịch này cũng có lợi đấy."

Khương Đào Hoa có thể là muốn tìm sự giúp đỡ từ hậu viện, nếu nàng ta đã tính toán kỹ lưỡng như vậy thì nàng không thể để nàng ta tính kế được, đến lúc đó khi không lại đi làm chỗ dựa cho người ta, còn không thể thoát thân.

Sau khi quyết định xong, Cố thị quay về Ôn Thanh Các đi tìm một chiếc túi thơm màu đỏ rồi sai Kim Ngọc mang đến Tranh Xuân Các.

Đào Hoa ăn hết một bát canh gà a giao, đang nhai táo đỏ tráng miệng thì nhìn thấy Thanh Đài cầm túi thơm đi vào.

“Phản ứng cũng nhanh đấy.” Nàng đưa tay đón lấy túi thơm xem qua, Đào Hoa cười khẽ: “Thanh Đài, ngươi đoán Cố nương tử có ý gì?”

Thanh Đài không hiểu liếc nhìn chủ tử nhà mình: "Còn có ý gì nữa? Không phải lúc nãy người nói nếu Cố nương tử đồng ý với lời người nói thì hãy gửi cái này tới sao? Bây giờ người ta gửi rồi, chắc chắn nghĩa là đã đồng ý."

Mặc dù vẫn còn rất khó chịu nhưng Đào Hoa cũng trợn mắt với nàng ta: "Nếu ai cũng suy ghĩ đơn giản như ngươi thì trên đời này không còn câu "lòng người khó đoán’ nữa."

“… Không lẽ nàng ta còn có ý đồ khác?” Thanh Đài mù tịt, liếc nhìn cái túi thơm kia: “Người nhìn ra được từ đâu thế?”

“Rất rõ ràng, Cố thị muốn ta kéo nàng ta lên nhưng lại sợ bị ta liên lụy, cho nên tính tặng ta một cái túi thơm để kết đồng minh xong rồi hưởng thụ sự che chở từ ta, nhưng sẽ không làm việc cho ta.”

Đặt túi thơm sang một bên, Đào Hoa cười khẽ: “Như vậy thì nàng ta chỉ lời chứ không lỗ, nên mới đưa ra quyết định và gửi túi thơm đến nhanh như vậy. Nếu không, nàng ta nên suy nghĩ một thời gian.”

Khóe miệng Thanh Đài giật giật: "Người... cũng tính cả điều này luôn rồi?"

“Đương nhiên.” Đào Hoa xoa trán, mệt mỏi nằm xuống: “Ta đã sớm biết nàng ta sẽ không trực tiếp đến giúp nên cũng không hề có ý định lên chung một con thuyền với nàng ta, bởi vì với thái độ khai đao với nàng ta trước của Thẩm Tại Dã, sau này nàng ta cũng chưa chắc sẽ có cuộc sống tốt đẹp, vì vậy chỉ cần nàng ta đừng làm khó ta và cũng không liên lụy đến nhau là tốt quá rồi.”

Thanh Đài:"……"

Chủ tử môi vẫn còn trắng bệch, nhìn biểu cảm cũng thấy không được khỏe cho lắm, vậy mà lại còn dư sức nghĩ nhiều như vậy, thật là đáng sợ.

“Người vẫn nên nằm nghỉ một lát đã.” Nàng ta thì thầm: “Lát nữa còn phải thay thuốc.”

Mỗi lần thay thuốc tháo gạc là một lần bị giày vò, Đào Hoa nghe xong liền vội nhắm mắt nghỉ ngơi. Chỉ là nhắm mắt nhưng cũng không quên căn dặn: “Ngươi đi tìm hiểu về chi tiêu cung cấp ở trong phủ này.”

"Vâng."

Hậu viện của tướng phủ yên tĩnh đã lâu cuối cùng cũng bắt đầu dậy sóng. Thẩm Tại Dã ở lại Tranh Xuân Các ba ngày, mời ngự y cho Khương Đào Hoa, còn trừng phạt Cố nương tử đến gây rắc rối. Những tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp các viện.

“Giờ thì có náo nhiệt để xem rồi.” Tần nương tử ngồi bên cạnh Mai Chiếu Tuyết, cắn hạt dưa: “Cố thị đanh đá ngang ngược, bị phạt cho mất mặt như vậy, nhất định sẽ làm khó Khương thị. Đáng lẽ đêm nay là Mạnh thị thị tẩm, tối mai lại là Đoàn thị, hai người này đều cùng là nương tử giống Khương thị, luận về thâm niên thì lớn hơn Khương thị nhưng lại bị nàng ta cướp ân cùng lúc. Mâu thuẫn này lớn rồi."

Mai Chiếu Tuyết cười khẽ, nghịch bộ trà trước mặt: “Không đụng đến chúng ta thì cứ xem kịch là được. Mạnh thị và Đoàn thị đều không phải người dễ đối phó, chúng ta chỉ cần đứng ở xa, đừng để máu làm bẩn váy là được.”

Tần Giải Ngữ gật đầu, nụ cười trên mặt vô cùng rạng rỡ, môi khẽ cử động, vỏ hạt dưa bị phun ra xa.

Thẩm Tại Dã làm như không biết gì, ban ngày thượng triều làm việc, ban đêm thì đến Tranh Xuân Các, tự tay đút thuốc cho Đào Hoa.

Khương Đào Hoa cười tít mắt nhìn y, không chịu há miệng.

“Đây là thuốc bổ huyết.” Thẩm Tại Dã mỉm cười: “Ta đích thân đút, nàng còn không uống?”

Kiên định lắc đầu, Đào Hoa mỉm cười, đưa tay về phía Thanh Đài: "Ngân châm."

Thanh Đài cung kính đưa qua, Đào Hoa cầm kim cho vào thuốc thử.

Thẩm Tại Dã nheo mắt lại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười: "Nàng còn sợ ta hạ độc nàng nữa hả?"

“Thiếp thân đâu thèm lo sợ gia.” Thấy ngân châm không vấn đề gì, Đào Hoa cười mỉm đón lấy bát thuốc, dựa vào giường nói: “Không phải Nam vương gia đã nói rồi sao? Mạng của thiếp thân giao phó cho gia, gia không thể giết thiếp thân được. Nhưng trong viện này có rất nhiều người, khó tránh có người vô tình dùng nhầm thuốc, thử trước cũng chẳng có gì là không tốt.”

Nhìn nàng tự múc uống từng thìa thuốc, Thẩm Tại Dã khẽ cười: “Nàng cũng cảnh giác quá nhỉ.”

“Sống ngay dưới mũi của gia, không cảnh giác sẽ không sống nổi.” Đào Hoa cúi đầu nhìn y, vẻ mặt phục tùng: “Nhưng thiếp thân đã là người của gia rồi, hà cớ gì gia cứ muốn làm khó ta thiếp thân vậy?”

Thẩm Tại Dã nhướng mày, nhìn chiếc cổ trắng ngần lộ ra khi nàng cúi đầu, đưa tay giữ cằm nàng, ép nàng phải ngước mặt lên nhìn mình.

"Nàng nhìn ở đâu ra ta đang làm khó nàng? Vì nàng mà ta bắt ngự y ở lại cả đêm không cho hồi cung."

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của y, Đào Hoa bình tĩnh nói: “Nghe nói gia đã phạt Cố nương tử rất nặng.”

"Đó là vì nàng ta không hiểu chuyện, đáng phạt."

“Liệu gia có hà khắc quá rồi không.” Đào Hoa cười: “Cố nương tử không phải cố làm khó thiếp thân, cũng không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, tại sao lại không thể thị tẩm những nửa năm?”

“Nàng đang cầu xin cho nàng ta à?” Thẩm Tại Dã có chút kinh ngạc: “Số ngày thị tẩm của nàng ta ít đi thì số ngày thị tẩm của nàng sẽ nhiều hơn, nàng còn không vui sao?”

Làm như ai cũng muốn ngủ với một con rắn độc sao? Khương Đào Hoa cười lạnh trong lòng nhưng trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng: “Thiếp thân cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy mọi chuyện đều nên nói lý lẽ. Cố nương tử bị phạt nặng ấm ức thì thôi đã đành, nhưng những người khác trong viện sẽ cho rằng gia đang bị thiếp thân mê hoặc nên xử sự thiên vị, rồi quay sang trách thiếp thân. Gia làm như vậy, lẽ nào không phải là làm khó thiếp thân sao?

Vậy mà lại bị nàng nhìn ra rồi? Thẩm Tại Dã cụp mắt, tự ngẫm một lát. Có phải y vẫn đánh giá thấp nữ nhân này? Rõ ràng là biểu hiện sủng ái nàng, nếu là người khác thì đã đắc ý vênh váo lâu rồi, làm gì có chuyện vẫn còn tỉnh táo nói những lời này, lại còn phân tích được tai hại nữa.

Ánh mắt khẽ động, Thẩm Tại Dã nói: “Việc này là ta suy nghĩ không chu toàn, nhưng quy củ đã đặt ra, nếu ta còn khoan thứ cho Cố thị thì sẽ khó tránh khiến người ta cho rằng ta lật lọng, chuyện này..."

“Thiếp thân có cách.” Khương Đào Hoa ngắt lời y, đưa tay lấy cái túi thơm đặt cạnh gối: “Đây là món quà nhỏ Cố nương tử gửi đến để xin lỗi thiếp thân. Biết sai sửa đổi là điều tốt, nghe nói Cố thị tính khí kiêu ngạo, nếu đã chịu cúi đầu nhận lỗi, tại sao gia không khoan dung hơn để có danh tiếng là người rộng lượng?

Thẩm Tại Dã ngước mắt lên, ánh mắt đảo quanh khuôn mặt nàng: "Cố thị đã đến xin lỗi nàng?"

"Vâng, vốn chẳng phải chuyện gì to tát, còn phiền nàng ấy đến nhận lỗi, thiếp thân thật sự rất áy náy.”

Nói dối đúng không? Thẩm Tại Dã không tin, với tính tình của Cố thị, tuyệt đối sẽ làm ầm ĩ một trận, sao có thể không làm gì mà còn đến xin lỗi Khương Đào Hoa? Nàng ta không hiểu chuyện đến thế đâu.

Liếc sang nhìn Trạm Lư, Trạm Lư khom người ghé vào tai y nói: “Cố nương tử quả thực đã đến Tranh Xuân Các vào giờ Ngọ.”

"..."

Thẩm Tại Dã im lặng, nhìn người trước mặt sắc mặt trắng bệch vẫn gượng cười, một lúc lâu mới nói: “Sao nàng làm được hay vậy?”

"Gia đang nói chuyện gì?" Đào Hoa vẻ mặt vô tội: "Thiếp thân đã làm gì?"

“Nếu như nàng không làm gì thì Cố thị sẽ đến xin lỗi ư?”

Đào Hoa chớp chớp đôi mắt trong suốt: "Thiếp thân thật sự không làm gì cả, có lẽ là Cố thị cảm thấy áy náy nên mới đến thôi."

Lời này lừa người ngoài còn được, muốn lừa y? Thẩm Tại Dã cười, với lấy chiếc bát Đào Hoa đã uống hết thuốc, đặt thật mạnh lên khay bên cạnh.

Âm thanh giòn tan vang lên khiến mọi người trong phòng đều giật mình co người lại. Khương Đào Hoa nhướng mi, bình tĩnh nhìn y: "Đang yên đang lành, sao gia lại giận rồi?"

“Ta không thích nữ nhân biết nói dối.” Thẩm Tại Dã sa sầm mặt: “Đặc biệt là người tự cho mình thông minh, muốn đùa bỡn ta trong lòng bàn tay.”

Đào Hoa ngồi thẳng dậy, hơi nhíu mày rồi thả lỏng, bình tĩnh nhìn y: "Gia bớt giận, thiếp thân chỉ là đang bảo vệ tính mạng mà thôi, không có xung đột trực tiếp gì với ngài cả, cớ gì ngài lại để tâm đến vậy?"

Không phải Khương Đào Hoa không nhìn ra rốt cuộc là nàng tự cho mình thông minh khiến y tức giận hay là tính toán chính xác tâm tư của y khiến y thẹn quá hóa giận. Khí thế này hù dọa nữ nhân khác thì được, chứ nàng bị dọa nhiều rồi nên từ lâu đã không còn sợ nữa.

Ánh mắt Thẩm Tại Dã giống như thanh kiếm sắc bén, đâm nàng từ đầu đến chân. Cuối cùng, dường như phát hiện nàng không có vẻ gì sợ hãi nên vẫn từ bỏ ý định uy hiếp mà hỏi thẳng:

"Nàng thật sự chỉ muốn giữ mạng, hay là muốn thứ gì khác?"

Đào Hoa mỉm cười: “Gia yên tâm, thiếp thân chỉ muốn giữ mạng, dù sao nếu mất mạng rồi thì cũng sẽ không còn gì cả. Những chuyện khác thiếp thân đều có thể phối hợp với gia, nhưng những chuyện sẽ khiến thiếp thân gặp nguy hiểm thì xin gia đừng trách thiếp thân bo bo giữ mình."

Ý tứ rất rõ ràng, y muốn đụng đến hậu viện của mình thế nào cũng không thành vấn đề, chỉ cần đừng uy hiếp đến tính mạng của nàng, nàng đều có thể nghe theo. Tốt nhất đừng có ý định nhất thời nâng nàng lên tận trời rồi để nàng té chết nữa.

Thẩm Tại Dã lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt đầy áp bức. Khương Đào Hoa dịu dàng nhìn lại y, thậm chí còn mỉm cười.

Bầu không khí trong phòng rất căng thẳng, giống như một dây cung được kéo căng, hoặc cung sắp đứt, hoặc tên sắp bay ra. Thanh Đài và Trạm Lư đứng bên cạnh đều không dám thở mạnh, sau lưng đã lấm tấm mồ hôi.

Một lúc lâu sau, Thẩm Tại Dã mới cười khẽ, đưa tay nắm lấy tay nàng đặt vào lòng bàn tay mình: “Nếu đã như vậy thì chi bằng nàng và ta hợp tác cùng nhau, mỗi người đều có được thứ mình cần, thế nào?”

"Gia muốn thiếp thân làm thế nào?" Đào Hoa nghiêng đầu tinh nghịch hỏi.

“Nàng chỉ cần làm một nữ nhân bình thường, ở hậu viện này nên làm gì thì làm nấy.” Thẩm Tại Dã giơ tay vuốt nhẹ mái tóc dài của nàng: “Về phần mạng sống của nàng, có ta ở đây, sẽ không mất đâu.”

“Làm sao tin được?” Đào Hoa nói: “Gia cũng bảo đảm tính mạng cho thiếp thân với Nam vương, nhưng đáng tiếc nói được mà không làm được. Nếu như không có bằng chứng thì thiếp thân cũng không dám dễ dàng tin gia.”

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo