Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 193: Cả nhà ta chỉ có một người




Người trong cuộc thì mê muội, người ngoài cuộc lại nhìn rõ nhất. Người này định lực phi phàm, hoàn toàn không trúng mị thuật của Đào Hoa.

Thẩm Tại Dã cười, nhìn hắn ta: "Đây là chuyện của ta, các hạ hỏi nhiều như vậy làm gì?"

"Được rồi, ta không hỏi nữa." Thiên Bách My xoay người đi vào sân: "Vậy ngươi muốn nói chuyện gì?"

"Đương nhiên là nói chuyện về Khương Đào Hoa." Thẩm Tại Dã đi theo, thản nhiên nói: "Thứ nàng ấy muốn, chỉ có ta mới cho được, chắc hẳn các hạ cũng đã hỏi ý nàng ấy, nàng ấy sẽ không muốn rời khỏi phủ thừa tướng."

"Vậy thì sao?" Thiên Bách My cười: "Con bé không muốn đi, ta sẽ ở đây với nó, chờ đến khi nó muốn đi, ta sẽ dẫn nó đi."

Thẩm Tại Dã nhíu mày: "Cách làm của các hạ như vậy chẳng phải hơi quá phận sao? Ngài và nàng ấy chỉ là sư đồ."

"Sư đồ thì sao?" Thiên Bách My cười, trong mắt tràn đầy ý cười: "Ta thu nhận con bé làm đồ đệ, chính là vì muốn cưới con bé."

Thẩm Tại Dã: "..."

Y tức giận nhìn hắn ta hồi lâu mới nói: "Vô sỉ!"

"Này, lúc đó nam chưa vợ nữ chưa chồng, sao lại vô sỉ?" Thiên Bách My hừ lạnh: "Cho dù con bé đã có chồng, ta cũng không chê, chỉ cần con bé đồng ý, ta sẽ dẫn nó đi bất cứ lúc nào."

Đây là gì? Lắp thêm cho nàng một đôi cánh sau lưng, chỉ cần nàng không vui là có thể rời khỏi y? Sao có chuyện hoang đường như vậy!

Thẩm Tại Dã nhíu mày nhìn hắn ta: "Các hạ đang ép ta để nàng ấy lựa chọn giữa ta và ngươi?"

"Ngươi ép được con bé sao?" Thiên Bách My hơi bất ngờ: "Dùng cách gì để ép?"

"Các hạ không thể không biết Khương Đào Hoa quan tâm nhất điều gì." Thẩm Tại Dã nhìn hắn ta: "Ta có thể để Khương Trường Quyết ra trận, cũng có thể để hắn chết trên chiến trường."

Thiên Bách My bay đến bóp cổ y: "Ngươi dám!"

"Nếu không phải nàng ấy đang ở trong phủ ta, Khương Trường Quyết đối với ta cũng chỉ là một tiểu nhân vật." Thẩm Tại Dã bình tĩnh nhìn hắn ta, không hề phản kháng: "Ngươi cứ việc giết ta, xem thử sau khi ta chết, những người ngươi quan tâm còn sống được mấy người."

Thật là người thâm độc! Thiên Bách My nghiến răng, hắn ta kiêu ngạo cả đời, đây là lần đầu tiên bị người ta nắm thóp!

Bàn tay đang bóp cổ y cứng đờ hồi lâu, Thiên Bách My nheo mắt buông ra, thấp giọng nói: "Ngươi dám động đến bọn họ, ta sẽ diệt cả nhà ngươi!"

Thẩm Tại Dã cười khẩy, nhìn xung quanh: "Cả nhà của ta, ngoại trừ nàng ấy, chỉ còn một mình ta."

Thiên Bách My ngạc nhiên: "Ngươi nói nhảm gì vậy? Trong phủ này không phải toàn là nữ nhân của ngươi sao?"

Thẩm Tại Dã không muốn tranh luận vấn đề này, chỉ nói: "Ta sẽ không giữ những thứ không thể nắm chắc trong tay, nàng ấy nên tự mình quyết định, hoặc là đi theo ngươi, sau này chuyện của hai người, ta sẽ không nhúng tay vào. Hoặc là ở lại, ngươi nên tránh xa nàng ấy."

"Thật là bá đạo." Thiên Bách My cười: "Ý của thừa tướng là, Đào Hoa chỉ là một món đồ trong mắt ngươi?"

Thẩm Tại Dã không nói gì. Thiên Bách My đi vòng quanh y, đánh giá: "Nhìn ngươi cũng là người quyền khuynh thiên hạ, vậy mà lại không tự tin vào bản thân, phải dùng cách uy hiếp phụ nữ để yên tâm?"

"Rõ ràng là các hạ quá tùy tiện, ta mới phải làm như vậy." Thẩm Tại Dã nói: "Nếu các hạ biết giữ phép tắc, không mơ tưởng đến thê tử của người khác, ta cần gì phải dùng hạ sách này?"

"Ta thấy là ngươi biết mình có lỗi với con bé, không dám chắc nó sẽ mãi mãi yêu ngươi, nên mới nói như vậy." Thiên Bách My cười, nhìn y lắc đầu: "Nếu thật sự yêu con bé, muốn giữ nó lại, vậy thì cố gắng chinh phục trái tim con bé, dùng những thủ đoạn này có tác dụng gì?"

Thẩm Tại Dã cười: "Ta không thể toàn tâm toàn ý với nàng ấy, cũng không dám toàn tâm toàn ý, không đổi được chân tình, không còn gì để nói. Nhưng nàng ấy ở lại đây, chính là muốn hợp tác với ta, nếu không thể tin tưởng lẫn nhau, vậy chia tay cũng được."

"Người Đại Ngụy các ngươi đều phức tạp như vậy sao?" Thiên Bách My bực bội: "Một nam nhân thích một nữ nhân, vậy mà lại do dự, sợ hãi, ngươi bị bệnh sao?"

Thẩm Tại Dã: "..."

Thật sự là đánh không lại hắn ta, nếu không y muốn băm hắn ta thành trăm mảnh!

"Ngươi chỉ là nắm thóp Khương Trường Quyết, biết tiểu nha đầu đó thương đệ đệ, nên mới dám làm càn như vậy." Thiên Bách My nheo mắt: "Không cần hỏi, con bé nhất định sẽ chọn ở lại hợp tác với ngươi, sau đó bảo ta đi... Nghĩ cũng thấy đau lòng, tiểu nha đầu chưa bao giờ coi ta là sư phụ."

Thẩm Tại Dã cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhìn hắn ta: "Đã biết quyết định của nàng ấy, vậy các hạ tự mình đi, hay là đợi nàng ấy đến nói?"

"Hừ." Thiên Bách My vung trường bào, kiêu ngạo nói: "Ngươi có kế sách, chẳng lẽ ta không có đối sách? Muốn ta đi cũng được, rời khỏi phủ thừa tướng thì sao, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không rời khỏi kinh thành, sẽ luôn theo dõi các ngươi, ngươi làm gì được ta?"

Thẩm Tại Dã nghiến răng: "Ít nhất buổi tối đừng đến ngủ trong viện nàng ấy!"

"Này, trước kia bọn ta còn ngủ chung phòng." Thiên Bách My trừng mắt: "Lúc đó ngươi còn không biết ở đâu."

Thẩm Tại Dã hít sâu một hơi, cười lạnh: "Chuyện quá khứ chỉ là quá khứ, hiện tại còn nhắc đến làm gì?"

"Quá khứ chỉ là quá khứ." Thiên Bách My nhìn y: "Vậy quá khứ của ngươi, ngươi đã buông bỏ hết rồi sao?"

Thẩm Tại Dã nhíu mày: "Nàng ấy kể hết cho ngươi nghe rồi à?"

"Không phải, ta tự mình điều tra." Thiên Bách My bĩu môi: "Bản thân ngươi còn không buông bỏ được quá khứ, còn quản con bé?"

Trong phủ y có một nữ nhân là phi tần của tiên đế, chuyện này ai cũng biết, chỉ là không ai dám nói ra. Nếu không phải si tình, sao y lại mạo hiểm giữ nàng ta trong phủ?

Thẩm Tại Dã mím môi, cúi đầu: "Chuyện của ta, ta tự biết cách xử lý, không cần các hạ phải dạy. Trời đã sáng, các hạ nên chuẩn bị rời đi."

"Bây giờ?" Thiên Bách My không vui: "Cũng không đợi tiểu nha đầu tỉnh lại nói một tiếng?"

"Ta sẽ giải thích." Thẩm Tại Dã nheo mắt: "Dù sao các hạ cũng không đi xa được."

Y chỉ cần nghĩ đến hai người bọn họ ở chung một viện, đã cảm thấy khó chịu. Để hắn ta rời khỏi phủ tuy rằng không có tác dụng gì lớn, nhưng ít nhất cũng giúp y ít gặp ác mộng, ít nhất buổi tối y có thể canh chừng nàng, không để nàng biến mất lúc y không biết.

Thiên Bách My nhìn y vài lần, sau đó dứt khoát rời đi. Dù sao hắn ta muốn đi đâu cũng được, muốn đến gặp tiểu nha đầu, cũng chỉ cần đi thêm vài bước.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như nàng thật sự đã gặp phải một tên khó chơi. Không kiêu ngạo, cũng không bá đạo, âm thầm nắm thóp người ta, loại người này... Chẳng trách nàng không đối phó được.

Nhìn thấy Thiên Bách My rời đi, Thẩm Tại Dã cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa vào phòng, ngủ bù với Khương Đào Hoa. Sau một đêm gặp ác mộng, y cũng đang rất buồn ngủ.

Trời dần sáng, phủ thừa tướng yên tĩnh, có người đang ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ trang điểm. Lông mày thanh tú, đôi môi đỏ mọng, vẽ một đóa hoa mai giữa trán, sau đó mặc bộ y phục duy nhất nàng ta mang theo từ trong cung.

Lục Chỉ Lan nhìn mình trong gương, mỉm cười, hỏi Phương Nhị phía sau: "Đẹp không?"

Phương Nhị là do Thẩm Tại Dã phái đến, trước kia luôn hầu hạ nàng ta trong cung, nàng ta xuất cung, Phương Nhị đương nhiên cũng theo.

"Đẹp." Phương Nhị nói: "Nhưng đã lâu rồi nương nương mới có hứng thú như vậy, trang điểm xinh đẹp như thế, là muốn đi đâu với tướng gia sao?"

"Hôm nay không đi cùng hắn." Lục Chỉ Lan cười: "Hôm nay ta phải đi tế bái tiên đế."

Phương Nhị kinh hãi, sắc mặt tái nhợt: "Nương nương?"

"Ta và Thẩm Tại Dã đã thanh toán xong." Lục Chỉ Lan nói: "Tiếp theo, món nợ ta nợ tiên đế, cũng nên trả rồi."

"..." Phương Nhị sợ hãi, hồi lâu mới nói: "Bây giờ chúng ta không vào được hoàng lăng, sao phải đi?"

"Ta không nói là đi hoàng lăng." Lục Chỉ Lan cười: "Bây giờ ta đâu còn tư cách vào đó, ngươi yên tâm, ta sẽ không tuẫn táng theo tiên đế đâu."

Nàng ta đã không còn tư cách đó từ lâu.

Phương Nhị thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nàng ta không làm chuyện dại dột, mọi chuyện đều dễ nói.

"Vậy để nô tỳ đi chuẩn bị xe ngựa."

"Ừ." Lục Chỉ Lan gật đầu, ngồi trong phòng chờ đợi, chờ Phương Nhị chuẩn bị xong, nàng ta mới theo ra ngoài. Dọc đường đi, nàng ta luôn mỉm cười, khiến Phương Nhị yên tâm.

"Nàng thật sự vui vẻ sao?" Trong đầu vang lên giọng nói của Minh Đức đế, Lục Chỉ Lan sững người.

Cảnh vật trước mắt đột nhiên biến thành cảnh tượng trong Chỉ Lan cung, nàng ta đang cười ngây ngô nhìn ra cửa sổ, Minh Đức đế đi vào từ phía sau, trong mắt tràn đầy yêu thương: "Vui vẻ thì mới cười, đau lòng thì cứ khóc."

"Thần thiếp không đau lòng." Nàng ta cứng miệng: "Thần thiếp rất ổn."

Minh Đức đế thở dài, ôm nàng ta vào lòng, thấp giọng nói: "Sao nàng phải giả vờ mạnh mẽ trước mặt trẫm?"

Lục Chỉ Lan sững người, ôm lấy ông ta, cuối cùng không nhịn được mà khóc lớn.

Nàng ta cứ tưởng mình đã không còn đau lòng, dù sao người cũng đã chết, nàng ta còn có thể sống tiếp nhờ Thẩm Tại Dã, món nợ này để kiếp sau trả cũng được. Nhưng sau khi thanh toán xong với Thẩm Tại Dã, nàng ta cảm thấy những thứ bị đè nén bấy lâu nay đều trào dâng, dày vò nàng ta, khiến nàng ta đau khổ.

Người hiểu nàng ta nhất trên đời đã chết, bị chính tay nàng ta giết chết, sẽ không còn ai hiểu được nụ cười của nàng ta chính là nước mắt, cũng sẽ không còn ai dịu dàng nói với nàng ta rằng mọi chuyện đều có ta ở đây.

Tự làm tự chịu, nàng ta còn không muốn tha thứ cho bản thân, huống chi là ông ta?

"Nương nương." Phương Nhị hoảng hốt, đỡ lấy nàng ta: "Người làm sao vậy?"

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo