Việt Đào vội vàng chạy tới, ngơ ngác gọi: "Chủ tử?"
Cố thị tuy khóc rất to nhưng chẳng có bao nhiêu nước mắt, cầm thứ gì đó ném ra ngoài, cơn giận dữ quá lớn khiến tất cả nha hoàn gia nô đi ngang qua bên ngoài Ôn Thanh Các đều nhao nhao nhìn vào trong. Có người thông minh hơn nghe một lúc rồi xách váy đi sang viện khác để loan tin.
Cố Hoài Nhu cũng là kiểu người một khi đã ầm ĩ là không màng bất cứ thứ gì, mặc cho Việt Đào cố gắng khuyên nhủ thế nào cũng không thể dừng, mãi đến nửa canh giờ sau khi giọng đã khàn đặc mới dần dần bình tĩnh lại.
"Tội gì người phải như vậy chứ?" Việt Đào nhỏ giọng nói: "Gia phạt như thế, trong viện không biết bao nhiêu người đang cười nhạo. Người còn khóc như vậy nữa, chẳng phải bọn họ càng thêm đắc ý sao?"
“Ai thích đắc ý thì cứ để họ đắc ý!” Cố thị thút thít, giọng khàn đặc: “Trong lòng ta cảm thấy khó chịu, ngươi cũng không thể khóc mà không cho ta khóc!”
Việt Đào thở dài, chủ tử nhà nàng ta đôi khi cũng gọi là khôn ngoan, nhưng lại có cái tính này vì được chiều từ bé, một khi đã gây là hoàn toàn không cân nhắc đến hậu quả mà chỉ quan tâm đến sự thoải mái nhất thời của bản thân. Là một nha hoàn, nàng ta cũng không thể nói được nên đành phải bấm bụng đi lấy nước nóng để chủ tử rửa mặt.
Mắt Cố thị sưng húp vẫn không thể nguôi cơn hờn dỗi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy ấm ức. Ba tháng lương không là gì cả, nàng có sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ nên tiền bạc không phải là vấn đề. Nhưng nửa năm không được thị tẩm? Vậy nửa năm sau ai còn nhớ đến nàng? Ở trong viện này mà thất sủng thì nàng còn có ích gì, ai còn sẵn lòng tiếp tục hầu hạ và giúp đỡ nàng?
Vốn tưởng Khương thị chỉ nói quá, không ngờ nàng ta lại nói đúng.
"Việt Đào, Kim Ngọc ở Tranh Xuân Các về chưa?" Cố Hoài Nhu đột nhiên nhớ ra, quay đầu hỏi.
Việt Đào ra ngoài xem thử, ngay sau đó liền dẫn theo tiểu nha hoàn trước đó ở Tranh Xuân Các vào.
"Ở Tranh Xuân Các đã xảy ra chuyện gì?" Cố Hoài Nhu cau mày hỏi.
"Chủ tử." Kim Ngọc quỳ xuống nói: "Nô tỳ vẫn luôn ở phòng trong nghe lén, Khương thị hôn mê bất tỉnh, nha hoàn bên cạnh cũng không cáo trạng, ngược lại chỉ nói là chủ tử người vô tình làm đổ nước, không ngờ gia lại nổi giận, nói sẽ đặt ra quy tắc cho người."
“Đã gỡ tội cho ta như vậy rồi mà gia vẫn tức giận?” Cố thị không tin: “Ngươi xác định bọn họ không làm động tác nhỏ gì chứ?”
"Chính tai nô tỳ nghe được, chủ tớ Khương nương tử thật sự thành tâm nói giúp cho người, nhưng tướng gia..." Kim Ngọc cũng không hiểu tướng gia làm sao nữa.
Cố Hoài Nhu im lặng, cầm khăn tay suy nghĩ hồi lâu, trong lòng vừa tức giận vừa nghi hoặc.
Trước đây gia chưa từng nổi nóng với ai, xử phạt cũng rất nhẹ, Khương Đào Hoa chẳng qua chỉ là một công chúa gả nhầm mới vào phủ, nước Triệu suy tàn, danh hiệu công chúa cũng chỉ cho có, không quyền không tiền, tại sao gia lại đối xử khác biệt với nàng ta?
"Nếu những gì ta nói là đúng thì ngươi hãy tạm thời gác lại thành kiến, lại đến nói chuyện với ta."
Trong đầu chợt vang lên câu nói này của Khương thị, Cố Hoài Nhu đột nhiên nghĩ ra một kế, vẫy tay gọi Cẩm Ngọc lại nhỏ giọng nói: “Ngươi tiếp tục quay lại Tranh Xuân Các canh chừng, đợi Khương thị tỉnh lại tìm gia không có thì hãy quay về bẩm báo.”
“Vâng.” Cẩm Ngọc đáp lời, cung kính lui ra.
Tranh Xuân Các.
Tình hình của Khương Đào Hoa không mấy khả quan, vết thương lớn, mất nhiều máu, lại không ngừng trăn trở, ngự y đến thật sự có tác dụng, mọi người trong Tranh Xuân Các bận rộn suốt đêm mới nhặt lại được nửa mạng cho nàng.
Thẩm Tại Dã nhàn nhã ngồi ở phòng ngoài, nhìn mọi người ra ra vào vào bưng thuốc đưa nước, chỉ chăm chú vào văn thư trên tay mình mà không chút động lòng.
Thanh Đài hơi khó chịu, hoặc là ngài đừng có ở lại đây, nếu ở lại thì tốt xấu gì cũng nên phối hợp với bầu không khí tỏ ra lo lắng một chút chứ? Bộ dạng như chẳng liên quan gì đến mình, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta nổi điên!
Cũng may chủ tử nhà mình thông minh, biết cách tìm Nam vương làm chỗ dựa, nếu không với lòng dạ sắt đá của Thẩm Tại Dã, chắc chắn sẽ không màng đến sự sống chết của nàng.
Rốt cuộc đã gả cho ai vậy…
Lắc đầu thở dài, Thanh Đài ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay lạnh giá của Đào Hoa, nhẹ nhàng xoa xoa để sưởi ấm cho nàng.
Khương Đào Hoa ngủ nhưng có vẻ không mấy yên ổn, không ngừng cau mày, như thể đang chạy điên cuồng, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Đôi môi nhợt nhạt mấp máy hai cái, giống như đang kêu la gì đó.
Thanh Đài giật mình, không khỏi tiến lại gần nàng, cẩn thận lắng nghe.
"Đồ khốn... Đồ khốn, ngươi đứng lại cho ta..."
Cái gì? Thanh Đài ngơ ngác, ngước đầu nhìn chủ tử nhà mình, rồi lại cúi đầu lắng nghe, hình như không nghe nhầm. Hóa ra không phải nàng đang bị truy đuổi, mà là đang truy giết ai đó?
Thanh Đài vào cung cũng muộn, không biết trước đây vị chủ tử này đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không nghe nói Khương Đào Hoa có thâm thù đại hận với ai, sao lại ghi nhớ trong cả giấc mơ vậy?
Đang suy nghĩ thì giọng nói của Thẩm Tại Dã đột nhiên vang lên từ phía sau: “Nàng ấy đang nói gì vậy?”
Sợ đến mức suýt thì ngồi không vững, Thanh Đài vội vàng đứng sang một bên, cúi đầu nói: “Chủ tử đang nói mớ, không nghe rõ.”
Thẩm Tại Dã khẽ nhướng mày, vậy mà cũng ngồi xuống nghiêng tai lắng nghe. Nhưng không biết có phải đã đuổi kịp rồi không mà Đào Hoa không nói gì nữa, chỉ là lông mày vẫn nhíu chặt.
"Chủ tử nhà ngươi bị làm sao vậy?" Thẩm Tại Dã cười khẽ, đưa tay xoa xoa lông mày của nàng: "Ngủ cũng cau mày, sau này sẽ rất xấu đấy."
Nhìn theo tay y, Thanh Đài nghiêm túc hỏi: "Tướng gia cảm thấy chủ tử nhà nô tỳ xấu sao?"
"..." Rút tay lại, Thẩm Tại Dã im lặng.
Người trước mặt đã ngủ yên hơn, sắc mặt tái nhợt tiều tụy nhưng không có vẻ nhếch nhác. Lông mày như lá liễu, dù có nhíu lại cũng khiến người ta đau lòng, không xấu chút nào.
Nữ nhân này xinh đẹp đến mức mang tính công kích, cho nên lúc đôi mắt ấy mở, y rất không thích. Ngược lại ngủ yên như thế này khiến y cảm thấy đáng yêu.
Con gái thì nên ngoan ngoãn thật thà cùng những tâm tư nhỏ của con gái, đừng quá ngu ngốc, cũng đừng quá thông minh. Người quá thông minh như Khương Đào Hoa dễ bạc mệnh.
Suy cho cùng, thiên hạ này vẫn là thiên hạ của đàn ông, không liên quan đến đàn bà.
Đào Hoa trở mình, chép miệng một cái, muốn cuộn người như thường lệ, nhưng hình như đụng phải vết thương, đau quá rên lên một tiếng.
“Ngủ thôi mà cũng không ngoan ngoãn gì hết?” Thẩm Tại Dã nhướng mày, đưa tay chỉnh lại cơ thể để nàng nằm thẳng. Tiện tay vớ chiếc thắt lưng gần đó cột hai chân nàng vào giường, rồi lại tìm một sợi dây gấm cố định vai nàng lại để nàng không trở người được.
Thanh Đài:"……"
“Như vậy liệu có khiến chủ tử khó chịu không?”
“Còn hơn là để nàng ấy kéo căng vết thương.” Thẩm Tại Dã nói xong, đứng dậy mang hết văn thư trên bàn qua, dựa vào giường tiếp tục đọc.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, Thanh Đài có chút kinh ngạc: "Ngài muốn thức canh sao?"
"Hai canh giờ nữa là trời sáng rồi, có thức canh hay không có gì khác nhau?" Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: "Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, sáng mai hãy quay lại."
Thanh Đài sửng sốt, rất không yên tâm nhìn y một cái.
Tại sao tâm tư của người này lại khó hiểu như vậy? Đường đường là thừa tướng mà lại thức đêm canh cho vợ lẽ, cũng gọi là xưa nay chưa từng có nhỉ? Nếu thật sự quan tâm thì tại sao lại có biểu cảm như không liên quan gì đến mình? Nhưng nếu không quan tâm thì tại sao vẫn muốn ở lại đây?
Nàng không hiểu nổi, nếu như chủ tử còn thức thì chắc chắn có thể nói cho nàng biết, tiếc là người vẫn đang ngủ.
Do dự một hồi, Thanh Đài vẫn lựa chọn đi ra ngồi ghế ở phòng ngoài nghỉ ngơi, nếu có động tĩnh gì cũng sẽ đến kịp.
Thẩm Tại Dã đơn thuần chỉ muốn qua loa cho xong chuyện nên thức đêm canh cho Khương Đào Hoa, tấm lòng muốn cứu nàng như vậy cũng được gọi là thành khẩn rồi nhỉ? Việc truyền tin cho Nam vương cũng là cơ hội để lấy lại lòng tin.
Nhưng tại sao nữ nhân này khi ngủ lại không ngoan gì cả vậy? Không rên hừ hừ thì muốn trở mình, cau mày rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại cau, khiến y không đọc được chữ nào vào đầu.
Thẩm Tại Dã hơi cáu rồi, dứt khoát cởi áo choàng, lên giường đưa tay đè nàng xuống, nhẹ nhàng vỗ vai nàng như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Ấy thế mà lại khiến Khương Đào Hoa ngoan ngoãn hơn, nàng tựa vào người y, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Vẫn phải ở cạnh một nam nhân mới có thể ngủ thoải mái? Thẩm Tại Dã mím môi, chán ghét nhìn nàng, nhưng lại không dám dừng động tác trên tay, vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng. Biểu cảm trên khuôn mặt và động tác của bàn tay hình thành nên sự tương phản mạnh mẽ, khiến y trông như mất đi lớp vỏ cáo già xảo quyệt của thừa tướng, lộ ra bản chất của một đứa trẻ vụng về.
Nếu Trạm Lư ở đây, chắc chắn sẽ bị sốc. Tiếc là hắn đã đi làm việc khác, cả phòng trong chỉ có hai người bọn họ.
Vỗ mãi vỗ mãi, không biết đã qua bao lâu, Thẩm Tại Dã cũng cảm thấy buồn ngủ. Trong lòng y vốn đã cảnh giác cao độ với Khương Đào Hoa, lẽ ra không nên ngủ ở đây, nhưng y thật sự đã quá mệt, không muốn cử động nữa, đến mức bản thân đã dần dần chìm vào giấc ngủ mà y vẫn giãy giụa, cố gắng thoát khỏi giấc mơ.
Cảm xúc rối rắm này kéo dài cho đến ngày hôm sau khi tỉnh dậy.
Mở mắt ra, thứ đập vào mắt y lại là đôi mắt trong suốt có chút mơ màng của Khương Đào Hoa, nàng đang ngơ ngác nhìn y. Y hoàn toàn có thể nhìn thấy chính mình trong mắt nàng – bản thân cũng mơ màng không chút phòng bị.
Thẩm Tại Dã ghìm lại, đứng dậy kéo áo choàng ở bên cạnh khoác lên người, sắc mặt rất khó coi, sải bước rời đi.
"Y mắc chứng ngủ dậy là giận à?" Đào Hoa ngơ ngác hỏi.
Thanh Đài đang bê chậu nước, giọng có chút kỳ quái: "Chắc là ngủ không ngon đấy, chủ tử rửa mặt trước đi."
"Ừm."
Ngủ cả đêm, lại uống thuốc, hôm nay sắc mặt Đào Hoa tuy không tốt lắm nhưng cũng không đến mức giống người chết như hôm qua. Miễn cưỡng rửa mặt xong, nàng vẫn muốn nằm tiếp.
"Bên Cố thị xảy ra chuyện gì à?"
Thanh Đài gật đầu: "Đúng như chủ tử dự liệu."
Đúng là như thế thật? Khương Đào Hoa vui vẻ, nếu có thể tiến triển như ý muốn thì nàng sẽ có cái để đàm phán với Thẩm Tại Dã.
Thẩm Tại Dã coi thường nữ nhân từ trong xương tủy, nếu không khiến y hiểu được giá trị của bản thân, có thể y vẫn nghĩ rằng giết nàng sẽ bớt chuyện hơn. Lần này y muốn làm trái quy tắc trong viện, khuấy đục hồ nước yên tĩnh này để đạt được điều gì đó, nàng có thể giúp được.
Tuy nhiên, nếu muốn nhân tiện biến nàng trở thành mục tiêu công kích, bị nhốt trong phủ này không thể cử động, không còn sức để qua lại với Nam vương, vậy thì y đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Đàn ông kiêu ngạo sẽ luôn phải chịu thiệt.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo