Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 160: Y quan cầm thú




Cảm giác làm chủ mẫu thật sự rất sảng khoái, hiện giờ trong tướng phủ, trừ Thẩm Tại Dã, nàng chính là người có quyền lực nhất, muốn làm gì cũng được. Nhưng, công việc cũng nhiều hơn, sổ sách chất thành đống trên bàn nàng.

“Haiz.” Đào Hoa vừa lật sổ sách vừa cảm thán: “Phúc họa song hành, trước kia Mai Chiếu Tuyết thật sự rất vất vả, phải xem nhiều thứ như vậy, chẳng trách không có thời gian đến trước mặt Thẩm Tại Dã.”

Thanh Đài cũng buồn bã: “Vậy sau này người cũng phải giống như nàng ta sao?”

“Tại sao phải học nàng ta?” Sắp xếp mấy quyển sổ sách, Đào Hoa đưa cho Thanh Đài: “Đem sổ sách chi tiêu, tiền tháng của hạ nhân cho Cố nương tử.”

Thanh Đài ngẩn người: “Chủ tử, người muốn giao quyền?”

“Nếu không thì chờ chết vì mệt sao?” Đào Hoa nhướng mày: “Mỗi người một sở trường, phân công hợp tác tất nhiên là tốt hơn. Cố thị gần đây ở Ôn Thanh Các chắc hẳn rất buồn chán, trong phủ cũng không ít nô tài hống hách. Giao chuyện này cho nàng ta là có lợi cho nàng ta.”

Thanh Đài gật đầu, vừa nhận lấy, liền thấy Đào Hoa cầm một quyển sổ khác: “Đây là sổ sách mua bán của nhà bếp, giao cho Nam Cung nương tử.”

Nam Cung Cầm ít nói, nhưng tương đối đáng tin cậy, cho chút lợi ích, nàng ta cũng có thể làm việc tốt.

“Vậy sổ sách chi tiêu của phủ, người định đưa cho ai?” Thanh Đài lo lắng hỏi.

Đào Hoa ôm chặt quyển sổ, cười nói: “Ngươi ngốc sao? Cho dù giao quyền thế nào, cũng không thể giao quyền lực cơ bản cho người khác, nếu không phu nhân này chẳng phải ai cũng có thể tùy ý sai khiến sao? Kẻ đứng đầu, biết cách dùng người, nhưng con bài quan trọng nhất phải nắm trong tay mình.”

“Nô tỳ hiểu rồi!” Thanh Đài gật đầu, ôm sổ sách mở cửa.

Kết quả Thẩm Tại Dã đang đứng bên ngoài, suýt nữa bị nàng ta đụng trúng.

“Tướng gia!” Thanh Đài giật nảy mình, vội vàng gọi vào trong.

Đào Hoa nhướng mày, đặt sổ sách xuống, đi ra ngoài đón, liền thấy Thẩm Tại Dã và Mục Vô Hạ cùng đi vào.

“Nam vương hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?” Mắt Đào Hoa sáng lên, vội vàng lấy ghế cho hắn ngồi, cười hỏi.

Mục Vô Hạ nhìn nàng từ trên xuống dưới, khẽ thở phào: “Nghe thừa tướng nói đã nâng tỷ lên làm chính thất, ta đặc biệt đến xem thử.”

Thẩm Tại Dã không có ghế ngồi, ho khan một tiếng, sắc mặt không tốt lắm.

Đào Hoa khựng lại, vội vàng lấy ghế cho y, sau đó cung kính ngồi bên cạnh bọn họ, nói: “Là nhờ gia ân điển, nghe nói vương gia cũng được phong làm thân vương, thật là đáng mừng.”

Mục Vô Hạ gật đầu, trong mắt có chút vui mừng: “Sứ thần nước Triệu sắp đến kinh thành, lần này phụ hoàng sai ta đến cổng thành nghênh đón, danh sách sứ thần cũng đã có. Đây coi như là việc đầu tiên sau khi phong vương, ta muốn đến hỏi tỷ, lễ nghi của nước Triệu có gì khác biệt so với Đại Ngụy?”

“Tất nhiên là có.” Đào Hoa gật đầu: “Nam nữ ở nước Triệu bình đẳng, thậm chí nam nhân địa vị thấp phải hành đại lễ với nữ nhân địa vị cao, nên trong số sứ thần đến đây, nếu có nữ nhân, phải tiếp đãi long trọng.”

Mục Vô Hạ ngẩn người nhìn nàng, sau đó nhìn Thẩm Tại Dã: “Vậy… nói như vậy, nếu ở nước Triệu, thừa tướng đối xử với tỷ như trước kia thì sẽ như thế nào?”

Thẩm Tại Dã sa sầm mặt, cau mày, Đào Hoa lại cười: “Sẽ không như thế nào cả, bởi vì địa vị của ta ở nước Triệu không cao, gặp thừa tướng nước Triệu, ta cũng phải hành lễ.”

Công chúa hành lễ với thần tử? Mục Vô Hạ không thể hiểu nổi, định hỏi thêm, Thẩm Tại Dã lại cắt ngang: “Trong số sứ thần có nữ nhân sao?”

“Hình như có một người.” Mục Vô Hạ nói: “Trong danh sách sứ thần vừa nhận được, có một người tên là Dương Vạn Thanh, nghe nói là nữ quan.”

Dương Vạn Thanh? Đào Hoa ngẩn người, run lên.

“Sao vậy? Nàng quen à?” Thẩm Tại Dã hỏi.

Đào Hoa cười gượng hai tiếng, gật đầu: “Hình như là có quen. Một người ngoài miệng thì không thừa nhận nhưng trong lòng lại rất muốn làm sư nương của thiếp thân.”

Ồ, sư nương. Thẩm Tại Dã gật đầu, định nói tiếp với Mục Vô Hạ, nhưng trong đầu bỗng nhiên lóe lên điều gì đó, y lập tức phản ứng lại.

Sư nương?!

“Sư phụ của nàng… là nam nhân?” Y nheo mắt.

Đào Hoa gật đầu: “Vâng.”

“… Sư phụ dạy nàng mị thuật?”

“Vâng.”

Thẩm Tại Dã im lặng, ánh mắt sắc bén như dao, nhìn chằm chằm nàng, khiến Đào Hoa nổi da gà: “Làm sao vậy?”

Người dạy nàng mị thuật là nam nhân, nàng còn hỏi y làm sao vậy? Sắc mặt Thẩm Tại Dã không tốt lắm, vì Nam vương còn ở đây nên y chỉ đành cúi đầu: “Không có gì.”

Mục Vô Hạ chưa hiểu rõ chuyện nam nữ, tuy cảm thấy Thẩm Tại Dã có chút kỳ lạ nhưng nhất thời cũng không hiểu, liền lấy một cuộn danh sách trong tay áo ra, nói: “Ngoài Dương Vạn Thanh, hình như không còn nữ quan nào khác. Nghe nói nước Triệu đã lập hoàng trưởng nữ làm thái nữ, lần này Đại Ngụy cũng phải đưa quà chúc mừng. Khương tỷ tỷ, hoàng trưởng nữ quý quốc thích thứ gì?”

Nhắc đến Khương Tố Hoành, Đào Hoa im lặng một lúc, nói: “Tỷ ấy thích kim ngân châu báu, chỉ cần là thứ lộng lẫy và quý giá thì đều thích.”

Thẩm Tại Dã liếc nhìn sắc mặt nàng, hơi cau mày. Trước kia Từ Yến Quy đã nói qua chuyện của hoàng thất nước Triệu, nam nhân của nàng hình như đã bị hoàng trưởng nữ nước Triệu cướp mất, xem ra, hiện tại nàng vẫn chưa quên được.

Là loại nam nhân nào lại khiến nàng khó quên đến vậy?

“Nếu vậy, ta cũng nên về chuẩn bị.” Mục Vô Hạ cười, nhìn Đào Hoa: “Chờ sứ thần nước Triệu vào cung, chúng ta sẽ gặp lại ở yến tiệc.”

“Được.” Đào Hoa hoàn hồn, cười gật đầu, sau đó như nhớ ra điều gì, vội vàng xách váy chạy vào phòng trong, lấy một thứ ra.

“Trời lạnh rồi, áo choàng này vương gia có thể dùng.” Đào Hoa đưa đồ vật cho hắn với ánh mắt dịu dàng: “Lớp lông cáo ở cổ áo có thể tháo rời, chỉ dùng dây buộc, bây giờ dùng thì vẫn hơi nóng, chờ đến mùa đông hãy buộc vào.”

Mục Vô Hạ ngẩn người, ánh mắt sáng rực, nhận lấy: “Đa tạ.”

“Vương gia khách sáo rồi.” Đào Hoa mỉm cười: “Giữ gìn sức khỏe.”

Mục Vô Hạ ngoan ngoãn gật đầu, cảm thán: “Trước kia còn nói tỷ giống như hoàng tỷ của ta, bây giờ xem ra lại không giống, hoàng tỷ ta không biết may vá.”

Hoàng tỷ? Đào Hoa khựng lại, theo bản năng liếc nhìn Thẩm Tại Dã, giả vờ như không biết gì, cười nói: “Mỗi người một ưu điểm, công chúa năm xưa chắc chắn đối xử rất tốt với vương gia.”

Mục Vô Hạ ánh mắt hoài niệm, sờ lớp lông cáo trên áo choàng, lẩm bẩm: “Ừ, tiếc là hồng nhan bạc mệnh.”

Thẩm Tại Dã cau mày, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nam vương, thấp giọng: “Người đã khuất không thể níu kéo, vương gia hãy nhìn về phía trước. Đã có nhiều việc phải làm, vậy vi thần sẽ sai người đưa ngài về phủ.”

Mục Vô Hạ gật đầu, mỉm cười với Đào Hoa, sau đó mang theo áo choàng rời đi. Thẩm Tại Dã chỉ tiễn hắn đến cửa, chờ hắn lên xe ngựa, liền quay người lôi Đào Hoa về Tranh Xuân Các.

“Thiếp thân cảm thấy hình như gia hiểu lầm gì đó.” Bị y lôi đi, Đào Hoa nghiêm mặt nói: “Thiếp thân có thể giải thích!”

Thẩm Tại Dã hừ lạnh, bước vào phòng, đóng cửa lại, nheo mắt nhìn nàng: “Nam nhân cũng biết mị thuật?”

“Vâng.” Đào Hoa cười gượng: “Trên đời này chỉ có mị thuật của sư phụ thiếp thân là lợi hại nhất, chỉ tiếc là người là nam nhân, nên không thể đạt đến cảnh giới cao nhất, nhưng thật sự rất lợi hại, nữ nhân nước Triệu trừ Khương Tố Hoành và Tân hậu ra, ai cũng đều rất thích sư phụ.”

Thẩm Tại Dã cười lạnh: “Ta không muốn biết có bao nhiêu người thích hắn, hiện tại chỉ muốn nàng nói cho ta biết, hắn dạy nàng như thế nào? Nói, hay là làm?”

Đào Hoa nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn y: “Chuyện này rất quan trọng sao?”

“Quan trọng.” Thẩm Tại Dã gật đầu.

Ánh mắt đảo qua đảo lại, Đào Hoa yếu ớt nói: “Chủ yếu là nói.”

Chủ yếu.

Thẩm Tại Dã đưa tay nắm lấy chiếc eo thon của nàng, ấn nàng xuống giường, cúi đầu cắn.

“A!” Đào Hoa cười khổ, vội vàng giãy giụa: “Gia, ngài cắn nhẹ thôi!”

Lưu lại dấu ấn trên xương quai xanh nàng, Thẩm Tại Dã hừ lạnh, ánh mắt sâu thẳm: “Nàng cũng thích hắn?”

“Không, không.” Đào Hoa lắc đầu: “Thiếp đối với người ấy là sự kính trọng của đồ đệ đối với sư phụ!”

Tuy rằng… thật ra cũng không kính trọng lắm, nhưng tình huống hiện tại nguy cấp, nàng vẫn nên nói lời dễ nghe.

Áo choàng bị y xé rách, thắt lưng buông lỏng, y phục trên người này như đóa sen nở rộ. Đào Hoa kinh ngạc nhìn ra ngoài, vội vàng che người: “Gia, vẫn đang là ban ngày!”

“Ban ngày?” Thẩm Tại Dã nheo mắt, xoay người đứng dậy, kéo rèm cửa dày, xung quanh lập tức tối đen: “Bây giờ còn gọi là ban ngày không?”

Khương Đào Hoa: “…” Ngài vui là được.

Làn da nóng bỏng áp sát khiến nàng rùng mình, hai người quấn lấy nhau, Thẩm Tại Dã không còn dịu dàng bình tĩnh như trước, mà giống như con sư tử động dục, cắn lên người nàng rất nhiều dấu răng, còn ép nàng gọi tên y.

“Thẩm Tại Dã!”

Người trên người nàng cực kỳ bất mãn, hơi thở nguy hiểm phả vào tai nàng, thấp giọng: “Gọi dịu dàng một chút.”

Nước mắt Đào Hoa tuôn rơi, đánh cũng không đánh lại, chỉ có thể mặc y muốn làm gì thì làm, uất ức gọi: “Thẩm Tại Dã.”

“Bỏ họ đi.”

Mặt đỏ bừng, sắc hồng lan từ cổ xuống toàn thân, Đào Hoa nghiến răng: “Có thể đổi cách xưng hô khác không?”

Quá sến súa, không giống phong cách của y, chẳng lẽ nam nhân trên giường và ngoài đời là hai người khác nhau?

“Nàng gọi sư phụ nàng như thế nào?”

“Còn có thể gọi thế nào?” Trợn trừng mắt, Đào Hoa nói: “Thì gọi là sư phụ.”

“Vậy...” Ánh mắt Thẩm Tại Dã lóe sáng, nói: “Gọi một tiếng tướng công nghe thử.”

“…”

Đào Hoa cảm thấy, nam nhân bề ngoài càng đứng đắn thì nội tâm càng cầm thú, nghe xem đây là yêu cầu gì? Nàng gọi mới là lạ!

Nhưng, lúc Thanh Đài đưa sổ sách xong trở về, liền thấy cửa phòng bị khóa, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng khóc của chủ tử: “Thiếp thân gọi, thiếp thân gọi là được chứ gì? Ngài buông thiếp thân ra!”

Thanh Đài ngây người đứng trước cửa, mãi đến khi nghe thấy tiếng “tướng công” mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng, vội vàng trốn sang một bên.

Trạm Lư bình tĩnh nhìn, đưa hai cục bông cho nàng ta, hai người ăn ý không nói gì, nhét bông vào tai, đứng canh cửa.

Sau một hồi ân ái, trời cũng đã tối, Thẩm Tại Dã ôm Đào Hoa đến phòng tắm phía sau Lâm Vũ Viện, liếc nhìn tiểu nha đầu đang đỏ hoe mắt, lạnh lùng nói: “Còn dám cãi ta nữa không?”

“Không dám nữa.” Đào Hoa đáng thương ôm cánh tay, cúi đầu nhìn dấu răng trên người, bĩu môi sắp khóc: “Ngài cầm tinh con chó sao?”

Thẩm Tại Dã cười khẩy, kéo nàng đến, lấy thuốc mỡ bên cạnh cẩn thận bôi cho nàng: “Ta cầm tinh con rồng.”

Chưa từng thấy con rồng nào có hàm răng tốt như vậy! Đào Hoa tức giận nhìn cánh tay rắn chắc của y, đảo mắt, nghiêm túc suy nghĩ xem có nên cắn y một cái không.

“Sao, không phục à?” Thấy biểu cảm của nàng, Thẩm Tại Dã hào phóng đưa cánh tay đến trước mặt nàng: “Này, trả thù đi.”

Tưởng nàng không dám sao? Đào Hoa nhe răng, lộ ra hàm răng trắng tinh, cắn mạnh một cái.

Thẩm Tại Dã hơi cau mày, nhưng không lên tiếng, yên lặng chờ thỏ con cắn cho đã mới rút tay về, lau vết máu, bình tĩnh nói: “Thật sự rất tàn nhẫn.”

“Gia mới tàn nhẫn!” Thỏ con sợ y trả thù, vừa lùi lại vừa chỉ vào dấu vết trên người mình: “Ngài xem, khắp người đều là…”

Dấu vết đỏ chót khắp người nàng, khiến tâm trạng Thẩm Tại Dã khá hơn, y hừ lạnh một tiếng, kéo nàng lại, tắm rửa sạch sẽ, bôi thuốc cho nàng, sau đó bế nàng về phòng.

“Ngoan ngoãn ngủ một giấc.” Y nói: “Ngày mai ta sẽ cùng Nam vương đi sắp xếp nghi thức tiếp đón sứ thần, muộn nhất là ngày kia nàng sẽ gặp được người nước Triệu, đến lúc đó xem danh sách, muốn gặp ai, ta sẽ thay nàng mời người đó đến.”

Nỗi bất mãn trong lòng lập tức tan biến, Đào Hoa chớp mắt: “Thật sao?”

“Ta đã lừa nàng bao giờ?”

“Tuyệt quá!” Nhẩm tính thời gian, vẫn còn kịp, Đào Hoa cảm động ôm lấy chân Thẩm Tại Dã: “Gia đúng là người tốt nhất trên đời!”

Thẩm Tại Dã hừ lạnh, liếc nàng: “Nàng cũng mệt rồi, ngủ ở đây đi, ta xem công văn một lát rồi đến.”

“Vâng.” Đào Hoa gật đầu, ngáp một cái, cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt.

Thấy nàng đã ngủ, Thẩm Tại Dã mới cong môi cười, khoác áo choàng đi đến thư phòng, cầm lấy danh sách vừa được đưa đến.

“Đây là danh sách sứ thần mà Nam vương cho người sao chép.” Từ Yến Quy không biết từ đâu chui ra, vẻ mặt phức tạp: “Ngài xem trước đi.”

Không để ý đến sắc mặt của hắn, Thẩm Tại Dã mở cuộn giấy ra.

Nước Triệu tuy suy yếu nhưng vẫn rất sĩ diện, lần này đến Đại Ngụy, không chỉ mang theo rất nhiều quốc lễ, mà người đi theo cũng có hơn một trăm người. Tên tuổi dày đặc, kèm theo giới thiệu thân phận, khiến Thẩm Tại Dã không kiên nhẫn, suýt nữa thì cuộn lại.

Nhưng, liếc mắt một cái, y nhìn thấy một cái tên quen thuộc.

Lý Tấn, thừa tướng nước Triệu.

Ánh mắt Thẩm Tại Dã sa sầm, y ngẩng đầu nhìn Từ Yến Quy: “Lý Tấn mà ngươi nói, chẳng lẽ…”

“Chính là người này.” Từ Yến Quy nghiêm túc nói.

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo