Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 156: Hận cực là yêu




“Tiện nhân!” Lệ thị nhổ một bãi nước bọt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thái tử gặp nạn, ngươi lại còn ăn mặc lộng lẫy như vậy!”

Đào Hoa không biết nên nói gì với nàng ta, tên đáng ghét Thẩm Tại Dã phía sau lại đi đến, ôm eo nàng, hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng nói: “Chờ ta ở đây.”

Khương Đào Hoa: “…”

Mọi người đều ngẩn người, Lệ thị ngơ ngác nhìn Thẩm Tại Dã bước vào đại sảnh, sau đó lại ngơ ngác quay đầu nhìn Khương Đào Hoa: “Ngươi…”

Chẳng lẽ đã thành người của Thẩm Tại Dã rồi?

Đào Hoa cười gượng, cúi đầu nhìn mũi giày, thầm mắng Thẩm Tại Dã trong lòng. Tên tai họa này, nhất định là muốn thấy nàng khó xử!

Trong sân yên tĩnh một lúc, Lệ thị mới tìm lại được giọng nói, nhìn nàng: “Người ta đều muốn leo lên chỗ cao, Mộng Nhi cô nương làm như vậy cũng là sáng suốt, tránh được một kiếp nạn. Chỉ tiếc cho tấm lòng của thái tử, còn chờ ngươi bình phục trở về, không ngờ ngươi đã sớm tìm được chỗ dựa mới.”

Đào Hoa cười gượng, mặc kệ nàng ta mắng, dù sao chuyện nàng làm, trong mắt Lệ thị, chính là hồ ly tinh không biết xấu hổ, bị mắng cũng đáng.

“Nhưng ta thấy lạ.” Lệ thị nói không ngừng: “Ngươi quen biết Thẩm thừa tướng từ lúc nào? Lần này Thẩm thừa tướng lại không giúp thái tử? Có phải ngươi đã nói xấu thái tử sau lưng?”

Khóe miệng Đào Hoa giật giật, chỉ vào bản thân, hỏi nàng ta: “Trong mắt ngươi, ta và Thẩm Tại Dã, ai đối xử tốt với thái tử hơn?”

“Tất nhiên là Thẩm thừa tướng.” Lệ thị cau mày: “Ngươi là cái thá gì?!”

Được rồi, Đào Hoa gật đầu, Thẩm Tại Dã tuy độc ác, nhưng bề ngoài làm rất tốt, bị mắng cũng đáng.

Thẩm Tại Dã đã đến trước mặt Mục Vô Ngần.

Vị thái tử ngày xưa xuân phong đắc ý, hiện tại y phục xộc xệch, búi tóc rối tung, quỳ bên giường, ánh mắt trống rỗng. Nghe nói thừa tướng đến, hắn nhìn sang với ánh mắt phức tạp.

“Thỉnh an điện hạ.” Thẩm Tại Dã chắp tay, cung kính hành lễ.

“Điện hạ?” Mục Vô Ngần cười: “Thừa tướng nhìn ta như vậy, mà vẫn gọi hai chữ này, ta thật sự bội phục. Ta không ngốc, chuyện đã xảy ra, thừa tướng không định giải thích sao?”

“Vi thần đến đây hôm nay, chính là để giải thích.” Thẩm Tại Dã bình tĩnh nói: “Hy vọng điện hạ đừng hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?” Mục Vô Ngần thở dốc, vịn mép giường đứng dậy, nhìn chằm chằm y: “Hiểu lầm gì? Hiểu lầm thừa tướng vẫn luôn muốn giúp ta? Hiểu lầm ngài thật sự sẽ đưa ta lên ngôi hoàng đế?”

“Đúng vậy.” Thẩm Tại Dã gật đầu: “Thần chưa từng có ý đó, xin điện hạ đừng hiểu lầm.”

“…”

Lời nói thẳng thắn như vậy, khiến Mục Vô Ngần nghẹn lời, không biết nên nói gì.

Sao lại có người ngay cả lúc không biết xấu hổ cũng có thể đường hoàng như vậy?!

“Ta vẫn luôn đề phòng ngài.” Mục Vô Ngần lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ không dám tin: “Mỗi chuyện ta đều suy nghĩ rất lâu, xem có lợi cho mình hay không, nếu có thì ta mới làm. Ta không hiểu, sao đã cẩn thận như vậy mà vẫn trúng kế của ngài?”

Hắn đã sớm biết không thể hoàn toàn tin tưởng Thẩm Tại Dã, nên vẫn luôn nhắc nhở bản thân. Nhưng… hắn thật sự không hề phát hiện ra mình vẫn luôn bị Thẩm Tại Dã tính kế, một chút cảm giác cũng không có!

Quá đáng sợ!

Thẩm Tại Dã mỉm cười: “Điện hạ cũng là người thông minh, chỉ tiếc là quá nóng vội, lại trúng mỹ nhân kế.”

Hắn thừa nhận nóng vội, lỗi này là do hắn, nhưng…

“Ý của thừa tướng ở nửa câu sau là gì?” Mục Vô Ngần cau mày: “Mỹ nhân kế?”

“Điện hạ vẫn chưa hiểu sao?” Thẩm Tại Dã nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm: “Tình cảm của ngài và bệ hạ vẫn luôn rất tốt, bệ hạ cũng luôn coi trọng ngài nhất, hai người bắt đầu bất hòa từ khi nào?”

Mục Vô Ngần ngẩn người, cúi đầu suy nghĩ, trong đầu hiện lên một gương mặt xinh đẹp.

“Mộng Nhi?” Trong lòng chùng xuống, Mục Vô Ngần theo bản năng lắc đầu: “Nàng ấy không thể nào hại ta, không thể nào.”

Thẩm Tại Dã nhìn hắn với ánh mắt thương hại, thở dài: “Cho nên nam nhân không thể động lòng với nữ nhân lúc làm đại sự, bị lừa gạt cũng không biết. Khương Đào Hoa… Ý ta là Mộng Nhi của ngài, từ đâu đến, thân phận là gì, điện hạ chưa từng điều tra, phải không?”

Sắc mặt Mục Vô Ngần tái nhợt, lắc đầu: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa…”

“Không nói rõ ràng, để điện hạ lầm tưởng nàng ta là người tốt, kiếp sau còn nhớ đến nàng ta thì sao?” Thẩm Tại Dã cười như không cười: “Chuyện cuối cùng Thẩm mỗ có thể làm, là để ngài chết một cách minh bạch. Mộng Nhi của ngài tên thật là Khương Đào Hoa, là công chúa nước Triệu được gả sang hòa thân, cũng là nương tử trong phủ của Thẩm mỗ.”

Mục Vô Ngần choáng váng, suýt nữa thì ngã xuống, ngơ ngác nhìn Thẩm Tại Dã, không nói nên lời.

Tần Thăng là người của y, Nam Cung Viễn là người của y, vậy mà ngay cả Mộng Nhi cũng là người của y?!

Sao có thể như vậy? Mộng Nhi chưa từng hại hắn, ngoài lần đầu tiên khiến hắn rơi vào sòng bạc, sau đó Mộng Nhi thật sự đối xử rất tốt với hắn, nếu tất cả đều là tính toán, vậy hắn nên tin tưởng điều gì?!

Mục Vô Ngần cười khổ, đỏ hoe mắt: “Không ngờ thừa tướng lại hận ta như vậy, ngay cả lúc ta sắp chết, cũng không để ta ra đi một cách yên lòng.”

Hắn bỗng nhiên cảm thấy trên đời này thật sự không còn gì đáng lưu luyến, quyền lực, địa vị, nữ nhân, tiền tài, những thứ này rốt cuộc có ích gì? Đều là giả! Toàn bộ đều là giả!

Bên cạnh có một gói Tiêu dao tán, Mục Vô Ngần đưa tay muốn lấy, nhưng bị Thẩm Tại Dã cướp mất.

“Thẩm mỗ không có lý do gì để hận điện hạ.” Thẩm Tại Dã nói: “Chỉ là quen nói rõ mọi chuyện trước khi người ta chết thôi. Còn thuốc này, ngài đừng vội, Đào Hoa còn muốn gặp ngài lần cuối.”

Đào Hoa? Mục Vô Ngần nước mắt giàn giụa, nghiến răng nghiến lợi: “Ta chưa chắc đã muốn gặp nàng ấy.”

“Thật sao?” Thẩm Tại Dã cười: “Vậy Thẩm mỗ sẽ dẫn nàng ta đi, nói là ý của điện hạ.”

Mục Vô Ngần im lặng, hận ý trào dâng trong mắt, nhưng lại không nhịn được nhìn ra ngoài.

Sao lại có người như vậy? Hắn hận nàng, hận đến mức muốn cắn đứt cổ nàng. Nhưng cho dù hận ý sâu đậm như vậy, hắn vẫn muốn gặp nàng lần cuối.

Độc trên người nàng đã giải chưa? Nàng có sống tốt không? Sau này sẽ như thế nào?

Mục Vô Ngần nhắm chặt mắt, cười: “Thừa tướng cứ để nàng ấy vào đi, có vài lời, ta cũng muốn hỏi nàng ấy.”

Nói mà không giữ lời, Thẩm Tại Dã lắc đầu, nhìn hắn lần cuối, sau đó xoay người ra ngoài.

Lệ thị bên ngoài vẫn đang mỉa mai, Khương Đào Hoa im lặng không nói, thấy y đi ra, liền cười tiến lên.

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo