Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 155: Thông minh cơ trí




Thẩm Tại Dã giật mình trước phản ứng kích động của nàng, khó hiểu nói: "Nàng vui mừng như vậy làm gì?"

Chẳng phải Từ Yến Quy đã nói, cuộc sống của nàng ở nước Triệu cũng không dễ dàng sao? Nếu vậy, nước Triệu phái sứ thần đến, nàng vui mừng cái gì?

Đào Hoa khựng lại, vội vàng kiềm chế biểu cảm, vuốt ve mái tóc dài trên vai, cười nói: "Thiếp thân chỉ là không ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy."

Đáng lẽ phải tới mùa xuân năm sau mới đến Đại Ngụy, xem ra tin tức mà Thanh Đài truyền về vẫn có người nghe, Lữ thị cũng không có ý định đuổi cùng giết tận nàng.

Nàng được cứu rồi!

“Chuyện này, ta cũng không ngờ tới.” Thẩm Tại Dã khó hiểu nói: “Sao lại đến sớm như vậy, lại có vẻ như có ý đồ xấu.”

“Gia đừng suy nghĩ nhiều.” Đào Hoa vội vàng nói với vẻ mặt chân thành: “Bá tánh nước Triệu tuyệt đối là chân thành, lương thiện, không có chút ý đồ xấu nào, gia nhìn thiếp thân là biết!”

“…” Nhìn nàng từ trên xuống dưới, Thẩm Tại Dã cau mày: “Nàng không nói thì thôi, nói như vậy, ta lại càng phải cẩn thận.”

Nếu người nước Triệu đều giống như Khương Đào Hoa, vậy thì quá đáng sợ!

Đào Hoa bĩu môi, xuống khỏi người y, hừ lạnh: “Thiếp thân ở trong cái viện này tận tâm tận lực vì gia, gia lại đối xử với thiếp thân như vậy. Thiếp thân thật sự rất đau lòng! Gia tự mình ngắm lá rụng đi.”

Nói xong, nàng xoay người bỏ đi.

Thẩm Tại Dã bật cười, nhìn bóng lưng nàng, bỗng nhiên cảm thấy mùa thu năm nay cũng rất náo nhiệt, không hề ảm đạm như nàng nói.

Khương Đào Hoa không đi nơi khác, mà trực tiếp đến tìm Cố Hoài Nhu.

Gần đây thuốc rất hiệu nghiệm, tâm trạng Cố Hoài Nhu cũng đã khá hơn một chút, vừa thấy nàng đến, liền kéo tay nàng: “Nương tử đến rồi, xem thử túi thơm thêu hình trúc cẩm uyên ương mà ta thêu có đẹp không?”

Đào Hoa cúi đầu, nhìn kỹ túi thơm trong tay nàng ta, mỉm cười gật đầu: “Đẹp.”

“Nương tử đã nói đẹp, vậy gia nhất định sẽ thích.” Cố Hoài Nhu vui mừng đặt túi thơm bên cạnh gối, sau đó mới nhìn kỹ Đào Hoa: “Nương tử đến đây là có chuyện gì sao?”

Đào Hoa ngồi xuống, bảo Thanh Đài và nha hoàn của Cố Hoài Nhu lui ra ngoài, nghiêm mặt nói: “Hiện tại nương tử có thể giúp ta một việc không?”

Cố Hoài Nhu khựng lại, lập tức cũng nghiêm túc, đôi mắt sau lớp khăn đen toát ra vẻ kiên định: “Chỉ cần là lời của nương tử, Hoài Nhu đã nói, nhất định sẽ dốc hết sức giúp nương tử.”

“Tốt.” Đào Hoa đưa đồ cho nàng ta: “Vậy bây giờ nương tử phải giúp ta đưa bức thư này cho phụ thân nương tử, nhớ kỹ, nhất định không được để gia biết.”

Không được để gia biết? Cố Hoài Nhu ngẩn người, nhận lấy thư, hỏi: “Ta có thể xem thử không?”

“Nương tử vẫn nên không biết thì hơn.” Đào Hoa cười: “Ngày mai là ngày nương tử về nhà mẹ đẻ, theo lời của gia, lễ vật của nương tử sẽ theo lệ của phu nhân, tuyệt đối sẽ không để nương tử chịu thiệt.”

“Đa tạ nương tử.” Cố Hoài Nhu gật đầu, cẩn thận cất bức thư vào túi thơm: “Ngày kia ta sẽ quay lại bẩm báo với nương tử.”

“Làm phiền nương tử rồi.” Đào Hoa vỗ tay nàng ta, hít sâu một hơi, tiếp tục đi sắp xếp những chuyện khác.

Cố Hoài Nhu thật sự rất tò mò, lúc trước Khương thị cũng chỉ dùng một bức thư đã thuyết phục được phụ thân nàng ta. Nàng ta không hiểu, phụ thân nàng ta là người cố chấp như vậy, sao lại dễ dàng tin lời một nữ nhân?

Nên ngày về nhà, sau khi đưa thư cho Cố Thế An, Cố Hoài Nhu không vội vàng rời đi, ngược lại muốn xem thử phản ứng của phụ thân nàng ta.

Cố Thế An gần đây đang xử lý chuyện của thái tử, đầu đau như muốn nứt ra. Tuy rằng hoàng đế hạ chỉ xử trảm thái tử, nhưng… ai cũng biết tâm tư của hoàng đế, ngoài miệng nói tàn nhẫn, nếu thật sự làm theo lời ông ta, sau này rất có thể sẽ bị ghi hận. Hơn nữa trong triều, Mai Phụng thường và những người khác vẫn đang cố gắng cầu xin cho thái tử, ông ta thật sự khó xử.

Đang tiến thoái lưỡng nan thì con gái hắn lại mang về một bức thư. Không nói là ai đưa, chỉ bảo ông ta xem thử.

“Kính gửi Tông chính đại nhân: Biết đại nhân gần đây gặp phải chuyện khó xử, ta có một kế có thể giải nguy cho đại nhân…”

Bút tích giống hệt như người đã từng viết thư cho ông ta trước kia, Cố Thế An nheo mắt, đọc kỹ bức thư hai lần, sau đó cẩn thận cất vào trong ngực, nghiêm túc nhìn Cố Hoài Nhu: “Ai viết cái này?”

Cố Hoài Nhu lắc đầu: “Con gái không thể nói, nhưng… phụ thân, trên đó viết gì?”

“Chẳng lẽ là thừa tướng sai con đưa cho ta sao?” Cố Thế An không trả lời, ngược lại hoài nghi: “Làm như vậy thì có lợi gì cho thừa tướng?”

Cố Hoài Nhu kinh ngạc: “Chuyện này… sao có thể là do gia viết?”

“Trừ thừa tướng, ta không thể nghĩ ra ai trong tướng phủ có thể thông minh, cơ trí như vậy.” Cố Thế An thở dài, nói: “Cứ làm theo lời trên đó đi.”

“Phụ thân…” Cố Hoài Nhu ngẩn người, thật sự không phải là thừa tướng sai khiến, nếu phụ thân làm theo, liệu có xảy ra chuyện gì không?

“Yên tâm.” Cố Thế An nói: “Trở về dưỡng thương cho tốt, chuyện này coi như thừa tướng đã giúp ta một việc lớn, ngày khác ta sẽ đưa lễ vật đến phủ, làm tròn lễ nghĩa.”

“… ” Cố Hoài Nhu nắm chặt khăn tay, nhất thời không biết nên nói gì.

Biết thế đã không thành thật như vậy, lén nhìn hai lần cũng được! Nhìn dáng vẻ của phụ thân, chắc chắn là sẽ không nói cho nàng ta biết trên đó viết gì.

Hai ngày sau, văn thư phán quyết được ban xuống, phía trên có ngọc tỷ của hoàng đế, lệnh cho Tông chính và phủ dịch Ty Nội phủ giám trảm, xử quyết thái tử trong Ty Nội phủ.

Sáng sớm, Thẩm Tại Dã đã kéo Đào Hoa dậy, để nàng trang điểm chải chuốc xong rồi bế nàng lên xe ngựa.

“Đi đâu vậy?” Đang mơ màng ngủ, Đào Hoa ôm eo y: “Sớm quá!”

“Muộn là nàng không gặp được Mục Vô Ngần lần cuối đâu.” Thẩm Tại Dã cong môi, cúi đầu nhìn nàng: “Nàng vô tâm quá vậy, trước kia chẳng phải còn muốn đi gặp hắn sao?”

Đúng rồi, hôm nay thái tử bị xử quyết. Đào Hoa mở mắt, nhìn y phục của mình, lại sờ sờ búi tóc, vẻ mặt kỳ lạ: “Gia ngay cả lúc người ta sắp chết cũng không tha, định nói sự thật cho ngài ấy biết sao?”

“Nếu không thì sao?” Thẩm Tại Dã mỉm cười: “Chết cũng phải để người ta chết một cách minh bạch.”

Đào Hoa cúi đầu, thở dài: “Gia mặt dày, thiếp thân vẫn có chút áy náy. Đến nơi rồi, chi bằng gia vào nói rõ trước, thiếp thân tiễn thái tử đoạn đường cuối.”

“Được.” Thẩm Tại Dã gật đầu: “Vậy nàng cứ chờ ở sân Ty Nội phủ đi.”

“Đa tạ gia.”

Hôm nay trời hơi se lạnh, gió thổi khiến y phục bay phần phật. Lúc xuống xe ngựa, Đào Hoa không bất ngờ khi nhìn thấy Lệ thị.

Phủ thái tử bị xử trảm cả nhà, Lệ thị tất nhiên cũng không ngoại lệ. Vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt nàng ta trước tiên là kinh ngạc, sau đó biến thành hận ý vô bờ.

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo