Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 153: Vừa ăn cướp vừa la làng




“Rõ!” Nam Cung Viễn nhận lệnh, lập tức lui xuống truyền lệnh.

Hoàng đế thở dài liên tục, nắm tay Mục Vô Hạ: “Không ngờ thời khắc quan trọng lại chỉ có con đến cứu trẫm.”

“Nhi thần nghe thấy tiếng sói tru, muốn đến xem thử, lại phát hiện cấm vệ trong cung đều biến mất.” Mục Vô Hạ cau mày: “Tìm rất lâu mới thấy Nam Cung vệ úy. Cứu giá chậm trễ, mong phụ hoàng thứ tội!”

“Con có công cứu giá.” Hoàng đế nói: “Không có tội, chờ bắt được thái tử, trẫm sẽ trọng thưởng con!”

“Giờ chưa phải lúc nói chuyện này.” Nhìn màn đêm bên ngoài, Mục Vô Hạ lo lắng: “Nếu Nam Cung vệ úy không nhanh lên, nhi thần sợ sẽ có người đến hãm hại người.”

Hoàng đế ngẩn người, nhìn cấm vệ bên cạnh, lắc đầu: “Chắc là không đâu, bên cạnh trẫm cũng có nhiều người…”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài Chỉ Lan cung vang lên tiếng giáp sắt chỉnh tề, cấm vệ giật mình, rút kiếm ra, bảo vệ hoàng đế và Nam vương. Minh Đức đế hít sâu một hơi, vịn tay Nam vương, nhìn ra ngoài.

Cấm vệ thống lĩnh Đông cung Vân Chấn dẫn theo hộ vệ đứng trước cửa Chỉ Lan cung, vừa nhìn thấy ông ta, liền chắp tay: “Ti chức đến hộ giá!”

Hộ giá? Nhìn đao kiếm sáng loáng sau lưng bọn họ, hoàng đế cười lạnh: “Đông cung các ngươi đến hộ giá gì? E là muốn thừa cơ tạo phản?”

Vân Chấn khựng lại, liếc nhìn số lượng cấm vệ trong cung, không nói hai lời, phất tay ra hiệu cho người phía sau đi vào.

“Dừng lại!” Hoàng đế quát: “Không được vào!”

Hộ vệ ngẩn người, bước chân dừng lại một chút, nhưng không hề lui, đồng loạt bước vào Chỉ Lan cung.

Đồng tử co rút lại, Minh Đức đế lập tức hiểu được ý đồ của Đông cung, nhìn Vân Chấn, tức giận đến mức bật cười: “Thái tử sao không tự mình đến? Đã dám bức cung, lại còn không dám lộ mặt sao?”

Vân Chấn im lặng.

Lúc này, sao thái tử có thể lộ mặt? Điều hắn muốn chính là không bị mang tiếng bất hiếu, tạo phản cướp ngôi, để đường đường chính chính đăng cơ. Đêm nay kế hoạch sói tuyết đã thất bại, vậy hắn phải vây chết hoàng đế ở Chỉ Lan cung, sau đó đổ tội cho hoàng tử khác là được.

Thành bại tại đây!

“Tiễn hoàng thượng lên đường.” Hắn nói.

Hộ vệ Đông cung mặc giáp sắt, tay cầm kiếm sắc, áp đảo cấm vệ chỉ mặc cẩm y, khiến bọn họ liên tục lùi bước. Mục Vô Hạ rút kiếm của cấm vệ, chắn trước mặt hoàng đế, chĩa kiếm về phía Vân Chấn, thản nhiên nói: “Hộ vệ Đông cung vô tội, đều là người có cha có mẹ, các ngươi vì tư lợi cá nhân, lại muốn bọn họ hy sinh vô ích, thậm chí còn mang tiếng xấu muôn đời?”

Vân Chấn mím môi: “Ti chức chỉ là nghe lệnh hành sự.”

“Vậy thì tốt.” Nam vương vung kiếm, cười: “Nếu ta lấy mạng ngươi, có phải là đã cứu những hộ vệ vô tội này?”

Trong lòng giật thót, Vân Chấn theo bản năng nhìn xung quanh, sau đó yên tâm: “Vương gia nói đùa, ngài còn nhỏ tuổi như vậy, nên sang một bên chơi đi.”

Trước mặt hắn có ít nhất một trăm hộ vệ, Nam vương mới mười sáu tuổi, lông còn chưa mọc đủ, cái tay nhỏ bé đó có thể cầm kiếm đã là rất cố gắng rồi, còn muốn giết hắn? Thật nực cười!

Nhưng, hắn còn chưa kịp cười, thì một luồng sát khí ập đến! Ngẩng đầu nhìn, Nam vương lại đạp lên đầu thị vệ phía trước, bay người lên, lao thẳng về phía hắn!

Sắc mặt tái nhợt, Vân Chấn vội vàng rút đao ra đỡ, đao kiếm va chạm, khiến hắn á khẩu.

Lực mạnh thật!

Mục Vô Hạ ánh mắt kiên định, rút kiếm đâm vào yếu huyệt của hắn, hộ vệ xung quanh nhìn thấy, lại không ai chủ động ra tay giúp Vân Chấn.

“Ngươi…” Vân Chấn bị đánh lui liên tục, kinh ngạc nhìn người trước mặt, nhất thời quên cả ra lệnh cho hộ vệ, phải tập trung tinh thần mới có thể tránh được trường kiếm của Nam vương. Hắn mặc giáp sắt, tuy có thể bảo vệ hắn phần nào, nhưng lại tốn sức hơn. Nam vương thân hình linh hoạt, chuyên tấn công vào cổ và đầu hắn, đánh chưa đến ba mươi chiêu, hắn đã kiệt sức.

“Còn không bảo bọn họ lui xuống?” Kề kiếm vào cổ hắn, Mục Vô Hạ trầm giọng: “Tiến thêm một bước, ngươi sẽ mất đầu!”

Vân Chấn quỳ gối dưới đất, cười khổ: “Hôm nay ti chức đến là đã không định sống sót trở về, cho dù vương gia chém đầu ti chức, ti chức cũng phải ra lệnh - tiễn bệ hạ lên đường!”

Hộ vệ đang ngẩn người bừng tỉnh, tiếp tục tiến vào. Mục Vô Hạ sốt ruột, xoay ngược kiếm, dùng chuôi kiếm nhanh chóng đánh ngất Vân Chấn, sau đó chém giết một đường máu, trở về bên cạnh hoàng đế.

Số lượng hai bên chênh lệch quá lớn, may mắn là Vân Chấn đã bất tỉnh, đám hộ vệ còn lại không có người chỉ huy, hành động đầy do dự. Hoàng đế quát lớn, bọn họ nhất thời cũng không dám xông vào chính điện.

Mục Vô Hạ canh giữ ở cửa điện, ai muốn xông vào, hắn liền chém người đó. Nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, thể lực cũng dần đuối sức.

May mắn là, nửa canh giờ sau, Thẩm Tại Dã và Nam Cung Viễn dẫn quân cứu viện đến.

“Thần đến cứu giá chậm trễ!” Thẩm Tại Dã mặt đầy tức giận, nhìn tình hình trong Chỉ Lan cung, phất tay: “Giết hết lũ loạn thần tặc tử, giữ lại tên cầm đầu để thẩm vấn!”

Mục Vô Hạ kinh ngạc nhìn y, không ngờ lúc này y lại đến, theo bản năng nói: “Ngài muốn làm gì?”

Thẩm Tại Dã nhìn vết thương trên người hắn, vẻ mặt đầy trung quân ái quốc, nghiêm nghị nói: “Vi thần vừa biết thái tử có ý đồ giết vua soán vị, nên đến cứu giá!”

Cứu giá? Mục Vô Hạ đầy hoài nghi, định nói ngươi đang “vừa ăn cướp vừa la làng”? Nhưng Minh Đức đế phía sau lại vui mừng nói: “Cuối cùng ái khanh cũng đến, có khanh ở đây, trẫm yên tâm rồi!”

Mục Vô Hạ: “…”

Thẩm Tại Dã và Nam Cung Viễn dẫn theo ba nghìn người, nhanh chóng dẹp yên cuộc phản loạn trong cung. Hoàng đế chỉnh trang y phục, ngồi lại ngai vàng, nhìn những người đang quỳ phía dưới, nghiến răng: “Thái tử lần này tạo phản, thật sự là tội không thể tha, các ngươi lập tức bắt nó về quy án, xử trảm ngay lập tức!”

Mọi người đều ngẩn người, Thẩm Tại Dã cũng có chút bất ngờ: “Bệ hạ? Trảm ngay lập tức…”

Chẳng phải người luôn yêu thương các hoàng tử, có tội gì cũng sẽ khoan dung sao? Lần này sao lại quyết đoán như vậy?

Minh Đức đế gật đầu: “Hoàng tử như vậy giữ lại đều không có lợi ích gì đối với triều đình và cả trẫm. Nó dám giết cha, tại sao trẫm không thể giết con? Lập tức đi làm!”

“Thần tuân chỉ.” Thẩm Tại Dã nhận lệnh, định lui xuống, hoàng đế lại nói: “Nam vương hôm nay lập công lớn, lại anh dũng phi thường, vượt quá dự liệu của trẫm, trẫm muốn phong nó làm thân vương, thừa tướng soạn chiếu đi.”

Thân vương? Thẩm Tại Dã nhướng mày, lập tức hiểu được tâm tư của hoàng đế. Ông ta bị thái tử dọa sợ, không dám lập thái tử nữa, nói cho cùng, Mục Vô Ngần bị xử phạt nặng như vậy, là vì hắn đã đe dọa đến tính mạng của ông ta. Trong mắt hoàng đế, không có gì quan trọng hơn bản thân mình.

Thẩm Tại Dã cười khẽ, vẫn hành lễ nhận lệnh, cung kính lui ra ngoài.

Mục Vô Hạ nhìn bóng lưng y, vẻ mặt phức tạp, nhất thời cũng không hiểu chuyện đêm nay là như thế nào.

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo