Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 149: Hoàng tử bị lãng quên




Tin tức truyền đến hậu viện, Đào Hoa vội vàng đến an ủi Cố Hoài Nhu, mọi người thấy vậy liền nhận ra hướng gió, nhao nhao noi theo nàng. Chỉ có Mai Chiếu Tuyết một mình ở Lăng Hàn Viện sám hối, không ai dám đến hỏi thăm.

“Cha nàng ta chỉ là ỷ vào thái tử chống lưng thôi.” Cổ Thanh Ảnh phe phẩy khăn tay, đứng trong Ôn Thanh Các nói: “Thái tử hiện giờ thế lực cũng không tốt lắm, tay còn chưa lành, lại đang cương với Hằng vương, ai biết sau này thiên hạ sẽ thuộc về ai? Cố nương tử, nương tử cũng đừng quá đau lòng, kẻ làm chuyện xấu sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!”

Đào Hoa khựng lại, quay đầu nhìn nàng ta một cái.

Người này thật sự là cái gì cũng dám nói!

Nhìn thấy ánh mắt của Đào Hoa, Cổ Thanh Ảnh mới nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng che miệng: “Thiếp thân không có ý đó… Tóm lại, Cố nương tử hãy yên tâm đi, cũng đỡ cho Khương nương tử phải lo lắng.”

Cố Hoài Nhu mím môi, tựa vào đầu giường, thản nhiên nói: “Gia thế địa vị vẫn là thứ quan trọng nhất trong cái viện này, cha của Mai thị có thể giúp gia rất nhiều, kết cục như vậy, ta cũng không còn gì để nói.”

Cổ Thanh Ảnh ngẩn người, như bừng tỉnh: “Thì ra là vậy, chẳng trách…”

Chẳng trách Khương nương tử lại bảo bọn họ khuyên nhủ người nhà giúp gia làm việc. Hóa ra thật sự là vì muốn tốt cho bọn họ!

Cảm động nhìn Đào Hoa một cái, Cổ Thanh Ảnh âm thầm suy nghĩ, trở về Ôn Thanh Các sẽ viết thư nhà, còn sai người mời mẫu thân đến nói chuyện.

Nam Cung Cầm và những thị y khác muốn thượng vị cũng không nhàn rỗi, trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Tại Dã bỗng nhiên nhận được rất nhiều thiện ý, ngay cả những quan viên trước kia còn do dự cũng lần lượt đến đầu quân cho y.

Suy nghĩ một chút sẽ hiểu ngay, Thẩm Tại Dã mỉm cười, cũng không tìm Đào Hoa nói gì. Y nhận hết ý tốt của nàng, sau đó nhanh chóng tận dụng.

Nam vương đi cùng hoàng đế vi phục đi dạo trong kinh thành.

Kể từ sau khi bệnh nặng một trận, hoàng đế càng thêm không thích ở trong cung, luôn thích vi hành, muốn xem thiên hạ này rốt cuộc là như thế nào. Trước kia đều là thị vệ đi cùng, hôm nay ông ta đột nhiên nổi hứng, mang theo Mục Vô Hạ.

“Con ngày nào cũng ở trong vương phủ, chắc hẳn rất buồn chán?” Minh Đức đế nhìn hắn đầy từ ái: “Hôm nay đi dạo cùng phụ hoàng.”

Mục Vô Hạ ngẩn người, chắp tay nói: “Dạ thưa phụ hoàng, nhi thần không phải lúc nào cũng ở trong vương phủ, kinh thành này, nhi thần đều rất quen thuộc.”

“Ồ?” Hoàng đế có chút bất ngờ: “Bọn Vô Ngần chẳng phải lúc nào cũng ở trong đất phong của mình, không hề nhúc nhích sao? Con ngược lại thích chạy nhảy.”

“Rảnh rỗi không có việc gì làm.” Mục Vô Hạ cúi đầu: “Phụ hoàng muốn đi đâu, nhi thần có thể dẫn đường cho người.”

“Tốt!” Minh Đức đế vui mừng, vỗ vai hắn: “Là trẫm đã quá lơ là con, không ngờ con lại là người hiểu rõ dân tình nhất trong số các hoàng tử. Thiên hạ này tuy là thiên hạ của trẫm, nhưng muốn lưu danh muôn đời, vẫn phải chăm lo cho bá tánh.”

Mục Vô Hạ ngẩn người, định nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống. Hoàng đế nhìn thấy, liền nhướng mày nói: “Con muốn nói gì cứ nói, hôm nay chúng ta chỉ là cha con, không phải quân thần.”

“Lời này nói ra, e là phụ hoàng sẽ trách nhi thần đại nghịch bất đạo.” Mục Vô Hạ ngẩng đầu, đôi mắt chân thành: “Nhưng người đã cho nhi thần nói thẳng, vậy nhi thần xin mạo muội hỏi một câu - phụ hoàng chăm lo cho bá tánh, chỉ là vì muốn lưu danh muôn đời?”

Hoàng đế ngẩn người, sắc mặt hơi trầm xuống: “Kẻ làm đế vương, ai mà không muốn lưu danh muôn đời? Trẫm nguyện ý vì điều này mà bỏ công sức, để bá tánh được sống sung túc, chẳng lẽ có gì sai?”

Mục Vô Hạ mím môi, cúi đầu hỏi: “Nếu như có một ngày, danh tiếng của phụ hoàng xung đột với tính mạng của bá tánh, phụ hoàng sẽ chọn như thế nào?”

“Sao có thể?” Hoàng đế bất mãn: “Cho dù thật sự có khả năng đó, vì đại cục, chắc chắn danh tiếng của đế vương quan trọng hơn.”

Mục Vô Hạ mím môi, lắc đầu: “Suy nghĩ của phụ hoàng quả nhiên nhi thần không thể nào chấp nhận được.”

Trước kia hắn vì bất đồng quan điểm với hoàng đế nên đã bị trách phạt hai lần, cũng vì vậy mà càng thêm không được hoàng đế yêu thích. Nhưng Mục Vô Hạ không cho rằng mình sai, Minh Đức đế quá ích kỷ, làm hoàng đế như vậy, làm sao có thể lưu danh muôn đời? Vì danh tiếng tốt mà chỉ làm việc bề nổi, sao có thể chịu đựng được sự truyền tụng của hậu thế?

Minh Đức đế hơi tức giận, nhưng nghĩ đến việc do mình bảo hắn nói thẳng, nên đành nhịn xuống, lạnh lùng nói: “Cho nên con không thể làm thái tử, chính là vì không hiểu làm sao để làm một hoàng đế tốt.”

Mục Vô Hạ cúi đầu không nói.

“Bệ hạ, phía trước chính là Văn Đàn.” Ngoài xe ngựa, có người cung kính nói: “Người có muốn xuống xem không?”

Văn Đàn là nơi các nhà Nho học danh tiếng trong kinh thành mở lớp dạy học, nằm ngay gần thành hoàng miếu. Những đứa trẻ không có tiền đi học ở trường tư thục đều đến đây nghe giảng, cũng có không ít quan viên được dạy dỗ ở đây, là nơi tốt nhất để kiểm soát tư tưởng của giới văn nhân.

Minh Đức đế xuống xe ngựa, Mục Vô Hạ theo sau, hai người vừa bước vào cửa Văn Đàn, liền thấy rất nhiều người chắp tay hành lễ.

Hoàng đế giật nảy mình, cúi đầu nhìn bản thân, cau mày: “Trẫm không mặc long bào, sao bọn họ lại nhận ra?”

Mục Vô Hạ ngẩn người, cũng không biết nên giải thích như thế nào, đang do dự thì một thư sinh bên cạnh tiến đến, chắp tay với hắn: “Mục sư huynh, sư phụ hôm nay tình cờ có mặt, huynh có muốn đi thỉnh an không?”

Mục sư huynh? Minh Đức đế nghiêng đầu nhìn thư sinh kia, thầm nghĩ thật mới lạ, không gọi là vương gia, lại dám xưng hô bằng họ, Mục chính là họ của hoàng tộc!

“Ta biết rồi.” Mục Vô Hạ gật đầu: “Đi dạo xung quanh trước, lát nữa sẽ đến thỉnh an sư phụ.”

“Được.” Thư sinh chắp tay, lại hành lễ với hoàng đế một cái rồi đi chỗ khác.

Minh Đức đế nheo mắt, nhìn xung quanh, mới phát hiện những văn nhân này đang hành lễ với Mục Vô Hạ, chứ không phải nhận ra thân phận của ông ta.

“Con có quan hệ gì với Văn Đàn này?”

Mục Vô Hạ chắp tay nói: “Nhi thần thường xuyên đến thay sư phụ giảng bài, nên cũng coi như quen biết với bọn họ.”

Giảng bài?! Hoàng đế kinh ngạc: “Con mới mười sáu tuổi, nghe nói người giảng bài ở đây đều là danh nhân, con chen chân vào làm gì?”

Mục Vô Hạ cứng đờ cúi đầu, cũng không biết nên giải thích như thế nào, bên cạnh có một thư đồng ăn mặc rách rưới nghe thấy, liền cười nói: “Tiên sinh từng nói, đừng lấy tuổi tác để đánh giá con người. Mục tiên sinh tuy còn nhỏ, nhưng tinh thông Nho học, văn chương lỗi lạc, thật sự là tấm gương sáng cho mọi người học tập, vị đại nhân này nếu không tin thì có thể nghe Mục tiên sinh giảng bài thử xem.”

Hoàng đế sửng sốt, nhìn vị hoàng tử đang cúi đầu im lặng trước mặt mình, một lúc lâu sau mới nói: “Con có tu dưỡng tốt như vậy, sao chưa từng nói với trẫm?”

“Không liên quan đến triều chính, cũng không có gì để nói.” Mục Vô Hạ mỉm cười: “Nhi thần còn nhỏ, chờ đến khi đạt đến trình độ của sư phụ, rồi bẩm báo với phụ hoàng cũng không muộn.”

Đứa nhỏ này… Hoàng đế lắc đầu, dẫn hắn đi vào trong: “Con đã có thể giảng bài, vậy trẫm nên nghe thử một chút, giảng cho trẫm một bài đi.”

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo