Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 143: Bí mật bị đoán trúng




Thẩm Tại Dã bất mãn nói: "Hiện tại thái tử đang dốc toàn lực chèn ép Hằng vương, Hằng vương e là cũng sắp phản công rồi. Không có ai cản đường, Nam vương hoàn toàn có thể nhận việc thu thuế lương thực mùa thu vào quốc khố, vừa nhẹ nhàng, vừa được lòng người, hắn lại đi nhận việc tuần tra doanh trại!"

Đào Hoa nhìn y hai lần: "Gia có biết Nam vương nghĩ gì không?"

"Làm sao ta biết được?" Thẩm Tại Dã nhíu mày: "Gần đây hắn tránh ta còn không kịp, cũng không muốn nói chuyện với ta."

"Thiếp thân thấy, giữa gia và Nam vương thiếu giao tiếp." Đào Hoa tự nhiên ngồi lên đùi y, nghiêm túc nói: "Tuy Nam vương tuổi còn nhỏ nhưng lại có chủ kiến riêng, làm việc cũng đâu ra đấy. Ngài xem việc xây đê kia, cuối cùng hoàng thượng không phải vẫn khen ngợi ngài ấy sao? Thậm chí còn chủ động giao cho nhiệm vụ tuần tra doanh trại."

Thẩm Tại Dã hơi sững sờ, cúi đầu. Xem ra hình như quả thật là như vậy, nhưng y cũng không biết Nam vương làm được thế là do may mắn hay là vì nguyên nhân khác. Theo y thấy, Mục Vô Hạ quá cố chấp, không hiểu quyền thuật, nên nghe lời y mà làm việc mới là tốt nhất.

"Ngài đừng luôn coi ngài ấy là trẻ con nữa." Đào Hoa nháy mắt: "Con của đế vương, lại trải qua không ít chuyện lớn, cũng không phải là không hiểu chuyện. Ngài ấy thiếu cơ hội, ngài có thể cho ngài ấy cơ hội. Nhưng con đường còn lại, hay là ngài hãy buông tay để ngài ấy tự mình đi đi."

Buông tay? Thẩm Tại Dã nhíu mày chặt hơn: "Nàng thật sự cho rằng hành động cố chấp như vậy của hắn là đúng sao?"

"Cũng không sai mà." Đào Hoa nhún vai: "Công việc quả thật vất vả, nhưng là do hoàng thượng tự mình giao cho, tại sao không làm tốt trước? Nhỡ đâu ngài ấy từ chối, khiến hoàng thượng nổi giận, vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?"

"Không cần hắn từ chối, ta đương nhiên sẽ giúp hắn." Thẩm Tại Dã nói: "Nhưng hắn lại không chịu phối hợp..."

Đào Hoa bật cười: "Gia quá tự tin, không bao giờ tin tưởng người khác cũng có thể làm nên chuyện. Ngài không tin tưởng Nam vương, Nam vương tự nhiên sẽ không tin tưởng ngài. Đạo lý này ngài còn không hiểu sao?"

Nói thì cũng đúng... Nhưng mà, Thẩm Tại Dã bất mãn ngẩng đầu nhìn nàng: "So với ta, nàng tin tưởng Nam vương hơn sao?"

"Chuyện quyền mưu, thiếp thân đương nhiên tin tưởng gia hơn." Đào Hoa nói: "Nhưng chuyện làm việc, tin tưởng Nam vương cũng không có gì là sai, dù sao ngài hãy nghĩ kỹ xem những việc ngài ấy đã làm, việc nào mà không phải chu toàn ổn thỏa, được nhiều người khen ngợi?"

Thẩm Tại Dã nheo mắt suy nghĩ một lúc, siết eo nàng, kéo nàng vào lòng: "Nàng bị Nam vương mua chuộc hay sao mà lại đi nói giúp hắn vậy?"

Bởi vì nàng biết cuối cùng Thẩm Tại Dã nhất định phải nghe lời Nam vương, đùi đương nhiên phải ôm cái to nhất, không nói giúp Nam vương, chẳng lẽ nàng lại đi nói giúp người khác hay sao?

Đào Hoa vén váy lên, tạo dáng quyến rũ: "Gia cần thiếp thân thuyết phục thêm nữa không?"

Thẩm Tại Dã hất nàng ra một cách chán ghét, nói: "Ta còn có việc phải làm, nàng lo chuyện hậu viện đi."

Hậu viện... Nhớ đến Cố Hoài Nhu, Đào Hoa thở dài: "Gia rảnh rỗi thì đến bên Cố nương tử nhiều hơn một chút."

"Ta đương nhiên sẽ đến." Thẩm Tại Dã nói: "Mấy ngày tới ta cũng sẽ ngủ ở đó."

Đúng là nam nhân tốt! Đào Hoa xuýt xoa. Thực ra bây giờ khuôn mặt của Cố Hoài Nhu thật sự rất đáng sợ, y vẫn có thể ở bên cạnh nàng ta, cũng coi như là có tình có nghĩa.

Đương nhiên, nàng biết tiền đề là Cố Tông chính cũng kiên định đứng về phía Thẩm Tại Dã.

"Gia đi thong thả."

Tiễn Thẩm Tại Dã đi, Đào Hoa tiếp tục ở trong phòng tìm sách y học và dược liệu. Nhưng đến chiều, Từ Yến Quy lại đến, sắc mặt rất nghiêm trọng.

"Có chuyện gì thế?" Nàng ngước mắt nhìn hắn, khẽ nhướng mày: "Bị cướp mất vợ à?”

"Không phải." Từ Yến Quy thở dài: "Ta chỉ là không ngờ Cố thị lại thảm như vậy, nàng ta là người không tệ, chỉ là tính tình hơi nóng nảy một chút."

Nghe hắn ta nói vậy, hình như rất hiểu Cố Hoài Nhu? Đào Hoa chớp chớp mắt, tò mò nhìn hắn ta: "Chẳng lẽ ngài cũng thường đến Ôn Thanh Các sao?"

Từ Yến Quy im lặng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Đợi một lúc, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Khương Đào Hoa nói: "Thực ra ta rất thích nương tử."

Cái gì? Suýt chút nữa bị sặc nước bọt, Đào Hoa kinh ngạc nhìn hắn ta, hai tay khoanh trước ngực: "Ngài muốn làm gì?"

"Đừng căng thẳng." Từ Yến Quy nói: "Ta chỉ là nói ra suy nghĩ thật lòng mà thôi. Nương tử không giống những nữ nhân khác trong viện này, thật sự ta đã từng muốn giúp đỡ nương tử, cũng từng nghĩ xem sau này có cơ hội đưa nương tử đi hay không."

"Nhưng mà, nhìn bộ dạng này của Thẩm Tại Dã, ta không có cơ hội rồi. Cố thị xảy ra chuyện... Ta rất muốn chăm sóc nàng ấy sống yên ổn quãng đời còn lại."

Đào Hoa há hốc mồm, chớp chớp mắt: "Ngài... ngài biết mình đang nói gì không? Cố thị là người của Thẩm Tại Dã đấy!"

"Nói với nương tử cũng vô ích." Trong mắt Từ Yến Quy đầy vẻ phức tạp: "Ta chỉ là khó chịu quá, tìm người nói ra mà thôi, cũng không mong nương tử cho ta lời khuyên gì."

"Ngài không sợ ta nói với Thẩm Tại Dã, ngài muốn cướp người của hắn sao?" Đào Hoa nhướng mày.

"Không sợ." Từ Yến Quy nói: "Nương tử muốn nói thì cứ nói, Thẩm Tại Dã tuyệt đối sẽ không làm gì ta, có khi còn phải cảm ơn ta ấy chứ."

Đào Hoa nheo mắt lại, nhìn hắn ta một lúc, trong đầu hiện lên hình ảnh rèm cửa dày cộm trong phòng của mỗi vị thiếp thất, lại hiện lên hình ảnh Từ Yến Quy học giọng nói của Thẩm Tại Dã, đột nhiên nói: "Những nữ nhân trong viện này không phải đều là do ngài thay Thẩm Tại Dã thị tẩm đấy chứ?"

Từ Yến Quy giật nảy mình, sợ hãi nhìn xung quanh, trừng mắt nói: "Sao cái gì nương tử cũng đoán được vậy? Đoán được thì cũng đừng nói ra chứ?"

Quả thật là như vậy sao? Đào Hoa bị dọa sợ, nhìn hắn ta một lúc lâu, mới chỉ tay vào mình hỏi: "Vậy tại sao ngài lại không..."

"Đây cũng là nỗi tiếc nuối trong đời ta." Từ Yến Quy khẽ cười: "Số phận đã định ta phải bỏ lỡ nương tử."

Rốt cuộc là chuyện gì đây? Khương Đào Hoa không thể hiểu nổi, để một đống nữ nhân không đụng đến, tại sao Thẩm Tại Dã lại muốn mượn tay người khác? Bất lực sao?... Ơ, cũng rất mạnh mẽ mà, vậy tại sao lại tự mình cắm sừng cho mình?

"Nương tử đừng có nghĩ bậy." Từ Yến Quy nhíu mày nói: "Ta và hắn chỉ là lợi dụng lẫn nhau, ta luyện công cần phụ nữ, hắn muốn thành công lại không thể gần nữ sắc, cho nên mới nghĩ ra cách này."

"Thì ra là vậy." Đào Hoa cười gượng hai tiếng: "Vậy ta là ngoại lệ sao?"

"Phải." Từ Yến Quy gật đầu: "Chỉ cần nương tử có thể sống đến ngày hắn thành công, nương tử nhất định sẽ trở thành người không thể thiếu trong cuộc đời hắn.”

Coi như nàng may mắn sao? Đào Hoa ngẩn người nhìn bình hoa bên cạnh, trong khoảnh khắc liền hiểu ra tại sao Thẩm Tại Dã lại thường tìm đến nàng lúc nửa đêm, cũng hiểu ra tại sao y lại có thể nhẫn tâm với những nữ nhân của mình như vậy.

Bởi vì bọn họ căn bản không phải là nữ nhân của y!

Suy nghĩ một lúc, trong lòng lại còn có chút vui mừng. Khương Đào Hoa véo mình một cái, nhìn Từ Yến Quy nói: "Vậy là ngài định chịu trách nhiệm với Cố thị suốt đời, cho nên mới đến đây nói rõ với ta, để dứt khoát sao?"

"Coi như là vậy." Từ Yến Quy tiếc nuối nói: "Chúng ta thật sự là có duyên không phận."

"Ta thật sự quá oan uổng." Đào Hoa cười nói: "Bỗng dưng bị ngài thích, rồi lại bỗng dưng bị ngài bỏ rơi, cuối cùng ngài lại là người chung tình, vừa thâm tình lại vừa có trách nhiệm. Còn ta lại là kẻ dụ dỗ đàn ông, phụ lòng người ta hay sao?"

Từ Yến Quy ngẩn người, nhíu mày suy nghĩ một lúc: "Hình như quả thật là như vậy."

"Vậy không được, ngài phải bồi thường cho ta." Đào Hoa cười nói: "Ít nhất sau này nếu ngài thật sự cưới Cố thị, phải cho ta tiền mừng."

Cưới? Từ Yến Quy lắc đầu: "Nương tử nghĩ đi đâu rồi? Ta chỉ là định sau này đưa nàng ấy về Yến Quy Môn nuôi thôi."

Nụ cười trên mặt biến mất, Đào Hoa nheo mắt: "Ngài cũng chê nàng ta bị hủy dung nhan sao?"

"Không phải vì nguyên nhân đó, mà là vốn dĩ không có tình cảm, chỉ là trách nhiệm mà thôi." Từ Yến Quy nói: "Chẳng lẽ ta lại phải sống với nàng ấy đến đầu bạc răng long sao?"

Đào Hoa nhíu mày, lắc đầu: "Nếu ngài đã nghĩ như vậy, vậy thì bây giờ đừng đến gây phiền phức cho nàng ta nữa, mất đi dung mạo đã đủ khiến nàng ta đau lòng rồi, nếu lại phát hiện người cùng mình chung chăn gối lại không phải là Thẩm Tại Dã, nàng ta thật sự sẽ muốn chết đấy."

"Chẳng lẽ ta lại kém cỏi hơn Thẩm Tại Dã sao?" Từ Yến Quy hừ lạnh: "Nói về dung mạo, ta cũng không thua kém hắn. Nói về địa vị, hắn chỉ là một thừa tướng nhỏ nhoi, trên giang hồ cũng chẳng là gì."

"Không phải vì nguyên nhân đó." Đào Hoa lắc đầu: "Tóm lại nếu ngài đã không có tình cảm với nàng ta, thì đừng làm tổn thương nàng ta nữa. Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, Thẩm Tại Dã sẽ không tha cho ngài đâu."

Từ Yến Quy bĩu môi: "Còn sớm mà, ta chỉ là khó chịu trong lòng, nên muốn nói với nương tử một tiếng. Giờ cũng không còn sớm nữa, ta đi đến Ôn Thanh Các đây."

"Được." Nhìn hắn ta bay đi, Đào Hoa cúi đầu tiếp tục xem sách, xem một lúc mới nhớ ra, vỗ bàn tức giận nói: "Ta còn khen Thẩm rắn độc kia là nam nhân tốt! Y lại đang diễn trò sao!"

Thật là quá nhẫn tâm, xem ra nàng đoán không sai, y căn bản không muốn làm thừa tướng Đại Ngụy cả đời, cho nên không để lại bất cứ vướng bận nào, đến lúc muốn rời đi, cũng sẽ rời đi trong sạch sẽ, không người thân, không người quen, không vướng bận.

Người như vậy liệu có phải sống quá cô đơn hay không? Giống như mang theo lều bạt đi khắp nơi, lều bạt không phải là nhà, dễ dàng mang theo, nhưng cũng không thể cho người ta cảm giác an toàn.

Màn đêm buông xuống, Thẩm Tại Dã thay thường phục rời khỏi phủ, Từ Yến Quy như thường lệ đến Ôn Thanh Các.

Cố Hoài Nhu cuộn tròn trong chăn, nghe thấy tiếng động liền theo bản năng hỏi: "Ai đó?"

"Là ta." Từ Yến Quy giả giọng Thẩm Tại Dã, vươn tay sờ nàng ta, hạ giọng nói: "Đừng sợ, rèm cửa đã buông xuống, ta không nhìn thấy nàng đâu."

Cố Hoài Nhu ngẩn người, vươn tay ôm lấy người hắn, không nhịn được khóc nức nở: "Gia..."

"Được rồi, được rồi, ta không chê nàng đâu." Từ Yến Quy vỗ vỗ lưng nàng ta: "Đừng buồn nữa."

Nước mắt không ngừng rơi xuống tay hắn, lúc đầu nóng hổi, sau đó lại lạnh ngắt. Từ Yến Quy mím môi, vuốt ve khuôn mặt nàng ta, dùng ngón cái lau nước mắt dưới mi nàng ta, cười nói: "Ta luôn nhớ bộ dạng xinh đẹp nhất của nàng."

Thẩm Tại Dã ban đêm rõ ràng khác với ban ngày, dịu dàng hơn rất nhiều, cũng khiến nàng ta thích hơn. Cố Hoài Nhu gật đầu, cuộn tròn trong lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Sau này chúng ta cứ gặp nhau vào ban đêm đi, ai cũng không nhìn thấy ai."

"Được." Từ Yến Quy đáp: "Ban ngày ta sẽ không gặp nàng."

Thực ra ban ngày cũng sẽ không gặp nhau, trong tâm trí hắn ta, Cố Hoài Nhu vẫn luôn là bộ dạng lúc ban đầu, kiều diễm và yểu điệu.

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo