Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 140: Giun sán trong bụng




Khụ khụ hai tiếng, Đào Hoa che miệng, ra vẻ yếu ớt nói: "Phu nhân cũng biết thiếp thân cần được tĩnh dưỡng, không thể lao lực, những việc vụn vặt này e là thiếp thân không giúp được gì."

"Nói thì nói vậy. Nhưng trong phủ này ngoài muội ra, ta cũng không biết còn ai có thể giúp ta làm chút việc." Mai Chiếu Tuyết thở dài: "Đoàn thị và Tần Giải Ngữ đều đã không còn, Liễu thị và Mạnh thị cũng không còn, hai vị nương tử mới vào phủ còn chưa quen thuộc quy củ, xem ra chỉ có..."

"Phu nhân, thiếp thân có thể giúp mà!" Tần Hoài Ngọc vội vàng giành lời: "Thiếp thân coi như là quen thuộc với việc trong phủ, chuyện tiết kiệm chi tiêu cũng không phải là không làm được."

Mai Chiếu Tuyết ngẩn người, mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn nàng ta.

Đào Hoa đưa tay che mắt, vị tỷ muội ngốc nghếch này, ai ai cũng muốn đẩy việc đi, nàng ta còn hăm hở nhận làm gì?

Nghe lời Mai Chiếu Tuyết vừa nói, nàng mà từ chối, việc này chắc chắn sẽ rơi vào tay Cố Hoài Nhu, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một Tần Hoài Ngọc. Hừng hực khí thế, dáng vẻ muốn làm việc lớn.

Mai Chiếu Tuyết im lặng một lúc, nhìn nàng ta hỏi: "Muội chắc chắn mình làm được?"

"Việc này có gì khó?" Tần Hoài Ngọc vỗ ngực cam đoan: "Phu nhân cứ yên tâm, thiếp thân nhất định hoàn thành tốt những lời căn dặn của phu nhân!"

Người ta đã nói vậy rồi, từ chối nữa cũng ngại, Mai Chiếu Tuyết chỉ đành chần chừ gật đầu, lại nhìn sang Khương Đào Hoa.

Coi như ngươi gặp may, có kẻ ngốc lao ra đỡ đạn. Nhưng kẻ ngốc này xưa nay ngươi vẫn luôn che chở. Ả ta gây họa, ngươi cũng khó thoát khỏi liên quan sao?

Cố Hoài Nhu cũng đang lo lắng vấn đề này, vừa rời khỏi Lăng Hàn Viện, liền kéo tay áo Đào Hoa nhíu mày nói: "Giờ phải làm sao? Với tính tình của Tần nương tử, chắc chắn sẽ đắc tội không ít người, gần đây nương tử vất vả lắm mới hòa hợp được với mọi người..."

"Nàng ta đắc tội người khác, liên quan gì đến ta?" Đào Hoa nhướng mày.

"Chẳng phải nương tử vẫn luôn che chở cho nàng ta sao? Mọi người đều cho rằng Tần nương tử là người của nương tử." Cố Hoài Nhu vừa nói xong, chợt nghĩ lại: "Không đúng, việc này là do phu nhân giao phó?"

"Đúng vậy, việc phu nhân giao phó là việc khiến người ta đắc tội người khác, nương tử nghĩ với tính tình của Tần nương tử, nàng ta sẽ làm như thế nào?" Đào Hoa cười khẽ: "Không liên quan đến ta đâu, lần này người nên chống lưng cho nàng ta là phu nhân, đắc tội người khác cũng là mệnh lệnh của phu nhân, ta sẽ không che chở nàng ta đâu."

Nàng cũng không ngốc, Tần Hoài Ngọc là người rõ ràng không nghe lời khuyên bảo cũng không phân biệt được phải trái, vậy thì cứ để mặc nàng ta. Trước đây nàng che chở cho Tần Hoài Ngọc là vì trong viện này có không ít người khó đối phó, lại giỏi chơi xấu. Bây giờ chỉ có một mình Mai Chiếu Tuyết. Hơn nữa đây còn là việc nàng ta giao phó, chắc chắn nàng ta sẽ không tự mình kéo mình xuống nước, Tần nương tử xem như an toàn.

Đã an toàn rồi, vậy thì nàng cứ đứng ngoài xem kịch là được.

Cố Hoài Nhu khẽ gật đầu, xem như yên lòng phần nào. Đào Hoa đưa mắt nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Tối nay nương tử về viện chuẩn bị sẵn dầu xoa, tiện thể học hỏi vài chiêu xoa bóp từ sư phụ, nhỡ đâu tướng gia ghé qua cũng có thể giúp ngài thư giãn gân cốt."

"Gia sẽ đến sao?" Cố Hoài Nhu ngẩn người: "Gia cũng đã lâu rồi không đến viện của ta."

"Sẽ đến." Đào Hoa khẳng định nói: "Nương tử cứ chuẩn bị sẵn sàng đi."

Gần đây Thẩm Tại Dã sắp có động tĩnh lớn, tất nhiên sẽ lui tới hậu viện nhiều hơn, nàng đoán chắc chắn, ngoại trừ Mai phu nhân, những người khác đều sẽ được sủng ái.

Những chuyện người khác không đoán được, thấy nàng tự tin như vậy, còn tưởng nàng đã thỉnh cầu Thẩm Tại Dã sủng ái cho họ. Cổ nương tử và Nam Cung nương tử đi phía sau nghe được, lập tức tươi cười nghênh đón.

"Đa tạ nương tử chiếu cố." Cổ Thanh Ảnh cười tít mắt nắm tay Đào Hoa nói: "Nếu không có nương tử, không biết ta còn bị ghẻ lạnh đến bao giờ. Sau này nương tử có việc gì, ta nhất định dốc hết sức giúp đỡ."

Nam Cung Cầm khẽ gật đầu, đôi mắt thoáng vẻ mong đợi lại e dè nhìn nàng.

"Không có gì đáng đa tạ." Đào Hoa nhìn họ nói: "Chúng ta đã kết nghĩa tỷ muội, tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, các nương tử cũng chuẩn bị sẵn sàng đi, biết đâu chừng tướng gia sẽ đến lúc nào không hay."

"Được." Cổ Thanh Ảnh cười vỗ tay nàng: "Vậy thì làm phiền tỷ tỷ rồi."

Cố Hoài Nhu im lặng nhìn, không nói gì, đợi hai người họ đi rồi mới nhỏ giọng nói: "Nhìn có vẻ không đáng tin lắm, chắc cũng là vì ân sủng mới vây quanh nương tử."

"Bọn họ đến vì cái gì không quan trọng." Đào Hoa nhún vai: "Có thể vây quanh ta là được rồi."

Chủ mẫu trong tướng phủ này có hai tác dụng lớn, một là cân bằng quan hệ giữa các thiếp thất, hai là quản lý chi tiêu trong phủ. Chuyện chi tiêu Đào Hoa không nhúng tay vào được, nhưng việc cướp lấy việc thứ nhất thì thật sự quá đơn giản, dù sao điều các thiếp thất quan tâm nhất vẫn là ân sủng của Thẩm Tại Dã.

Nàng luôn có thể đoán được tiếp theo Thẩm Tại Dã sẽ đến viện của ai, trước đó cứ việc nhận vơ công lao một cách không chút kiêng dè, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tất cả mọi người đều cho rằng tướng gia nghe lời nàng răm rắp, tự nhiên ai ai cũng thích đến Tranh Xuân Các.

"Chủ tử."

Bên trong Lăng Hàn Viện, Phong Bình nhíu mày quỳ gối bên cạnh Mai Chiếu Tuyết nói: "Gần đây người đến viện của chúng ta thỉnh an ngày càng ít, các vị nương tử đều thích chạy đến Tranh Xuân Các, chỉ còn mấy thị y thân cận với người còn hay lui tới đây."

Mai Chiếu Tuyết thản nhiên bày biện bộ đồ trà, trên mặt vẫn điềm tĩnh như thường: "Ai cũng thích đi đến chỗ cao mà. Chuyện này có gì kỳ lạ? Chỗ Khương nương tử có thứ bọn họ muốn, bọn họ như thiêu thân lao vào lửa là chuyện đương nhiên."

"Nhưng mà, nô tỳ luôn cảm thấy Khương nương tử lần này trở về, giống như là rất tham vọng muốn cướp vị trí của người." Phong Bình nhíu mày: "Người không phát hiện ra sao? Mới có mấy ngày, người trong phủ đều coi nàng ta như thần tiên mà cung phụng, địa vị chỉ sau tướng gia, vậy còn coi người là gì?"

"Muốn cướp vị trí của ta ư?" Mai Chiếu Tuyết cười khẩy: "Trước đây ta đã từng để nàng ta thử quản lý việc trong phủ, kết quả như thế nào? Tướng gia trong lòng cũng phải hiểu rõ, nàng ta không thích hợp làm phu nhân."

Phong Bình lắc đầu: "Nhưng bây giờ tướng gia dường như còn thích Khương nương tử hơn trước kia, trước kia cũng chưa từng nghe lời nàng ta như vậy. Nô tỳ lo lắng cứ tiếp tục như thế, chẳng mấy chốc tướng gia sẽ bị Khương nương tử mê hoặc, trực tiếp đưa vị trí của người cho nàng ta mất."

Động tác trên tay khựng lại, Mai Chiếu Tuyết ngẩng đầu nhìn Phong Bình.

Phong Bình vội vàng cúi đầu.

Căn phòng im lặng hồi lâu, Mai Chiếu Tuyết khẽ thở dài: "Buổi tối ngươi lặng lẽ đến truyền tin cho Cổ nương tử, bảo nàng ta đến đây một chút."

"Vâng."

Hơn hai năm rồi, lần đầu tiên có kẻ dám cưỡi lên đầu lên cổ nàng ta. Mai Chiếu Tuyết cười như không cười xếp chồng chén trà lên nhau, thư thái cất bộ đồ trà đi.

Khương Đào Hoa, ngươi còn non lắm.

Buổi tối, Thẩm Tại Dã cho người truyền lời cho Nam Cung Cầm đêm nay thị tẩm. Đào Hoa đắc ý cười cười, bấm đốt ngón tay tính toán: "Không sai chút nào, người tiếp theo chính là Cố thị."

Thanh Đài từ ngoài đi vào, ghé sát tai nàng nhỏ giọng nói: "Chủ tử, Cổ nương tử đến Lăng Hàn Viện rồi."

"Đi tốt lắm." Đào Hoa nheo mắt: "Quả nhiên là nàng ta."

Tuy rằng là nàng cố ý để bọn họ truyền tin nàng không thể mang thai, nhưng rốt cuộc là ai nói, nàng vẫn rất tò mò. Trong lúc ba người bọn họ thị tẩm, Đào Hoa đều lệnh Từ ma ma mang thưởng cho, Nam Cung Cầm và Cố Hoài Nhu đều không có phản ứng gì, chỉ có Cổ Thanh Ảnh cảm ơn ân đức của Mai phu nhân.

Rõ ràng đã thống nhất với nàng, lại còn thân cận với Mai Chiếu Tuyết, chắc chắn không phải là người một lòng một dạ với nàng, tin tức lần này hơn phân nửa là do nàng ta để lộ ra.

Cổ nương tử ban đầu chính là người đồng ý sảng khoái nhất, không ngờ phản bội nàng cũng là người sảng khoái nhất. Xem ra chuyện kết bằng hữu vẫn nên tìm hiểu rõ ràng rồi mới làm sẽ tốt hơn.

"Tần nương tử bên kia thế nào rồi?" Đào Hoa hỏi.

Nhắc đến nàng ta, Thanh Đài lập tức rùng mình: "Vẫn như vậy, cứ đi loanh quanh trong phủ, thấy chỗ nào tiêu nhiều tiền, lập tức yêu cầu người ta sửa đổi. Có người không phục, nàng ta liền lôi phu nhân ra đe dọa, đánh người ta một trận. Phu nhân tức giận muốn chết, nhưng vẫn phải khen nàng ta làm tốt."

Biết ngay là sẽ có kết quả này, Đào Hoa vui vẻ lăn lộn trên giường: "Cái gì gọi là tự hại chính mình, phu nhân vẫn chưa hiểu rõ tính tình của Tần nương tử, nếu là ta, nhất định sẽ trực tiếp từ chối Tần nương tử. Ban đầu muốn ném việc đắc tội người khác cho ta, không ngờ tất cả oan khí đều dồn lên đầu Lăng Hàn Viện, hơn nữa chắc chắn còn nhiều hơn so với việc nàng ta tự mình làm."

Thanh Đài e dè gật đầu: "Tướng gia ban đầu còn muốn xây ở viện chúng ta một cái hồ nước, không ngờ cũng bị Tần nương tử chặn lại."

Lợi hại như vậy sao? Đào Hoa chớp chớp mắt: "Xây hồ nước làm gì?"

"Chẳng phải hôm qua người nói viện của chúng ta hơi xa hoa viên, muốn ngắm cá chép cũng không tiện sao?" Thanh Đài nói: "Tướng gia nghe được, liền định cho người xây ngay một cái hồ cá ở hậu viện, nuôi cá cho người ngắm."

Cái gì? Đào Hoa ngây người: "Cưng chiều ta như vậy sao? Y lại muốn làm gì nữa đây?"

Thẩm Tại Dã mà đối xử tốt với nàng thì chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp, đây là đạo lý muôn thuở.

Thanh Đài lắc đầu: "Nô tỳ không biết, tướng gia cũng đã lâu không đến viện của chúng ta, bận cưng chiều người khác, có lẽ là sợ chủ tử buồn, nên an ủi người một chút."

Nàng có gì mà buồn chứ? Ở đây đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, Thẩm Tại Dã là người có thân phận như vậy, không thể nào cứ luôn xoay quanh một mình nàng, nếu nàng không nghĩ thông được, vậy thì chính là tự làm khổ mình.

Nhìn thấy đã gần giờ Tý, Đào Hoa cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp chui vào trong chăn chuẩn bị ngủ. Thanh Đài cầm đèn đi ra ngoài, cẩn thận đóng kín cửa lại.

Tuy nhiên nàng ta lại quên mất cửa sổ, có người lẻn vào từ cửa sổ, lặng lẽ leo lên giường.

Bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, cơ thể Đào Hoa cứng đờ, đưa tay sờ lên eo người nọ, liền thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy y nũng nịu: "Gia muốn dọa chết thiếp thân sao? Lén lút như vậy, là muốn làm gì?"

Thẩm Tại Dã nhướng mày: "Sao nàng biết là ta?"

"Chuyện này còn khó gì sao?" Đào Hoa véo eo y nói: "Thiếp thân rất quen thuộc chỗ này, chỉ cần ôm một cái là biết ngay."

Thẩm Tại Dã hừ nhẹ một tiếng, ôm lấy nàng, để mặc nàng nằm trên ngực mình: "Gần đây nàng lại toan tính gì với ta nữa chứ?"

"Làm gì có?" Đào Hoa cười hì hì: "Ngài muốn làm gì, thiếp thân đều không nhúng tay vào dù chỉ nửa phần."

"Vậy tại sao nàng biết ta muốn đến viện của ai, lại còn đoán chuẩn như thế?" Thẩm Tại Dã nheo mắt: "Nàng cài người bên cạnh ta ư?"

"Chuyện này có cài người bên cạnh ngài cũng vô dụng thôi, có lẽ phải cài giun sán trong bụng ngài mới được." Đào Hoa nghiêm túc nói: "Không sai, con giun to nhất trong bụng ngài chính là giun của thiếp thân!"

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo