Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 137: Cửu biệt trùng phùng




Dù cho Thẩm Tại Dã không thật sự muốn giết nàng, nhưng cái kiểu hành động ngu ngốc không thương lượng trước này quả thật cũng khiến nàng mất đi nửa cái mạng.

Từ Yến Quy nghe đến ngây người, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Ý nương tử là, nương tử cùng người có quyền thế nhất nước Triệu là kẻ thù?"

"Ừ." Đào Hoa gật đầu: "Cứu ta, chính là đối đầu với tân hậu nước Triệu. Không cứu ta, ta chết, thừa tướng các người sẽ bớt đi một cái cớ dễ bị người ta nắm thóp. Từ tiên sinh, nếu ngài là Thẩm Tại Dã, ngài sẽ chọn thế nào?"

"..."

Từ Yến Quy im lặng. Hắn đột nhiên cảm thấy không biết còn tốt hơn. Nếu không biết, cho dù Khương Đào Hoa chết vì độc này, hắn cũng chỉ cảm thấy tiếc mà thôi. Hiện tại nếu biết mà không cứu, e rằng không chỉ là tiếc nuối.

Nhưng nếu cứu, trước tiên không nói đến vấn đề nên cứu thế nào, có thể cứu thế nào. Nếu thật sự cứu được, quả thật cũng là một phiền phức.

Vẻ mặt Từ Yến Quy nhăn lại, nhìn nàng hỏi: "Nương tử hy vọng ta nói cho thừa tướng sao?"

"Thôi vậy." Đào Hoa cụp mắt: "Thấy phản ứng của ngài cũng có thể đoán được phản ứng của ngài ấy, chi bằng ngài đừng nói cho ngài ấy biết, cũng tránh để ngài ấy lại nghĩ ra cách gì đó đối phó với ta."

Từ Yến Quy đánh giá nàng một hồi lâu, gật đầu đáp: "Được. Vậy ta coi như chưa nghe thấy gì."

"Ừm, còn nữa, viên thuốc kia trả lại cho ta đi." Đào Hoa nói: "Cho dù là ngự y trong cung, e rằng cũng không tìm được phương thuốc, Đại Ngụy các người lại không có ai chơi cổ độc, thuật nghiệp không chuyên sâu, đừng lãng phí đồ vật."

"Chuyện này để sau hãy nói." Từ Yến Quy đứng dậy nói: "Trước tiên nương tử hãy an ủi Thẩm Tại Dã cho tốt đi, lần này hắn thật sự bị nương tử dọa sợ rồi, lại còn phải ra vẻ như không có việc gì, nhịn đến mức khó chịu."

Đào Hoa nhướng mày, lẩm bẩm: "Tự làm tự chịu, liên quan gì đến ta."

Từ Yến Quy lắc đầu, cảm thấy mình cũng đã cố gắng hết sức, hai người này thích giày vò nhau. Vậy thì cứ tiếp tục giày vò nhau đi, hắn còn có việc phải làm.

Thanh Đài vẫn quỳ rạp dưới đất, Từ Yến Quy vừa đi, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, nàng ta càng thêm khó chịu.

"Ngươi cũng đứng lên đi, ta đói rồi, đi chuẩn bị cơm tối."

Trong lòng nặng trĩu, Thanh Đài ngẩng mắt nhìn chủ tử nhà mình: "Người không trách nô tỳ sao?"

"Muốn trách thì đã trách từ lâu rồi." Đào Hoa cười nói: "Nha đầu ngươi cái gì cũng không giấu được trong lòng, đều viết hết lên mặt, khó cho ngươi ở bên cạnh ta run sợ lâu như vậy. Mệnh lệnh Lục thị giao cho ngươi, e rằng ngươi cũng chưa hoàn thành được mấy lần."

Thanh Đài nghẹn ngào, cả người run rẩy: "Người… người phát hiện ra từ khi nào?"

"Lần đầu tiên ngươi cho ta uống mị cổ." Đào Hoa duỗi người một cái, ngã người xuống giường, vẻ mặt ung dung nhìn nàng ta nói: "Quá rõ ràng. Trên mặt ngươi đều là vẻ giãy giụa muốn làm chuyện thẹn với lương tâm, cho nên lần đó ta không uống."

Chỉ là nàng không uống, tân hậu Lục thị sẽ không để nàng lấy chồng xa. Giả vờ uống, phản ứng của nàng lại không giống, không lừa gạt được ai. Cho nên giãy giụa hồi lâu, nàng vẫn uống thứ đó vào, ngoan ngoãn mang theo Thanh Đài bên người, dấn thân vào con đường đến Đại Ngụy này.

Thanh Đài cắn răng: "Người nên trực tiếp đánh chết nô tỳ, nô tỳ ngay từ đầu đã không có ý tốt..."

"Tâm tư của ngươi tốt hơn người khác nhiều rồi." Đào Hoa liếc nàng ta một cái, nói: "Được rồi, đừng tự trách nữa, nói thật, ta giữ ngươi ở bên cạnh cũng là có nguyên nhân."

"Cái gì?" Thanh Đài đỏ mắt hỏi.

"Bởi vì ngươi còn ngốc hơn người thường." Khương Đào Hoa nghiêm mặt nói: "Ngươi muốn làm cái gì ta đều có thể nhìn thấu, như vậy, Lục thị muốn khống chế ta sẽ khó. Chi bằng giết ngươi đổi người thông minh hơn đến, không bằng cứ giữ ngươi."

Thanh Đài ngẩn người. Ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng, bĩu môi, đột nhiên tủi thân khóc lớn: "Chủ tử…"

"Được rồi, được rồi." Đào Hoa cười khổ, đưa tay xoa đầu nàng ta: "Ngươi cứ làm tốt phận sự của mình là được, không cần sợ hãm hại ta, ta tự có tính toán. Nếu thật sự áy náy, tối nay làm cho ta chút đồ ăn ngon."

Thanh Đài ngồi phịch xuống đất, không để ý gì mà khóc một trận đã đời.

Chủ tử nhà mình luôn miệng dao găm lòng đậu hũ, cho nên mỗi lần phải làm việc cho Lục thị, nàng ta đều lo sợ bất an. Chủ tử vẫn luôn nhìn thấy sao? Biết mình không nhẫn tâm hãm hại nàng, cho nên mới đối xử tốt với mình như vậy…

Vậy những ngày tháng tự trách ngày đêm của nàng ta chẳng phải là vô ích sao?

Càng nghĩ càng tủi thân, Thanh Đài khóc đến kinh thiên động địa, dọa Cố Hoài Nhu vừa bước vào cửa suýt chút nữa thì lui ra ngoài.

"Làm sao thế này?" Cố thị thò đầu nhìn vào trong phòng hai lần: "Khương nương tử, nương tử đánh Thanh Đài sao?"

Đào Hoa vô cùng oan ức, bĩu môi nói: "Ta đâu có ác độc như vậy, nha đầu này đang đau lòng chuyện cũ thôi."

Nói xong, lại chọt trán Thanh Đài: "Khách đến rồi, còn không mau đi rót trà? Muốn khóc thì đợi không có ai rồi khóc."

Thanh Đài thu nước mắt lại, cắn môi, nước mắt lưng tròng rót trà cho Cố thị, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.

"Ta vẫn luôn cảm thấy Thanh Đài là một nha hoàn lợi hại." Nhìn bóng lưng Thanh Đài, Cố Hoài Nhu lắc đầu nói: "Lúc này khóc lên lại giống như đứa trẻ."

"Người lợi hại đến đâu cũng có lúc đau lòng." Đào Hoa cười tít mắt nhìn nàng ta: "Cố nương tử tìm ta có việc gì?"

Cố Hoài Nhu thở dài, ngồi bên giường nàng nhìn nàng nói: "Không có việc gì, chỉ là nương tử vất vả lắm mới trở về, ta cũng phải đến thăm chứ. Nửa tháng nay, cuộc sống trong phủ thật sự khó khăn, ngay cả phu nhân cũng mong nương tử mau chóng trở về."

Đào Hoa sững sờ, nhớ tới lời Từ Yến Quy nói, cụp mắt xuống hỏi: "Sao vậy?"

"Trong triều hình như xảy ra chuyện gì đó." Cố Hoài Nhu phỏng đoán: "Chắc chắn là chuyện lớn, nếu không gia đã không thể đêm nào cũng không ngủ được, lao tâm lao lực, cuối cùng ngã bệnh. Ta ở trong phủ lâu như vậy còn chưa từng thấy gia tiều tụy bất lực như thế, lại còn không muốn nói với ai một lời, ngay cả phu nhân cũng bị nhốt ở bên ngoài Lâm Vũ Viện."

“...” Đào Hoa quay mặt đi, khẽ cười nói: “Chắc là ngài ấy làm chuyện mờ ám nên sợ ma gõ cửa đó mà.”

"Nói vậy là sao?" Cố Hoài Nhu khó hiểu nhìn nàng: "Nương tử không thấy bộ dạng của gia đâu, giống như trời sập vậy, không chỉ là chột dạ đâu."

Khương Đào Hoa im lặng, nhìn chằm chằm chiếc gối trên giường mình, đột nhiên nhớ tới thứ trên giường Thẩm Tại Dã.

Y nói: "Ngủ thoải mái nên tự nhiên giữ lại."

Đã ngủ ngon như vậy, tại sao lại mất ngủ? Rõ ràng rất hối hận khi giết nàng, nhưng tại sao lúc gặp lại lại hung dữ như vậy?

Đào Hoa mím môi, nói: "Tính gia là vậy, phu nhân muốn ta trở về làm gì?"

Cố Hoài Nhu lắc đầu: "Chuyện này ta cũng không biết, chỉ thường nghe phu nhân nhắc đến nương tử, nói nếu nương tử ở đây thì tốt rồi, nhất định sẽ biết gia đang nghĩ gì."

"Lần này ta cũng không biết ngài ấy đang nghĩ gì." Đào Hoa mặt không cảm xúc lăn vào trong chăn: "Bệnh của ta còn chưa khỏi, còn phải dưỡng thêm vài ngày, nương tử về nghỉ ngơi trước đi."

"Hả?" Cố Hoài Nhu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta còn muốn tìm nương tử nói chuyện một lúc, kết quả nương tử cũng trở nên kỳ quái."

"Không sao, qua hai ngày là khỏi thôi." Đào Hoa nhắm mắt nói: "Nương tử mau về đi."

Cố thị bĩu môi, do dự đứng dậy, cuối cùng vẫn rời đi. Nàng ta vừa đi, Đào Hoa lập tức lật người ngồi dậy, đợi một hồi choáng váng qua đi, quấn chăn chạy ra ngoài!

"Chủ tử, cơm tối…" Thanh Đài bưng thức ăn trở về, trong phòng đã trống không.

Lâm Vũ Viện.

Thẩm Tại Dã mặt lạnh uống xong thuốc, bốc một quả mơ ngâm muối ngậm trong miệng, nhíu mày tiếp tục xem sổ sách trong tay.

Tần Đình úy gần đây có ý muốn quy phục, muốn giúp y giành lấy chức vụ Trị túc nội sử của Đoàn Thủy Nam. Dù sao Đoàn Vân Tâm cũng phải chết, điều ông ta muốn chính là tha cho Tần Giải Ngữ còn bị giam.

Tuy nhiên, y đang nắm thóp của ông ta, tại sao phải làm vụ mua bán lỗ vốn? Giữ lại Tần Hoài Ngọc là đủ rồi, Đoàn Vân Tâm và Tần Giải Ngữ cứ chết chung một chỗ là tốt nhất, coi như… cho Từ quản sự một lời giải thích.

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng chính bỗng nhiên bị người ta mở ra. Thẩm Tại Dã ngẩng đầu, vừa định nói Trạm Lư sao lại không gõ cửa đã xông vào, kết quả lại nhìn thấy một cuộn chăn lăn lông lốc đến chân y.

Thẩm Tại Dã: "..."

Theo bản năng muốn giơ chân giẫm lên, cuộn chăn kia lại nhanh chóng bay ra, tiếp theo Khương Đào Hoa mặc chưa chỉnh tề liền nhảy vào lòng y, làm nũng ôm lấy eo y, chớp chớp mắt nói: "Gia, đêm dài đằng đẵng, có cần thiếp thân hầu hạ không?"

Cơ thể Thẩm Tại Dã cứng đờ, vẻ mặt như gặp ma: "Nàng uống nhầm thuốc rồi sao?"

Lúc nãy chẳng phải còn gai góc khắp người, bây giờ sao lại ngoan ngoãn như vậy?

"Hì hì." Đào Hoa nhìn y cười đầy ẩn ý: "Nghe nói gia gần đây đều ngủ không ngon, thiếp thân sợ gia quá mệt mỏi, muốn để gia ngủ ngon một giấc."

Người Thẩm Tại Dã cứng đờ, y quay mặt đi: "Ta vẫn luôn ngủ rất ngon."

"Thật sao?" Đào Hoa nheo mắt, đưa tay vặn đầu y trở lại, nhìn chằm chằm quầng thâm dưới mắt y, nhướng mày nói: "Ngủ ngon lại tiều tụy như vậy sao? Gia đang lo lắng chuyện gì thế?"

Thẩm Tại Dã cụp mắt, không vui gạt tay nàng ra: "Tất nhiên là chuyện triều chính."

"Vậy à." Đào Hoa cười đắc ý, ngồi lên đùi y, bàn chân trắng nõn cứ chui vào lòng y: "Vậy gia rảnh thì ráng ôm thiếp thân một cái đi, chỉ ôm một lúc thôi."

Thẩm Tại Dã liếc nàng một cái ghét bỏ, nhíu mày nói: "Đêm hôm khuya khoắt nàng làm gì vậy?"

Miệng y thì nói vậy nhưng tay lại rất thành thật, ôm eo nàng thật chặt, sợ nàng ngã xuống.

Đào Hoa cười gian xảo, như thể hiện quỷ kế đã thành công, khiến Thẩm Tại Dã nổi da gà: "Rốt cuộc nàng bị sao vậy?"

"Không có gì." Đào Hoa vươn tay ôm chặt lấy y, nhỏ giọng nói: "Chỉ là lâu rồi không gặp, muốn ôm gia nhiều hơn một chút."

Ánh mắt Thẩm Tại Dã dịu xuống, y mím môi, đưa tay sờ tóc người trong lòng, thứ gì đó trong lòng luôn treo lơ lửng rốt cuộc cũng yên vị.

Trong phòng yên tĩnh lại, Đào Hoa không nói gì nữa, Thẩm Tại Dã cũng không phá vỡ bầu không khí này, để mặc nàng như chú mèo con cọ cọ người mình, như thể hiện sự nũng nịu sau bao ngày xa cách.

Lâu sau, Thẩm Tại Dã rốt cuộc cũng nhếch mép, ôm nàng đặt lên giường, thấp giọng nói: "Đừng quậy nữa, sắc mặt nàng khó coi như ma vậy, còn muốn quyến rũ ta sao?"

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo