Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 129: Có thích khách!




Trong phòng hai người đều giật mình, Khương Đào Hoa theo bản năng muốn đẩy Thẩm Tại Dã ra ngoài cửa sổ, Thẩm Tại Dã đen mặt, nắm lấy dây treo cửa sổ trên đầu trực tiếp bay lên xà nhà.

Khinh công tốt đấy! Đào Hoa lè lưỡi, xem ra kiếm trong ám thất thư phòng thật sự không phải để trang trí.

"Mộng Nhi?" Mục Vô Ngần đã đẩy cửa phòng ra, Đào Hoa vội vàng hoàn hồn. Tiến lên hành lễ: "Bái kiến điện hạ."

"Lúc chỉ có hai ta, không cần câu nệ như vậy." Mục Vô Ngần thở dài, đi đến chiếc ghế bên giường nàng ngồi xuống, ngẩng mắt nhìn nàng nói: "Vừa rồi ta đã nói với Lệ thị, bảo nàng ấy đừng làm khó dễ nàng nữa."

Khóe miệng Đào Hoa giật giật, nàng cười khan hai tiếng, thầm nghĩ ngài cũng thật thẳng thắn, mấy lời này trực tiếp đi tìm Lệ thị nói, vậy Lệ thị chẳng phải càng không buông tha nàng sao? Về phương diện cân bằng quan hệ giữa nữ nhân với nhau, thái tử điện hạ rốt cuộc vẫn còn non nớt, nên học hỏi Thẩm Tại Dã, muốn phạt ai muốn che chở ai, đều phải lặng lẽ mới tốt.

"Đa tạ điện hạ thương tiếc." Chửi thầm thì chửi thầm, nên cảm ơn vẫn phải cảm ơn.

Mục Vô Ngần nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng lại thâm tình: "Thật sự là thiệt thòi cho nàng."

Nàng thiệt thòi ư? Thẩm Tại Dã trên xà nhà cười lạnh. Y đường đường là thừa tướng, thế mà bị ép đến mức phải ngồi xổm ở nơi này, y mới là người thiệt thòi! Nửa đêm canh ba cô nam quả nữ, thái tử muốn nói gì chẳng lẽ ban ngày không thể nói?

"Được điện hạ yên thương là phúc khí của nô tỳ, không có gì thiệt thòi hay không thiệt thòi cả." Đào Hoa ôn hòa nói: "Điện hạ lo nghĩ cho thiên hạ, không cần phải lúc nào cũng để ý đến nô tỳ."

Mục Vô Ngần nhìn nàng thật sâu một lúc, khẽ cười: "Ta luôn cảm thấy nàng khác với nữ nhân khác."

Khác chỗ nào? Nhiều mắt hơn hay là nhiều tai hơn? Thẩm Tại Dã cười nhạo, nam nhân dỗ dành nữ nhân sao cứ luôn dùng mấy lời này? Quê mùa cổ hủ!

Đào Hoa e lệ cúi đầu. Nhỏ giọng nói: "Thái tử đừng trêu ghẹo nô tỳ nữa."

"Không có trêu ghẹo." Trên mặt Mục Vô Ngần tràn đầy nghiêm túc: "Nàng thật sự khác biệt, nữ nhân khác nhìn thấy ta, không có ai không nhào tới. Chỉ có nàng, năm lần bảy lượt bỏ lỡ ta. Khiến ta ngày nhớ đêm mong."

Khóe miệng Thẩm Tại Dã và Khương Đào Hoa đồng thời giật giật.

Có phải nam nhân đều hèn như vậy không? Thuận buồm xuôi gió rơi vào tay hắn, hắn chưa chắc đã trân trọng, nhất định phải trải qua chín mươi tám khúc quanh, hắn mới cảm thấy quý giá!

"Vậy nếu nô tỳ vui mừng làm trắc phi cho điện hạ, điện hạ ngược lại sẽ không thích sao?" Đào Hoa cười tít mắt hỏi một câu.

Mục Vô Ngần rất nghiêm túc nhìn nàng, lắc đầu: "Không đâu, bởi vì ta rất thích nàng, là kiểu thích muốn cùng nàng đầu bạc răng long. Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, tuyệt đối sẽ không phụ nàng!"

Đào Hoa rất muốn thuận theo lời hắn mà đáp ứng, tạ ơn một tiếng cho xong chuyện. Thế nhưng nhịn hồi lâu, nàng thật sự nhịn không được muốn hỏi: "Cả đời dài như vậy, bây giờ điện hạ nói những lời này có phải quá mức xa vời không?"

Các người đều cho rằng nữ nhân dễ dỗ đến vậy sao? Một là không lập khế ước giao tiền đặt cọc, hai là không cho chút cam đoan nào để lại đường lui. Mọc ra một cái miệng biết nói chuyện là ghê gớm lắm sao? Trùng hợp thay, trên đời này nồi nào vung nấy, có những nữ nhân tin vào những lời ngon tiếng ngọt đó, ngốc nghếch phó thác cả đời mình vào cái miệng ấy.

Mục Vô Ngần sững sờ, đại khái là không ngờ nàng lại hỏi như vậy, hồi lâu mới nói: "Sao lại xa vời? Hai người bởi vì yêu nhau mà ở bên nhau, chẳng lẽ không dễ dàng lâu dài hơn so với cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy sao?"

"Nô tỳ cũng không rõ hai trường hợp này rốt cuộc trường hợp nào lâu dài hơn." Đào Hoa khẽ nhíu mày: "Nhưng nô tỳ có thể khẳng định rằng tình yêu chỉ là một khởi đầu của phần đời còn lại, chỉ dựa vào nó mà muốn sống cả đời thì có chút hoang đường."

Thẩm Tại Dã nghe vậy thì nhíu mày, thầm nghĩ nữ nhân này coi thái tử là gì mà dám thao thao bất tuyệt trước mặt hắn như vậy? Nam nhân ghét nhất là nữ nhân tham lam, vừa gặp đã đòi hỏi cả đời, ai mà nguyện ý cùng nàng…

"Nàng nói có lý." Mục Vô Ngần nghĩ hồi lâu, nghiêm túc gật đầu, trong mắt lại thêm phần ánh sáng kỳ dị: "Quả nhiên không giống nữ tử khác, chưa từng có ai nói với bổn cung những lời như vậy."

Thẩm Tại Dã: "..."

Sau khi nói xong, thật ra Khương Đào Hoa cũng có chút hối hận, tự dưng đi nói với thái tử những thứ này làm gì? Nàng chỉ là một cung nữ mà thôi.

Nhưng mà, vừa nhìn thấy phản ứng của Mục Vô Ngần, nàng đột nhiên có chút cảm khái: "Trên đời khó có được nam nhân thất tình đạt lý như thái tử."

Thẩm Tại Dã nheo mắt nhìn hai người phía dưới, y cảm thấy lúc nãy Khương Đào Hoa học tiếng chó sủa cũng không phải vô duyên vô cớ, nhất định là đang báo trước với rằng nơi này sắp xuất hiện một đôi cẩu nam nữ.

Thật là chu đáo! Chu đáo đến mức y muốn ăn thịt chó!

"Ta vẫn luôn chưa hỏi nàng." Mục Vô Ngần cẩn thận dè dặt nhìn Đào Hoa nói: "Sao nàng lại ngất xỉu trên đường, lại là làm sao từ trong tay Thẩm thừa tướng sống sót trở về?"

"Nói ra dài dòng lắm." Đào Hoa làm bộ vô tình liếc mắt nhìn xà nhà một cái, mím môi nói: "Bị người lần trước hạ độc, nô tỳ không nuốt xuống, sau đó nhổ ra, liền nhặt về được cái mạng nhỏ. Nhưng nô tỳ gặp người không tốt, gả cho một tên mặt người dạ thú, luôn tính kế nô tỳ đã đành, còn định giết chết nô tỳ. Nô tỳ cũng không còn cách nào, lúc này mới trốn ra."

Sắc mặt thái tử rất khó coi: "Lại là cái tên nàng gả cho kia, lần trước gặp nàng, nàng cũng bị thiếp thất của hắn đuổi giết, lần này hay rồi, trực tiếp bị hắn đuổi giết."

"Đúng vậy, may mà hắn chết rồi." Đào Hoa híp mắt cười: "Chết rất thảm, bị thích khách sát hại, ngũ mã phanh thây!"

Mí mắt Thẩm Tại Dã giật giật.

Mục Vô Ngần ngẩn người, cúi đầu suy nghĩ: "Gần đây quốc đô lại xảy ra vụ án mạng thảm khốc như vậy ư?"

"Điện hạ ngày ngày bận rộn chính sự, tất nhiên là không biết." Trong lòng Đào Hoa giật thót, vội vàng nói: "Phu quân của nô tỳ cũng không ở quốc đô."

"Thì ra là thế." Mục Vô Ngần gật đầu, nhìn nàng một cái, đột nhiên đưa tay nắm lấy tay nàng.

Đào Hoa thoáng cứng đờ, nhìn động tác của hắn, có chút lúng túng: "Thái tử?"

"Ta còn sợ nàng không quên được hắn, bây giờ xem ra, nàng có thể toàn tâm toàn ý đón nhận ta rồi?"

Trên xà nhà không có động tĩnh gì, Đào Hoa nhìn thái tử càng ngày càng gần, nhỏ giọng nói: "Đón nhận thì có thể đón nhận… Nhưng cũng phải đợi qua tang kỳ chứ? Điện hạ quên rồi sao?"

Mục Vô Ngần vươn tay ôm lấy eo nàng, khẽ mím môi, trong mắt là một khoảng sâu xa: "Ta nhịn không được nữa rồi."

Khương Đào Hoa: "..."

Nàng đã từng nghĩ tới tình huống này, cũng có cách giải quyết, đó chính là dụ địch xâm nhập, sau đó dùng mị thuật dụ hắn trực tiếp ngủ thiếp đi. Thế nhưng, bây giờ trên xà nhà lại có thêm một Thẩm Tại Dã, nàng rất sợ mình vừa động, sẽ trực tiếp bị y nhảy xuống chém làm hai nửa! Dù sao cho dù chụp mũ xanh thì cũng phải lén lút chụp ở sau lưng, quang minh chính đại vượt rào trước mặt người ta như vậy, nàng vẫn rất chột dạ.

"Điện hạ." Đào Hoa nhẹ nhàng đẩy hắn ra, miễn cưỡng cười nói: "Ngài phải tuân thủ thánh chỉ."

"Ừm." Mục Vô Ngần gật đầu, nhẹ nhàng ôm nàng: "Cứ như vậy một lát là được."

Mặt không cảm xúc kéo khăn che mặt ra đeo lên, Thẩm Tại Dã cởi áo choàng ra, chỉ mặc trường bào màu đen bên trong, ánh mắt u ám nhìn xuống dưới một cái, trực tiếp từ trên xà nhà nhảy xuống.

Thái tử đang quay lưng về phía y tất nhiên là không nhìn thấy, nhưng Khương Đào Hoa lại bị dọa sợ hãi kêu lên một tiếng, trừng mắt nhìn người áo đen che mặt này: "Ngài..."

Mục Vô Ngần sửng sốt, đang muốn quay đầu lại thì vạt áo bị người giật mạnh một cái, tiếp theo là một cú đấm thật mạnh vào mặt hắn!

Kẻ nào?!

Ôm mặt quay đầu lại, Mục Vô Ngần còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, má bên kia liền ăn ngay một đấm nữa. Kẻ kia ra tay cực kỳ tàn nhẫn, ghì chặt vai hắn, dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng hắn, tiếp theo một cú quật qua vai suýt chút nữa ném hắn vào trong lớp gạch lát! Không đợi hắn kêu cứu, kẻ kia đã bẻ ngược hai tay hắn, kéo ra sau lưng vặn mạnh!

Chỉ nghe thấy "rắc rắc" hai tiếng, giống như có thứ gì đó bị lệch vị trí.

"A!" Nửa ngày sau Mục Vô Ngần mới cảm nhận được đau đớn, hắn cũng là người biết võ công, vậy mà lại không có chút sức lực phản kháng trước mặt kẻ kia, phản ứng một lúc lâu mới hiểu được chuyện gì xảy ra, vội vàng hô to: "Có thích khách!"

Thẩm Tại Dã cười lạnh, trong đôi mắt lạnh lẽo giống như kết sương hai mười năm, quét về phía Khương Đào Hoa một cái, trực tiếp phá cửa sổ rời đi.

Đào Hoa ngây ngốc nhìn, ngơ ngác đứng tại chỗ, quên luôn đỡ thái tử.

Thân thủ của y thế mà lại nhanh nhẹn như vậy! Làm văn thần có phải quá đáng tiếc hay không?

"Điện hạ!" Hộ vệ bên ngoài nhao nhao xông vào, luống cuống tay chân đỡ Mục Vô Ngần dậy, vội vàng hỏi: "Thích khách đâu?"

Mặt từ từ sưng lên, Mục Vô Ngần giận không để đâu cho hết: "Các ngươi còn có mặt mũi hỏi bổn cung sao? Đã chạy rồi, còn không mau đuổi theo?!"

"Vâng!"

Khương Đào Hoa hoàn hồn, vội vàng ân cần đi lấy hòm thuốc, nhìn Mục Vô Ngần nhỏ giọng hỏi: "Ngài không sao chứ?"

Bị đánh trước mặt nữ nhân như vậy mà có thể không sao? Trong lòng Mục Vô Ngần vô cùng tức giận nhưng lại không thể phát hỏa với người trước mặt này, chỉ có thể cố gắng đè nén lửa giận nhịn đau nói: "Không sao, chờ bọn họ bắt được thích khách, nhất định phải ngũ mã phanh thây hắn!"

Đào Hoa nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy!"

Thế nhưng nói thì nói như vậy, hai tay Mục Vô Ngần đều bị Thẩm Tại Dã vặn đến trật khớp, ngự y vừa tới, chuyện cũng không đè nén được nữa, toàn bộ Đông cung đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Lệ thị đã hùng hổ chạy tới chỗ hoàng hậu cáo trạng, Đào Hoa quỳ gối bên ngoài chính điện, trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng nàng cảm thấy chuyện xảy ra tối nay thật sự rất thú vị.

Trong cung có thích khách, toàn bộ hậu cung và Đông cung đều cùng nhau giới nghiêm, ngày hôm sau tan triều, văn võ bá quan đều đến Đông cung thăm hỏi.

"Sao thái tử lại bị thương ra nông nỗi này?!" Thẩm Tại Dã mặt đầy tức giận hỏi người bên cạnh: "Bắt được thích khách chưa?"

Hộ vệ bên cạnh xấu hổ cúi đầu: "Võ công của thích khách quá cao cường, ti chức đã tìm khắp hoàng cung nhưng không tìm thấy tung tích."

"Phế vật!" Thẩm Tại Dã nhíu mày, quay đầu an ủi Mục Vô Ngần: "Thái tử yên tâm, Thẩm mỗ nhất định sẽ bẩm báo với bệ hạ, trong thời gian ngài dưỡng thương, chuyển giao chính sự cho Tam công xử lý."

Mục Vô Ngần nhíu mày: "Sao có thể giao cho Tam công?"

Mọi người trong phòng đều sửng sốt, ánh mắt Thẩm Tại Dã cũng khẽ động: "Ý của điện hạ là…?"

"Giao cho một mình ngài là được." Mục Vô Ngần nghiêm túc nói: "Người khác bổn cung đều không yên tâm, bổn cung chỉ tin tưởng ngài."

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo