Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 128: Chó săn




Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng kỳ thực tâm nguyện lớn nhất hiện giờ của Mục Vô Ngần chính là hoàng đế sớm ngày băng hà. Ngôi vị thái tử cùng Thẩm Tại Dã đều nằm trong tay hắn, chỉ cần hoàng đế băng hà, hắn lập tức có thể đăng cơ, ngồi hưởng giang sơn vô biên.

Đáng tiếc Minh Đức đế đang độ tráng niên.

Hoàng đế nhìn thái tử với ánh mắt hài lòng. Ông ta chẳng nhận ra điều gì bất thường, vẻ mặt đầy từ ái phất tay cho thái tử lui xuống. Mục Vô Ngần vâng dạ, ra khỏi cửa mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tìm Đào Hoa.

Đợi khi trong điện chỉ còn hai người, hoàng đế mới nhìn Thẩm Tại Dã hỏi: “Ái khanh thấy hành động vừa rồi của thái tử là có ý gì?”

Thẩm Tại Dã hơi nhướng mày, quan sát biểu cảm của hoàng đế, cười khẽ đáp: “Thái tử tất nhiên là muốn hóa giải khúc mắc trong lòng bệ hạ, nếu không còn có thể vì điều gì khác nữa?”

“Con cáo già ranh mãnh này!” Minh Đức đế bật cười: “Chút tâm tư đó của nó, chẳng lẽ trẫm nhìn không ra sao? Khanh còn muốn bao che cho nó?”

Thẩm Tại Dã vén vạt áo, quỳ xuống bên tháp rồng, nghiêm nghị nói: “Bệ hạ nhìn xa trông rộng, là vi thần ngu muội, thật sự không nhìn ra thái tử có ý gì khác. Ngài ấy với Nam vương gia là huynh đệ, huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau chẳng phải là lẽ thường sao?”

Minh Đức đế khẽ cười, lắc đầu: “Kanh xem nó đối với Vô Cấu tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ có thể thật lòng vì tình huynh đệ mà giúp đỡ Vô Hạ sao? Chắc là cảm thấy Vô Hạ không thể uy hiếp đến địa vị của nó, cho nên mới ra vẻ làm người tốt thôi.”

Không hổ là người đứng trên vạn người. Thẩm Tại Dã cúi đầu: “Vậy theo ý bệ hạ, Nam vương có tâm tư gì?”

“Vô Hạ?” Minh Đức đế sững người, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Nó bản tính thuần lương, có thể có tâm tư gì chứ? Cùng lắm chỉ là muốn linh vị của mẫu phi nó được đưa vào miếu tổ mà thôi.”

Bởi vì ít khi gặp mặt nên hoàng đế không hiểu nhiều về Nam vương, trong ấn tượng của ông ta, Nam vương là một đứa trẻ hiếu học, không có gì đặc biệt.

Thẩm Tại Dã hơi nhíu mày, cũng không định nói gì thêm. Tính tình Minh Đức đế rất kỳ quái. Y càng nói người khác tốt đẹp bao nhiêu, ông ta lại càng không tin bấy nhiêu, chi bằng để ông ta tự mình khám phá thì hơn.

Mục Vô Ngần cùng Đào Hoa sóng vai trên đường về Đông cung, lông mày vẫn luôn nhíu chặt. Đào Hoa thấy vậy, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ đang suy nghĩ gì vậy?”

Mục Vô Ngần liếc nhìn đám người phía sau, phất tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống, sau đó mới hạ giọng nói: “Bổn cung thấy, ngôi vị thái tử này cũng chưa chắc đã dễ chịu gì.”

Hửm? Đào Hoa nhướng mày. Trước kia chẳng phải là muốn tranh giành đến chết đi sống lại sao? Sao giờ lại không thoải mái rồi?

Mục Vô Ngần thở dài, ngẩng đầu nhìn nàng: “Nếu bổn cung là hoàng đế, muốn lập nàng làm phi, chắc chắn sẽ không có ai ngăn cản. Đáng tiếc phụ hoàng thân thể khỏe mạnh, ít nhất còn hai, ba mươi năm nữa. Nói cách khác, bổn cung còn phải làm thái tử hai, ba mươi năm, biến số khó lường, tương lai càng thêm khó đoán.”

Đào Hoa kinh ngạc: “Ý của điện hạ là…?”

Chẳng lẽ là muốn ra tay với hoàng đế, tự mình đăng cơ sao? Như vậy cũng quá nhẫn tâm rồi? Dù sao cũng là cha con ruột thịt mà.

Mục Vô Ngần lắc đầu, không nói gì nữa, tiếp tục bước về phía trước.

Do dự một lát, Đào Hoa vẫn nhỏ giọng nói: “Nô tỳ ngược lại hâm mộ điện hạ, phụ hoàng còn khỏe mạnh, huynh đệ hòa thuận, tốt hơn nhiều so với kẻ cô độc như nô tỳ.”

“Những thứ đó thì có ích gì chứ?” Mục Vô Ngần cười khẽ, quay đầu nhìn nàng: “Nàng thật sự là quá ngây thơ rồi, không hiểu gì về nhà đế vương cả, thứ vô dụng nhất trong nhà đế vương chính là tình thân. Vì lợi ích và vinh quang, cha con hay huynh đệ gì đó đều chỉ là những kẻ đứng gần thì dễ dàng đâm sau lưng nhau mà thôi.”

Con người sinh ra vốn là động vật sống bầy đàn, quan hệ huyết thống chỉ là cái cớ mỹ miều để mối quan hệ giữa người với người trở nên gần gũi hơn mà thôi. Nói cho cùng, mỗi người đều là một cá thể độc lập, thiếu ai chẳng lẽ lại không sống nổi?

Khương Đào Hoa cười cười: “Có lẽ là do nô tỳ quá ngây thơ, nhưng nếu đã đứng gần nhau rồi, vì sao không phải là sưởi ấm cho nhau, mà cứ phải đâm sau lưng nhau chứ?”

Mục Vô Ngần hơi sững người, nhíu mày: “Đó là bởi vì tất cả mọi người đều muốn có được cùng một thứ.”

Người đông, mà thứ muốn có được lại chỉ có một, chẳng phải sẽ phải tranh giành hay sao? Đều là hoàng tử, không ai muốn đứng im nhìn huynh đệ mình áo mão cao quan cả, quá bất công.

“Nàng đừng suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn chờ bổn cung là được.” Mục Vô Ngần dịu giọng an ủi nàng, nhìn về phía trước nói: “Chờ tang kỳ của Du vương qua đi, bổn cung sẽ lập tức lập nàng làm phi.”

Đào Hoa gật đầu, cụp mắt.

Hèn chi Thẩm Tại Dã lại để ý đến vị thái tử này, tâm tư của hắn ta cũng bất ổn lắm rồi, đã có được ngôi vị thái tử, lại còn muốn nhanh chóng leo lên ngai vàng. Kẻ nóng vội muốn thành công như vậy rất dễ bị người khác lợi dụng, hơn nữa kết cục chắc chắn sẽ rất thê thảm.

Trở về Đông cung, Lệ thị đang đứng đợi ở cửa, vừa thấy nha đầu kia bình an vô sự trở về bên cạnh thái tử thì lập tức giật mình.

“Ngươi...”

“Nô tỳ thỉnh an thái tử phi nương nương.” Đào Hoa mỉm cười, khom người hành lễ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lệ thị sững sờ hồi lâu mới tìm lại được giọng nói, chịu đựng ánh mắt nghi hoặc của thái tử, thấp giọng nói: “Điện hạ về là tốt rồi, thiếp thân đã chuẩn bị bữa khuya, mời điện hạ dùng.”

“Được.” Mục Vô Ngần liếc nhìn nàng ta: “Vừa hay bổn cung cũng có chuyện muốn nói với nàng.”

Có thể nói chuyện gì chứ? Chẳng phải là chuyện của con hồ ly tinh kia sao? Trong lòng Lệ thị không vui, Đào Hoa cũng biết điều, khom lưng nói: “Nô tỳ còn phải về phòng dọn dẹp, xin phép cáo lui trước.”

“Ừ.” Mục Vô Ngần gật đầu, nhìn nàng rẽ vào hậu viện dành cho cung nhân, mới dẫn Lệ thị đến trắc cung.

Lệ thị cũng là một nhân vật lợi hại, nói thật, hôm nay nếu không có Thẩm Tại Dã, nàng chắc chắn đã chết trong lò thiêu xác rồi. Giờ nghĩ lại, Khương Đào Hoa vẫn còn thấy sợ hãi.

Tuy nhiên, cho dù hôm nay y có cứu nàng một mạng, nàng cũng sẽ không nhớ ơn y nửa phần. Kẻ vừa muốn giết nàng vừa muốn cứu nàng căn bản không phải là từ bi, mà chỉ là giả nhân giả nghĩa mà thôi. Hiện tại nàng có thể giúp bọn họ làm việc, y tự nhiên sẽ đối xử tốt với nàng, giống như trước khi đi săn phải nuôi dưỡng chó săn thật tốt vậy. Bây giờ trong mắt Thẩm Tại Dã, nàng chỉ là một con chó săn có thể giúp y săn được con mồi lớn.

Đang suy nghĩ miên man, Thẩm Tại Dã vậy mà lại lặng lẽ như một bóng ma lướt qua cửa sổ. Đào Hoa sửng sốt, nhìn khuôn mặt y, theo bản năng há miệng sủa một tiếng: "Gâu!"

Thẩm Tại Dã đến là để bàn chuyện nghiêm túc với nàng, không ngờ lại nghe thấy tiếng chó sủa, suýt chút nữa thì bật cười.

“Nàng làm gì vậy?”

Đào Hoa liếc xéo y một cái, ngồi xuống giường, nhìn y từ trên xuống dưới: “Câu này nên để nô tỳ hỏi ngài mới phải? Không biết tướng gia đêm khuya ghé thăm có chuyện gì?”

Thẩm Tại Dã mím môi, nói: “Nàng ở Đông cung này rất nguy hiểm, vẫn nên mau chóng rời khỏi đây thì hơn.”

Đêm nay, sở dĩ y vốn dĩ muốn ở lại thêm một lúc, là bởi vì cảm thấy nàng sẽ gặp chuyện, quả nhiên là đã xảy ra chuyện lớn. Nữ nhân này ở đâu cũng không khiến người khác yên tâm được.

“Tướng gia cảm thấy nơi nào không nguy hiểm?” Khương Đào Hoa nhìn y với vẻ mỉa mai: “Tướng phủ sao?”

Nơi nào có y, nơi đó mới là nguy hiểm nhất. So với tướng phủ, những nơi khác đều là tiên cảnh!

Sắc mặt Thẩm Tại Dã hơi trầm xuống, có chút tức giận nói: “Trước khi trách ta, chẳng lẽ nàng không thể nghe ta giải thích sao?”

“Giải thích cái gì?” Đào Hoa cười nhạo: “Giải thích ngài không phải thật sự muốn giết nô tỳ, chỉ là bị người khác ép buộc, thật ra là ngài muốn cứu ta?”

Thẩm Tại Dã: "..."

“Ta chưa bao giờ thích nhận bồi thường sau khi bị tổn thương, nếu cho một quả táo tàu rồi tát một cái là xong chuyện, vậy ta lập tức mua cho ngài một bao táo tàu, sau đó tặng kèm tám mươi cái bạt tai!” Đào Hoa cười tinh nghịch, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo: “Tướng gia nên cảm ơn nô tỳ có thể chất đặc biệt, bằng không bây giờ ngay cả cơ hội giải thích ngài cũng không có đâu.”

“Thể chất đặc biệt?” Thẩm Tại Dã khẽ động: “Ta đã sớm muốn hỏi rồi, nàng trúng độc, vì sao lại không sao?”

“Muốn biết sao?” Đào Hoa cười lạnh: “Vậy ngài cứ từ từ mà đoán.”

Trong phòng im lặng hồi lâu.

Thẩm Tại Dã cố gắng bình tĩnh lại, không ngừng tự nhủ chuyện này là do y làm sai trước, không nên so đo với nha đầu này. Nhưng mà… nhưng mà Khương Đào Hoa cái gì cũng không giỏi, sao lại giỏi chọc giận y như vậy chứ? Nhìn biểu cảm trên mặt nàng, y thật sự muốn đưa tay véo má nàng một cái!

“Ta sẽ tìm cơ hội đưa nàng ra khỏi cung.” Y buồn bực nói: “Nàng cứ chờ là được.”

“Dựa vào cái gì?” Đào Hoa nhướng mày: “Hiện tại ta đang sống rất tốt, vì sao phải quay về đó tiếp tục bị người ta tìm cách mưu sát?”

“Nàng đã là người của ta rồi.” Thẩm Tại Dã nheo mắt: “Sao hả? Thật sự muốn lấy chồng khác sao?”

Đào Hoa cười híp mắt gật đầu: “Có gì mà không thể chứ? Dù sao thái tử cũng thích ta như vậy, đi theo hắn cũng không tệ.”

“Nàng cho rằng hắn thật lòng thích nàng sao?” Thẩm Tại Dã hít sâu một hơi, nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng: “Chỉ là bởi vì dung mạo nàng cũng coi như xinh đẹp, lại liên tiếp bỏ lỡ hắn mấy lần, hắn mới tỏ vẻ để ý nàng hơn một chút mà thôi. Nữ nhân như nàng, nam nhân có đầu óc đều sẽ không thích.”

“Ồ.” Đào Hoa nói: “Vậy ngài muốn ta quay về làm gì? Dù sao ngài cũng không thích ta, đặt ở hậu viện chẳng phải rất chướng mắt sao?”

“Ta vui lòng.” Thẩm Tại Dã nghiến răng: “Trước khi nhận được thư bỏ vợ của ta, cho dù chỉ là bình hoa, nàng cũng phải ngoan ngoãn ở trong hậu viện của tướng phủ!”

Ánh mắt Khương Đào Hoa lạnh lùng, yên lặng nhìn y hồi lâu, thấp giọng nói: “Gia thật là ngang ngược, cho phép bản thân tàn nhẫn với người khác, lại không cho phép người khác tàn nhẫn với mình. Nam nhân như ngài, nữ nhân có đầu óc cũng sẽ không thích.”

“Thật sao?” Thẩm Tại Dã tức giận bật cười, khoanh tay nhìn nàng: “Vậy nữ nhân có đầu óc như nàng chỉ thích nam nhân như Mục Vô Ngần à?”

“Có gì không đúng sao?” Đào Hoa cười khẽ: “Thứ nữ nhân cần ở nam nhân chưa bao giờ là lợi hại hay tài giỏi đến đâu, mà là phải dịu dàng săn sóc, quan tâm đến mình. Thiên hạ là của nam nhân, nhưng trong cái viện nhỏ bé kia, nữ nhân chỉ hy vọng trái tim các người là của mình mà thôi, như vậy cũng sai sao?”

Nghe vậy, Thẩm Tại Dã cười lạnh: “Không ngờ nàng cũng ngốc như vậy, không nói đến việc nàng thích loại nam nhân nào, nhưng Mục Vô Ngần là thái tử, nàng thật sự tin hắn sẽ thật lòng với nàng sao?”

Khương Đào Hoa im lặng.

Tất nhiên là nàng không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ nàng cũng không muốn giải thích với Thẩm Tại Dã thêm nửa lời nào nữa. Vừa mới thoát chết, giờ nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, chứ không phải đôi co với y.

"Điện hạ."

Thẩm Tại Dã còn muốn nói tiếp, bên ngoài lại vang lên giọng nói của Mục Vô Ngần: “Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, bổn cung muốn nói chuyện riêng với Mộng Nhi.”

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo