Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 126: Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt




Khương Đào Hoa đi một mạch về Đông cung, vừa bước vào cửa định đi bẩm báo với thái tử, không ngờ lại đụng phải thái tử phi.

“Từ đâu về đấy?” Lệ thị nhìn nàng từ trên xuống dưới, cười nói: “Lúc ra ngoài đã bẩm báo với thái tử chưa?"

Đào Hoa hơi sững sờ, vội vàng hành lễ: "Nô tỳ được thái tử điện hạ căn dặn tiễn Nam vương xuất cung."

“Vậy à.” Lệ thị gật đầu: "Vậy ngươi theo ta."

Bình thường thái tử luôn kè kè bên cạnh Lệ thị, nàng ta cũng chẳng có cơ hội nói chuyện với Khương Đào Hoa. Nay khó khăn lắm mới có dịp, Lệ thị tất nhiên là phải dạy dỗ nàng một phen.

Trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương, Lệ thị ngồi trên nhuyễn tháp, ôn hòa nắm lấy tay Đào Hoa: "Ngươi vào Đông cung cũng được một thời gian, học được gì rồi?"

Mí mắt giật giật, Đào Hoa cúi đầu ngoan ngoãn đáp: "Học được không ít quy củ trong cung."

“Thật sao?” Lệ thị nhìn nàng, ánh mắt sâu xa: "Vậy ngươi có biết, người như thế nào mới có thể ở bên cạnh thái tử?"

“Đương nhiên là người giống thái tử phi nương nương."

Lệ thị hài lòng gật đầu, buông tay nàng ra, bưng chén trà bên cạnh lên: "Vậy ngươi có biết người như thế nào thì không thích hợp ở lại bên cạnh yhái tử?"

“…” Đào Hoa cúi đầu nhìn bản thân, lập tức hiểu được ý tứ của vị thái tử phi này. Xem ra nàng ta không vừa mắt mình cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ là, nàng cũng không thể rời đi ngay lúc này.

“Nô tỳ ngu dốt." Đào Hoa cười nói: "Người nào nên ở lại, người nào nên rời đi, chẳng phải đều là do điện hạ quyết định sao?"

Sắc mặt Lệ thị đột nhiên thay đổi, đặt mạnh chén trà lên bàn, lạnh lùng nói: “Ngươi đây là muốn tỏ ra không biết điều?"

“Nô tỳ không hiểu ý của thái tử phi nương nương.” Đào Hoa quỳ xuống: “Nếu muốn nô tỳ rời đi, người cứ bẩm báo với thái tử, cho nô tỳ rời đi là được."

Nếu nói với thái tử mà có tác dụng thì nàng ta cần gì phải nói nhiều lời với một tiện tỳ như nàng? Lệ thị sa sầm mặt, ánh mắt u ám nhìn nàng từ trên xuống dưới, lạnh giọng nói: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."

Cung nhân phía sau như muốn hành động, trong lòng Khương Đào Hoa cũng dâng lên một cỗ bất an. Nhưng ngay lúc đó, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của Mục Vô Ngần: "Mộng Nhi bị đưa đến đây sao?"

Người ngoài cửa không dám cản, Mục Vô Ngần trực tiếp bước vào, vừa thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

Lệ thị hơi sững sờ, vội vàng đứng dậy: "Thiếp thân đang trò chuyện với Mộng Nhi cô nương."

“Bổn cung chưa từng thấy người ta trò chuyện mà một người ngồi một người quỳ." Mục Vô Ngần nhíu mày, bước tới kéo Đào Hoa dậy, nhìn Lệ thị: "Nàng ấy là người của bổn cung, nàng đừng động vào, những chuyện khác tùy nàng."

Lệ thị cứng đờ người, ngây ngốc nhìn thái tử dẫn nữ nhân kia rời đi, đợi đến lúc hoàn hồn, nàng ta đỏ hoe đôi mắt, hỏi người bên cạnh: "Ả ta là người của ngài ấy, chẳng lẽ ta không phải sao?"

Cung nữ bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: “Thái tử phi nương nương đừng tức giận, đó chỉ là một cung nữ thôi."

“Cũng bởi vì đang trong thời gian chịu tang Du vương, cho nên ả ta mới chỉ là cung nữ." Ánh mắt Lệ thị tràn đầy oán hận: "Cứ đà này, e là vị trí thái tử phi của ta sau này sẽ thuộc về ả ta!"

“Nương nương đừng nóng vội." Cung nữ nhỏ giọng nói: "Dù sao hiện tại thái tử phi vẫn là người, người muốn ả ta sống thì ả ta sống, muốn ả ta chết thì ả ta chết. Có gì mà phải nóng vội chứ?"

Lệ thị hơi sững sờ, nàng ta cúi đầu suy nghĩ, hình như đúng là như vậy.

Đào Hoa đi theo thái tử về chính điện, trong lòng không khỏi lo lắng. Ở Đông cung đắc tội thái tử phi không phải chuyện nhỏ, trước khi thành công, nàng nhất định phải bảo toàn tính mạng.

“Điện hạ." Đào Hoa mím môi, nhìn Mục Vô Ngần: "Nô tỳ có một chuyện muốn xin."

“Chuyện gì vậy?” Mục Vô Ngần nói: “Nàng cứ nói."

“Điện hạ có thể luôn mang nô tỳ theo bên cạnh không?" Đào Hoa nói: "Cho dù ban đêm điện hạ nghỉ ngơi, nô tỳ cũng nguyện ý thức đêm canh giữ cho ngài."

Nơi an toàn nhất Đông cung chính là bên cạnh thái tử, đã định sẵn là phải đắc tội thái tử phi, vậy nhất định phải ở càng gần thái tử càng tốt.

Nghe nàng nói vậy, Mục Vô Ngần cũng hiểu được nỗi lo lắng của nàng, kiên định nói: "Được, ta đi đâu cũng sẽ dẫn nàng theo."

Đào Hoa nhẹ nhàng thở ra, cảm kích gật đầu.

Buổi chiều, Thẩm Tại Dã bẩm báo tất cả công lao của thái tử trong thời gian giám quốc, hoàng đế nghe xong rốt cuộc cũng có chút vui vẻ: "Nó cũng coi như là có bản lĩnh."

“Chẳng phải đều là nhờ hoàng thượng bồi dưỡng tốt sao?” Lan Quý phi cười nói: “Người mau chóng dưỡng bệnh cho khỏe, cũng đỡ cho các vị hoàng tử ngày đêm lo lắng. Người xem, Nam vương lại sai người mang nhân sâm vào cung này."

Minh Đức đế khựng lại, nhíu mày: "Trong cung thiếu nhân sâm sao? Cần nó mang vào?”

“Trong cung hình như không thiếu thứ này." Lan Quý phi gật đầu: "Nam vương cũng thật là ngốc, thứ gì mà bạc không mua được, ngài ấy lại tự mình lên núi tìm, còn nói cây nhân sâm kia ít nhất cũng phải trăm năm."

Hoàng đế nhíu mày, trầm ngâm một lúc: "Mang đến cho trẫm xem."

“Vâng.” Lan Quý phi gật đầu, trên mặt lộ vẻ khó hiểu, sai cung nhân bưng nhân sâm lên.

Là một củ nhân sâm rất lớn, gốc rễ đều hoàn hảo, phía trên còn dính chút bùn đất. Thẩm Tại Dã liếc mắt nhìn, khẽ hít vào một hơi, sau đó cúi đầu xuống.

“Ái khanh kinh ngạc điều gì?" Hoàng đế bĩu môi nhận lấy hộp nhân sâm: "Nhân sâm như thế này, trong cung cũng không phải là không có."

Thẩm Tại Dã gật đầu: "Hoàng thượng nói chí phải, vi thần chỉ là hơi kinh ngạc, nhân sâm trăm năm như vậy, thông thường đều mọc ở vách núi cheo leo hiểm trở, không ngờ Nam vương điện hạ lại tự mình đi đào, thật sự là… có chút ngu xuẩn."

Minh Đức đế xưa nay không thích nghe người khác khen ngợi Nam vương, nhưng bị mắng như vậy, trong lòng ông ta lại cảm thấy có chút bất công: “Nói nó ngu xuẩn cũng không đúng, ít ra nó còn có hiếu, còn hơn thái tử chẳng đưa gì tới."

“Thái tử tuy không đưa gì nhưng hoàng thượng cái gì cũng không thiếu, ngài ấy đến thỉnh an cũng là đủ rồi." Lan Quý phi nói: "Ngược lại là Nam vương có chút khách sáo, còn dùng hộp quà gói kỹ càng. Dù sao cũng là cha con ruột thịt, lại giống như người ngoài tặng lễ vậy."

Hoàng đế nhíu mày, cẩn thận đánh giá chiếc hộp trong tay, quả thật là được gói ghém rất cẩn thận tỉ mỉ. Tuy là cha con ruột thịt nhưng ông ta luôn xa cách với Mục Vô Hạ, trong lòng đứa nhỏ này e là cũng không xem ông ta là phụ hoàng.

Hoàng đế có chút cảm thán, đột nhiên lên tiếng: "Truyền thái tử đến đây."

Lan Quý phi sửng sốt: "Giờ này sao? E là thái tử đang học bài buổi tối."

“Bảo nó đến đây, trẫm có chuyện quan trọng." Hoàng đế cụp mắt: "Nàng cũng lui xuống trước đi."

Chuyện có thể khiến Lục Chỉ Lan phải tránh mặt chắc chắn là chuyện liên quan đến những nữ nhân khác trong hậu cung của ông ta. Thẩm Tại Dã hiểu rõ trong lòng, cùng Lan Quý phi lui xuống.

“Tiếp theo phải xem Đào Hoa làm có tốt hay không." Ra khỏi đại điện, Lan Quý phi thấp giọng nói: "Nếu ngài ấy thật sự nghe lời Đào Hoa, vậy hôm nay chúng ta xem như đại thắng."

“Sao nương nương lại đặt hết hy vọng lên người một cung nữ?” Thẩm Tại Dã cười nhạo: “Thái tử nhất định sẽ giúp đỡ Nam vương, vi thần có thể chắc chắn. Về phần Khương Đào Hoa, nương nương không cần phải quá để ý đến nàng ta."

Lục Chỉ Lan khẽ nhíu mày, nhìn y hồi lâu, nhịn không được nói: “Thừa tướng, ngài có phát hiện, mỗi khi gặp chuyện liên quan đến Khương thị, lời ngài nói đều không còn công bằng như trước đây?"

“Sao nương nương lại nói vậy?” Thẩm Tại Dã cười khẽ: “Cung nữ chỉ là cung nữ, tác dụng không lớn, chỉ có thể khơi gợi để thái tử nảy sinh ý định đó. Muốn thái tử thật sự đi làm, vẫn phải là vi thần."

“Hy vọng thừa tướng có thể làm việc chu toàn." Nhìn sắc trời, Lan Quý phi nói: "Ngài cũng nên hồi phủ rồi, một đường thuận lợi, bổn cung không tiễn."

Thẩm Tại Dã khom người, nhưng bước chân lại không nhúc nhích, nhìn về phía xa xa, chậm rãi nói: “Vi thần hôm nay không muốn hồi phủ, muốn ở lại đây chờ hoàng thượng, thức đêm hầu hạ người uống thuốc."

Lan Quý phi sửng sốt: "Ngài làm vậy là có ý gì? Hoàng thượng có cần ngài hầu hạ uống thuốc đâu?"

Thẩm Tại Dã không nói gì, nhìn Mục Vô Ngần đang dẫn Khương Đào Hoa đi tới, ánh mắt khẽ động.

Mục Vô Ngần là người nói được làm được, đã nói dẫn nàng theo thì nhất định sẽ dẫn theo, đến trước mặt hoàng đế cũng vậy. Chỉ là Khương Đào Hoa không thể tự tiện bước vào đại điện, chỉ có thể đứng bên ngoài chờ đợi.

Lan Quý phi nhìn nàng đứng sừng sững ở nơi đó, lại nhìn sang Thẩm Tại Dã, nhíu mày: “Chẳng lẽ thừa tướng thật sự động lòng với Khương thị…"

“Nương nương nghĩ nhiều rồi." Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: “Vi thần chỉ muốn chờ kết quả thái tử mang ra mà thôi."

Có thật không? Lan Quý phi nghi ngờ nhìn y hồi lâu, vịn tay cung nữ, xoay người trở về Chỉ Lan cung.

Khương Đào Hoa ngoan ngoãn đứng bên ngoài chờ, xung quanh không ít cung nhân len lén đánh giá nàng, nàng cũng không thấy ngại ngùng, thi thoảng còn khom người nghỉ ngơi.

“Mộng Nhi cô nương."

Không lâu sau, mấy cung nhân của Đông cung đi tới: “Thái tử phi nương nương cho mời cô nương."

Cơ thể Đào Hoa cứng đờ, cười nói: “Đợi thái tử điện hạ ra ngoài, cùng quay về cũng không muộn."

Mấy cung nhân lập tức bước tới bao vây nàng, nhẹ giọng nói: “Thái tử phi nương nương dặn là lập tức, mời cô nương."

“…” Hai tay bị người ta kìm chế, Đào Hoa giãy dụa cũng vô dụng, bị bọn họ cưỡng ép đưa về Đông cung.

Nghĩ trăm phương ngàn kế, sao nàng lại quên mất chuyện này chứ! Hoàng đế triệu kiến thái tử, nàng nhất định sẽ phải ở một mình, giờ thì hay rồi, rơi vào tay thái tử phi không biết sẽ bị đối xử ra sao?

"Nhanh lên."

Trên con đường vắng vẻ, mấy cung nhân cũng không khách khí, đẩy nàng đi về phía trước: "Đừng có chần chừ nữa, vô dụng thôi, thái tử điện hạ ít nhất phải một canh giờ nữa mới quay về. Muốn ít chịu khổ thì ngoan ngoãn mà đi."

"Không phải ta không muốn đi." Đào Hoa cười cười: "Vấn đề là đây không phải đường về Đông cung."

“…” Mấy cung nhân nhìn nhau, một người trong đó lẩm bẩm: “Mắt cũng tinh lắm."

Đào Hoa đứng im, cảnh giác nhìn bọn họ: "Các ngươi muốn đưa ta đi đâu?"

“Tới nơi ngươi nên đến." Cung nhân dẫn đầu lên tiếng: "Đừng trách người khác không nhắc nhở ngươi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, chính là kết cục như thế này. Đi thôi, ngươi không còn cơ hội đâu."

Đồng tử Đào Hoa co lại, nàng dựa sát vào tường không chịu nhúc nhích: “Ta cảm thấy ta còn có thể trò chuyện với thái tử phi nương nương."

“Muộn rồi." Cung nhân lắc đầu, cầm lấy sợi dây thừng trói chặt nàng lại: “Ngươi có biết con đường này tên là gì không?”

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo