Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 120: Chút tình nghĩa cuối cùng




Phía sau là vách đá lạnh lẽo gồ ghề, Đào Hoa bị cọ xát đến phát đau. Nàng ra sức giãy giụa, nhưng Thẩm Tại Dã lại chẳng mảy may quan tâm, ghì chặt tay nàng, cúi đầu cắn lấy sợi dây trên yếm của nàng.

"Cạch!" Sợi dây bị đứt, có thứ gì đó rơi xuống đất. Nghe tiếng động giòn tan, có lẽ là vỡ rồi.

Thẩm Tại Dã không để ý, dù sao cũng chỉ là một mặt dây chuyền, bây giờ y không rảnh để ý đến những thứ đó, chỉ muốn nhìn thấy chút biểu cảm đau khổ trên khuôn mặt của nữ nhân này, như vậy y mới có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Thần sắc Đào Hoa khẽ động, liếc mắt nhìn xuống đất, khẽ thở phào nhẹ nhõm, coi như là hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, lạnh lùng nhìn y, giống như đang nhìn một người xa lạ.

"Sao vậy? Trước kia hầu hạ ta chẳng phải rất vui vẻ sao?" Thẩm Tại Dã cười khẩy: "Bây giờ đã có chỗ dựa vững chắc, liền nhìn ta như vậy à?"

"Đúng thế." Đào Hoa gật đầu: "Bây giờ ta nhìn ngài thế nào cũng thấy chướng mắt."

"Thật nhẫn tâm." Thẩm Tại Dã nhìn nàng, ánh mắt sâu xa: "Còn nói muốn thiên trường địa cửu, nàng rõ ràng là quên ngay lập tức."

Đào Hoa cười khẩy một tiếng, liếc mắt nhìn y: "Ngài mới là người mau quên thì có, ta đã nói rồi, thiên trường địa cửu đã kết thúc từ bốn chữ "ân đoạn nghĩa tuyệt" rồi, bây giờ đối với ta mà nói, ngài chỉ là một người xa lạ có quyền có thế, còn không bằng thái tử dịu dàng chu đáo."

"Khương Đào Hoa." Sắc mặt Thẩm Tại Dã hơi trầm xuống, y đưa tay bóp cổ nàng: "Tốt nhất là nàng đừng chọc giận ta nữa."

"Ồ." Đào Hoa gật đầu, trong mắt không có chút cảm xúc nào: "Vậy ngài mau chóng kết thúc đi, lát nữa thái tử còn phải tìm ta."

Bàn tay Thẩm Tại Dã nắm cổ tay nàng siết chặt, y cười lạnh rồi há miệng cắn lên cổ nàng. Những vết cắn đỏ ửng lên từ cổ lan xuống tận ngực nàng.

Thật là trẻ con, Khương Đào Hoa lẳng lặng nhìn y, lần đầu tiên phát hiện ra Thẩm Tại Dã lại trẻ con như vậy. Làm những chuyện này chẳng có lợi ích gì cho y, y đang giận dỗi cái gì?

Mặt trời đã lên cao. Thẩm Tại Dã cuối cùng cũng buông nàng ra, chỉnh lại y phục, nhìn Đào Hoa nói: "Nữ nhân như nàng, sớm muộn gì cũng bị dìm lồng heo thôi, tốt nhất là đừng có làm càn."

Đào Hoa từ tốn mặc lại từng lớp y phục, chậm rãi chỉnh lại dung nhan, cười nhạt: "Ngài cũng nói dìm lồng heo là sớm muộn gì cũng xảy ra, vậy ta còn kiêng kỵ gì nữa?"

Thẩm Tại Dã cau mày, nhìn nàng không mảy may lưu luyến rời đi, tâm trạng càng thêm bực bội. Nhấc chân muốn đi, nhưng lại giẫm phải thứ gì đó.

Y cúi đầu nhìn, sợi dây đỏ bị đứt, viên ngọc bị vỡ, hình như là mặt dây chuyền Khương Đào Hoa vừa đeo. Vừa rồi còn không cho y xem. Bây giờ đã đánh rơi, lại chẳng mảy may bận tâm.

Nhưng mà... thứ này sao trông quen quen?

Thẩm Tại Dã cúi người xuống nhìn kỹ, đồng tử y co lại… đây chính là miếng ngọc bội y đã cho Khương Đào Hoa khi nàng rời phủ, trên đó còn khắc chữ "Thẩm", bây giờ đã bị vỡ làm đôi, nằm lăn lóc trong bùn đất.

Thì ra nàng lại đeo thứ này? Thẩm Tại Dã đổi ý, nhặt mảnh ngọc bội lên, đứng dậy đuổi theo.

Con đường trong cung vắng lặng, Khương Đào Hoa không biết đã đi đường nào rồi. Y đuổi theo một lúc, cầm mảnh ngọc bội trong tay, cảm thấy hơi hoang mang.

Vừa rồi, có phải chính tay y đã đánh vỡ chút tình nghĩa cuối cùng này rồi không?

Lệ thị vẫn luôn ở trong cung chờ tin tức của Thẩm Tại Dã, nhưng sau khi Đông cung náo loạn một trận, nữ nhân kia vẫn không đi, chỉ là bị hạ xuống làm cung nữ, vẫn ở bên cạnh Mục Vô Ngần.

"Nàng chịu thiệt thòi rồi." Mục Vô Ngần áy náy nói: "Ta muốn cho nàng một cuộc sống tốt đẹp."

Đào Hoa cười, cúi đầu nói: "Không sao, như vậy đã rất tốt rồi, điện hạ phá lệ để ta ở lại trong cung, e rằng sẽ khiến hoàng thượng không vui."

Hoàng đế không phải là người ghét nhất những hoàng tử không biết kiềm chế sao? Mục Vô Ngần đã gây ra không ít chuyện vì nàng, lần này lại vì nữ nhân mà vi phạm cung quy, e rằng hoàng đế phải ghi hắn vào sổ đen rồi.

"Không sao." Mục Vô Ngần nhìn nàng nói: "Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta mới có động lực làm những chuyện tiếp theo. Những người khác nghĩ gì, nàng không cần để ý."

"Đa tạ thái tử." Đào Hoa gật đầu, tùy ý đi lại trong thư phòng của hắn, tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Mục Vô Ngần không hề ngăn cản nàng, ánh mắt đầy nuông chiều, để mặc nàng lật xem cuốn sổ bên cạnh cũng không sao. Khương Đào Hoa cảm nhận được hắn hoàn toàn không phòng bị mình, nhìn những thứ trong thư phòng, cũng không khách sáo, giả vờ như không biết chữ, lấy một cuốn sổ sách ra hỏi hắn là chữ gì. Vừa hỏi vừa xem hết cả cuốn sổ.

Thẩm Tại Dã trở về phủ, lập tức gọi Trạm Lư đến, nghiêm túc hỏi: "Ngươi chắc chắn mỗi món ăn hôm đó đều có độc?"

Trạm Lư gật đầu: "Là do thuộc hạ tự tay bỏ vào, món ăn được đặt ở Tranh Xuân Các, lúc nào cũng có người đứng canh gác, không có ai động vào... Chủ tử, có chuyện gì vậy?"

Không có sơ suất, Khương Đào Hoa lại ăn món ăn đó, vậy tại sao nàng vẫn còn sống? Thẩm Tại Dã không hiểu nổi, liền gọi Từ Yến Quy đến hỏi.

"Nàng ta còn sống ư?!" Từ Yến Quy trợn mắt há mồm: "Quả nhiên là yêu quái sao?"

Thẩm Tại Dã liếc nhìn hắn ta một cái, khó chịu nói: "Ngươi có thể nói chuyện thực tế hơn một chút không?"

"... Chuyện này không còn lời giải thích nào khác." Từ Yến Quy nói: "Thuốc giải của loại độc đó chỉ có ngài mới có, nàng ta không lấy được. Không có thuốc giải thì chắc chắn phải chết, ngài nói xem tại sao nàng ta còn sống?"

Nhất định là chết không cam lòng, hóa thành yêu quái trở về báo thù!

Thẩm Tại Dã mím môi, nhìn bàn tay mình: "Nàng ta rất ấm áp, không phải yêu quái, là người đang sống sờ sờ."

Từ Yến Quy: "..."

Nhìn biểu cảm của y, liền biết hai người nhất định lại xảy ra chuyện gì đó. Nhưng không biết vì sao, nghe nói Khương Đào Hoa còn sống, tâm trạng của hắn lại cảm thấy vui vẻ.

"Bây giờ nàng ta đang ở bên cạnh thái tử sao?" Từ Yến Quy ung dung ngồi xuống bên cạnh: "Vậy là nàng ta muốn ngăn cản kế hoạch của ngài một cách trực diện, rõ ràng là không muốn tha cho ngài."

Mục tiêu cuối cùng của Thẩm Tại Dã là phò tá Nam vương lên ngôi, thái tử hiện giờ chỉ là bàn đạp. Nhưng nếu Khương Đào Hoa lại đi giúp bàn đạp này, vậy tình hình có lẽ sẽ không thuận lợi như Thẩm Tại Dã nghĩ.

"Không cần ngươi nói ta cũng biết." Thẩm Tại Dã cúi đầu, nói: "Ngươi thấy nên xử lý nàng ta thế nào?"

"Ta thấy..." Từ Yến Quy ho khan hai tiếng: "Hay là tự ngài quyết định đi, dù sao cũng đã giết người ta một lần rồi, hậu quả ngài cũng đã nếm trải, bây giờ coi như ông trời cho ngài một cơ hội nữa, ngài sẽ làm gì?"

Thẩm Tại Dã cười nhạt, ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Ta vẫn thấy giết nàng ta là đơn giản nhất."

"Vậy ngài cứ làm đi." Từ Yến Quy nhún vai: "Nhưng trước tiên hãy đợi ta đi gặp nàng ta lần cuối, sau đó hẵng ra tay."

Thẩm Tại Dã không nói gì nữa, quay đầu sang chỗ khác ngẩn người. Từ Yến Quy rón rén đi ra ngoài, tìm ngựa rồi chạy thẳng đến hoàng cung.

Tuy nhiên, có người đến Đông cung trước hắn ta.

"Đã lâu rồi Vô Hạ không đến thăm hoàng huynh." Mục Vô Ngần vui vẻ nhìn Mục Vô Hạ nói: "Gần đây đang học gì vậy?"

Nam vương mím môi, liếc mắt nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Đang học Nho giáo với thầy, nghe nói hoàng huynh đón một dân nữ vào cung, ta tò mò, liền đến xem thử."

Sắc mặt Mục Vô Ngần hơi thay đổi, cau mày: "Sao tin tức lại lan truyền nhanh như vậy?"

Mới có một lúc mà thừa tướng đã biết, ngay cả Nam vương cũng biết rồi sao?

"Ta cũng chỉ vô tình nghe cung nhân nói thôi." Nam vương nói: "Bây giờ hoàng huynh là thái tử, nhất cử nhất động đều bị người ta dòm ngó."

Mục Vô Ngần cúi đầu suy nghĩ một lúc, đứng dậy, nhìn Mục Vô Hạ nói: "Đệ ở đây chờ một lát, ta đi chút rồi về."

Tuy giấy không gói được lửa nhưng e rằng trong Đông cung của hắn có kẻ thông đồng với bên ngoài rồi. Nếu không cảnh cáo, người tiếp theo tìm đến cửa không chừng là phụ hoàng.

"Được." Mục Vô Hạ gật đầu, nhìn hắn vội vã rời đi, liền ngồi lại chính điện uống trà.

Có một cung nữ đến rót thêm trà cho hắn, Mục Vô Hạ ban đầu không để ý, nhưng khi nàng ta đến gần, ngửi thấy mùi hương trên người nàng ta, tiểu vương gia liền ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nàng ta.

"Vương gia quả nhiên nhanh nhạy." Khương Đào Hoa mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Đã lâu không gặp."

Mục Vô Hạ hít sâu một hơi, liếc nhìn xung quanh, thấy những cung nhân khác đều đứng rất xa, mới thấp giọng nói: "Khương tỷ tỷ, thừa tướng rất lo lắng cho tỷ."

Lo lắng cho nàng sao? Đào Hoa cười, lắc đầu: "Chuyện khác vương gia không cần quan tâm, giúp ta gửi một vạn lượng hoàng kim mà Thẩm Tại Dã đặt ở chỗ ngài về nước Triệu là được."

Mục Vô Hạ hơi sững sờ, lúc này mới nhớ ra chuyện này. Thẩm Tại Dã từng nói y và Khương thị có cá cược, một khi y động sát tâm, số hoàng kim đó sẽ thuộc về Khương thị.

Khương tỷ tỷ quả nhiên thoáng tính, dù sao cũng là phu thê từng đầu ấp tay gối bao lâu nay, nàng lại không hề tức giận, có vẻ như đã lường trước được hắn sẽ đến, trực tiếp nhét một tờ giấy đã gấp gọn gàng vào tay hắn.

"Là tiền trang Quán Thông, tên và trương mục đều ở trên đó, làm phiền vương gia." Đào Hoa mỉm cười, hành lễ với hắn.

Nam vương gật đầu, cất tờ giấy đi, nhìn nàng nói nhỏ: "Tỷ thật sự không muốn trở về phủ thừa tướng sao? Xin lỗi vì ta nói thẳng, hoàng huynh... không phải là người đáng để nương tựa."

Tuy Mục Vô Ngần không tham lam như Mục Vô Hạ nhưng lại nhẫn tâm, coi mạng người như cỏ rác, trong lòng chưa bao giờ có dân. Người như vậy sau này lên làm vua, nhất định sẽ thực thi bạo chính, khiến cho dân chúng lầm than. Hắn không thể lên ngôi vua, vậy Khương tỷ tỷ đi theo hắn, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

"Trong lòng ta biết rõ." Đào Hoa cười với hắn, đưa cho hắn tờ giấy thứ hai: "Chuyện trên tờ giấy này, vương gia về xem kỹ một chút, nếu có thể đồng ý, hãy phái người đến thông báo cho ta một tiếng."

Chuyện gì vậy? Nam vương rất tò mò, vừa mới nhận lấy chuẩn bị mở ra thì đã thấy Mục Vô Ngần trở lại.

"Thái tử." Đào Hoa giả vờ như vừa rót nước xong, Mục Vô Hạ cũng nhanh chóng cất đồ đi.

"Huynh đến rồi sao?" Mục Vô Ngần vẻ mặt ưu phiền, nhưng khi nhìn thấy Đào Hoa vẫn mỉm cười: "Đây là Nam vương, đã chào hỏi chưa?"

Đào Hoa mỉm cười, lại lễ phép hành lễ: "Nô tỳ tham kiến Nam vương."

"Miễn lễ." Nam vương mím môi nói: "Người được hoàng huynh yêu thích như vậy nhất định không phải người thường. Nhưng ta còn bài tập sư phụ giao chưa làm xong, sẽ không quấy rầy nữa."

"Nếu vậy, đệ mau về dùi mài kinh sử đi." Mục Vô Ngần xua tay: "Có thời gian thì đến chỗ hoàng huynh chơi."

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo