Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 100: Đêm động phòng hoa chúc




Con người sinh ra đã biết cách che giấu bản thân, nhiều lời không nên nói ra đều được cất giấu trong lòng, một khi mất đi lý trí, những lời đó sẽ tuôn ra khỏi miệng, gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.

Ví dụ như bây giờ, khi đầu óc ngày càng choáng váng, cả người Khương Đào Hoa đều dựa vào người Thanh Đài, chỉ tay lên trời mắng: "Tên khốn Thẩm Tại Dã, ngày nào cũng phun ra nọc độc rắn đã đành, còn không coi phụ nữ ra gì! Cả thiên hạ này hắn là lớn nhất, sao hắn không đi làm hoàng đế đi?"

Thanh Đài và Cố Hoài Nhu sợ đến mức mặt mày tái nhợt, vội vàng muốn bịt miệng nàng lại.

Nhưng khi say rượu sức lực Đào Hoa vẫn rất lớn, đẩy hai người ra, lảo đảo nói: "Đừng cản ta, ta muốn đi thiến tên chó má đó! Trong viện nhiều nữ nhân như vậy vẫn chưa đủ, còn nhét thêm vào, chẳng lẽ không sợ dục vọng quá độ? Trong lồng ngực hắn có phải là một khối ngọc bích như thế này không?"

Đào Hoa duỗi hai tay ra tạo thành hình dạng của một khối ngọc bích, nheo mắt nói: "Ở giữa có một cái lỗ ấy."

Cố Hoài Nhu há hốc mồm, vô cùng may mắn vì họ đã rời khỏi bữa tiệc, lúc này bốn bề vắng lặng, những lời nàng nói chắc chắn sẽ không ai nghe thấy. Chỉ là…

Thanh Đài khó hiểu hỏi: "Ngọc bích ở giữa còn phải có lỗ sao?"

"Tất nhiên là phải có rồi." Đào Hoa cười toe toét: "Ví von như vậy mới giống. Bởi vì ở một phương diện nào đó, hắn cũng còn thiếu tâm nhãn!"

"..." Cố Hoài Nhu đi tới kéo nàng lại, có chút dở khóc dở cười: "Mọi người đều cảm thấy nương tử là người được gia sủng ái nhất, sao lại có oán khí lớn như vậy?"

Đào Hoa loạng choạng đi về phía trước, xua tay: "Như cá uống nước, nóng lạnh tự biết! Nóng lạnh tự biết..."

Trên thế gian này có quá nhiều đôi uyên ương được người ngoài nhìn vào cho là ân ái, nhưng cuộc sống thật sự như thế nào, chẳng phải chỉ có bản thân mới biết thôi sao?

Đêm động phòng hoa chúc, hoa đẹp trăng tròn.

Lúc Thẩm Tại Dã vào phòng, Tần Hoài Ngọc đã thu dọn xong, tiến lên muốn hầu hạ y đi ngủ.

"Sau này nếu thiếp thân có làm gì không đúng, gia nhất định phải nhắc nhở thiếp thân." Tần Hoài Ngọc thè lưỡi, tinh quái nói: "Thiếp thân rất hay gây họa."

"Không sao." Thẩm Tại Dã cúi đầu, đi đến mép giường ngồi xuống: "Nàng không quen thuộc viện này, Giải Ngữ lại vì tội danh mà bị bắt vào ngục, nếu có chuyện gì cứ trực tiếp tìm phu nhân hoặc Khương nương tử đều được."

"Tỷ tỷ bị bắt vào ngục rồi sao?" Tần Hoài Ngọc sửng sốt: "Vì sao vậy?"

Hôm nay nàng ta vẫn luôn bận rộn chuẩn bị các loại lễ nghi, còn chưa biết chuyện này.

"Bởi vì trước kia nàng ta đã giết người, hiện tại còn muốn giết người." Thẩm Tại Dã nói: "Là tội đáng bị trừng phạt."

"Ra là vậy." Tần Hoài Ngọc gật đầu, vội vàng nói: "Trước kia tỷ ấy làm không ít chuyện thất đức, đã là tội đáng bị trừng phạt, vậy chúng ta mặc kệ tỷ ấy đi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Mặc kệ nàng ta? Thẩm Tại Dã khẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tần Hoài Ngọc một cái. Nàng ta hoàn toàn không cảm thấy lời mình nói có chỗ nào không ổn, tự mình leo lên giường, e lệ nhìn y.

Từ Yến Quy bị nhốt trong đại lao còn chưa ra, Thẩm Tại Dã vốn định thử hành phòng cùng nữ nhân khác, cũng tránh để bản thân chấp niệm quá sâu đối với một mình Khương Đào Hoa.

Nhưng mà... Người trước mắt này rõ ràng là không thích hợp. Bất kể có ân oán gì, trước mặt người ngoài ngay cả người nhà mình cũng lợi dụng lúc người ta gặp nạn mà hãm hại, có thể hy vọng người khác cảm thấy ngươi tốt đẹp đến mức nào? Cách nói chuyện có muôn vàn kiểu, Tần Hoài Ngọc lại chọn một kiểu ngu ngốc nhất. Thật sự rất ngu ngốc.

Nàng ta không phải người thông minh, người như vậy thích hợp để đặt trên bàn cờ cùng những người khác, không nên đặt trên giường của y.

"Uống chén rượu hợp cẩn này rồi ngủ đi." Y đưa tay cầm chén rượu trên bàn đưa cho nàng ta.

Tần Hoài Ngọc sửng sốt: "Thiếp thân chỉ là nương tử, không phải phu nhân, cũng được cùng gia uống rượu hợp cẩn sao?"

"Coi như là ta yêu thích nàng hơn một chút vậy.”

Nghe thế, Tần Hoài Ngọc lập tức mừng rỡ, nhận lấy chén rượu cụng ly với Thẩm Tại Dã, sau đó uống cạn một hơi.

Thẩm Tại Dã bình tĩnh đứng ở mép giường, nhìn nàng ta ngủ say, một lúc lâu sau mới đứng dậy, thay y phục rồi đi ra ngoài bằng lối cửa sổ, hòa vào màn đêm.

Tranh Xuân Các.

Đào Hoa lăn lộn trên nhuyễn tháp, giày thêu đã bị đá bay. Y phục xộc xệch, khuôn mặt đỏ bừng.

"Chủ tử." Thanh Đài bưng trà giải rượu tới, nhỏ giọng nói: "Cố nương tử đã về trước rồi, người dậy uống chút trà rồi đi ngủ?"

Lầm bầm trong miệng vài câu, Đào Hoa trở mình, không buồn bận tâm đến nàng ta. Vạt áo nàng buông lơi, để lộ bờ vai trắng nõn nà.

Thanh Đài thở dài, buông khay trà giải rượu xuống, đang định đưa tay kéo nàng, lại bị người ta từ phía sau ôm lấy, trực tiếp kéo ra khỏi phòng ngủ chính.

Cửa phòng trong cũng theo đó đóng lại, Thanh Đài sửng sốt, đang định phản kháng, lại nghe thấy giọng nói áy náy của Trạm Lư: "Thanh Đài cô nương, chúng ta nên tránh mặt một chút."

Hả? Thanh Đài quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu: "Ngươi đến làm gì?"

Trạm Lư kéo nàng ta đến góc khuất, nhịn không được cau mày: "Khương nương tử thông minh là vậy, vì sao ngươi lại ngốc như thế? Ta đến ắt là gia đến, nếu không ta kéo ngươi ra ngoài làm gì?"

Gia? Thanh Đài phản ứng lại, hít một hơi lạnh: "Không được, chủ tử say rượu, ngươi mau bảo gia đi đi!"

"Sao thế?" Trạm Lư bị dọa nhảy dựng, vội hỏi: "Khương nương tử say rượu sẽ thế nào?"

"... Sẽ nói năng lung tung." Thanh Đài lúng búng: "Có khả năng sẽ nói ra những lời dối lòng, tóm lại tốt nhất là bảo gia mau đi đi."

Trạm Lư nhíu mày, nhìn về phía phòng trong: "Vậy ngươi đi mời gia đi đi, ta không có lá gan đó."

Thanh Đài: "..." Nàng càng không có lá gan đó!

Thôi được, đã không thể mời gia đi rồi, Thanh Đài dứt khoát kéo lấy Trạm Lư, nghiêm túc dặn dò: "Nếu gia tức giận, ngươi nhất định phải nhớ nói đỡ cho chủ tử nhà ta, những gì chủ tử nói đều không phải là lời thật lòng."

"Được." Trạm Lư gật đầu.

Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, ánh đèn mờ ảo, người trên nhuyễn tháp kia lại như tỏa ra ánh sáng, làn da lộ ra ngoài đều được bao phủ bởi một lớp ánh sáng long lanh như ngọc.

Thẩm Tại Dã mím môi, ngồi xuống mép giường, đưa tay kéo vạt áo cho nàng, dịu dàng hỏi: "Say rồi sao?"

Trong mắt ánh nước long lanh, Đào Hoa ngẩng đầu nhìn y, cười giống như yêu tinh: "Sao ta có thể say được?"

"Vậy có nhận ra ta là ai không?"

"Nhận ra chứ." Đào Hoa cười toe toét: "Thẩm rắn độc à, nhìn bộ dạng nói chuyện cứ như phun nọc độc của ngươi, cả thiên hạ này chỉ có một, không có kẻ thứ hai."

"Khương Đào Hoa." Sắc mặt Thẩm Tại Dã tối sầm, y túm nàng lên, nheo mắt nói: "Nàng say thật hay giả vờ say? Lời ta nói nàng lại coi như gió thoảng bên tai rồi ư?"

Đào Hoa đưa tay ôm lấy y, cọ cọ cổ y, giọng lè nhè: "Lời gia nói thiếp thân đều nhớ kỹ, nhớ rất rõ ràng - phải hiểu quy củ, không được phạm thượng, không được làm hỏng chuyện của gia, trong phủ này gia là lớn nhất, phải nghe lời gia."

Giọng nàng mềm mại, lại mang theo chút yêu kiều. Thẩm Tại Dã hít sâu một hơi, hơi ngả người ra sau, đưa tay chống lên nhuyễn tháp, lại cảm thấy người trong lòng này mới giống một con xà tinh, cả người mềm mại như không xương, chậm rãi quấn lấy y, còn to gan đưa tay vào trong y phục của y.

"Nàng không tò mò vì sao bây giờ ta lại ở chỗ này à?" Giọng Thẩm Tại Dã nói khàn khàn hỏi một câu, liếc nhìn nàng: "Dám quyến rũ ta, không sợ ngày mai xảy ra chuyện sao?"

Vì sao phải cố gắng gọi lý trí của một người say rượu tỉnh lại? Đào Hoa căn bản không hiểu y đang nói gì, trong miệng lẩm bẩm: "Sư phụ đã nói, đối phó với nam nhân chiêu này là hữu hiệu nhất."

"Sư phụ nàng gạt nàng đấy." Thẩm Tại Dã nheo mắt lại, nói: "Cách này chỉ có tác dụng với một mình ta, người khác sẽ không mắc lừa nàng đâu."

Đào Hoa dừng động tác lại, mờ mịt ngẩng đầu nhìn y: "Thật sao?"

"Thật." Thẩm Tại Dã nghiêm túc gật đầu: "Từ trước đến nay ta lừa nàng lúc nào?"

Mặt mày Đào Hoa ủ rũ, nàng bĩu môi: "Thiếp thân không tin, bây giờ đi đổi người khác thử xem..."

"Nàng dám!" Thẩm Tại Dã đưa tay kéo người trở về, sa sầm mặt mày: "Nàng đã gả cho ta rồi, vượt rào sẽ bị dìm lồng heo đấy!"

Đào Hoa rụt cổ lại, ngẩng đầu nhìn y, dè dặt hỏi: "Vậy ngài vượt rào cũng sẽ bị dìm lồng heo sao?"

Thẩm Tại Dã: "..." Nói đùa gì vậy, hai chữ vượt rào là dành cho nữ nhân, nam nhân sao có thể nói vượt rào?

Hương rượu hòa lẫn với mùi hương trên người Đào Hoa thật sự là có chút mê hoặc, Thẩm Tại Dã cũng không rảnh rỗi nói đạo lý với nàng nữa, trực tiếp hưởng thụ yêu tinh Đào Hoa say rượu này.

Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, tối nay Khương Đào Hoa thật sự nói quá nhiều.

"Gia, một tháng ngài phải ân ái với nhiều nữ nhân như vậy, không mệt thật sao? Chỗ này có đau không?"

"Gia, thiếp thân có thể nuôi thỏ trong viện không?"

"Gia, ngài không phát hiện trong phòng thiếp thân thiếu rất nhiều thứ sao?"

Phiền không chịu nổi, Thẩm Tại Dã cúi đầu cắn một cái lên môi nàng.

Nhưng mà, nói đến cũng lạ, y cũng có chút tò mò: "Đồ đạc trong phòng nàng đều đi đâu rồi?"

"Bán hết rồi." Đào Hoa cười toe toét, đưa tay chỉ trán mình: "Gia nhìn xem, trên trán thiếp thân có khắc bốn chữ "ăn cháo đá bát" đấy."

Thẩm Tại Dã khẽ nhíu mày, kéo tay nàng xuống đặt sang một bên, dịu dàng hỏi: "Bạc bán được lấy đi làm gì rồi?"

"Nước Triệu có quân Trường Quyết, gia có biết không?" Đào Hoa cười nói: "Lấy đi nuôi quân đội rồi."

Lòng Thẩm Tại Dã chùng xuống, đen mặt nhìn nàng: "Khương Đào Hoa, nàng có biết hành vi này nhất định sẽ khiến ta tức giận không?"

Lén lút bán hết đồ mà y cho nàng, đưa về nước Triệu nuôi quân đội? Nước Triệu thiếu chút tiền ấy của nàng sao?

"Thiếp thân biết chứ, nên mới chẳng có ý định nói thật cho ngài." Đào Hoa cười tinh quái, đưa tay chọc nhẹ vào khuôn mặt đang đanh lại của y, thủ thỉ: "Chúng ta đang trong mộng mà, ngài đừng nghiêm trọng thế. Cười lên nào!"

Thẩm Tại Dã: "..."

Hóa ra hai người đã thân mật như thế mà nàng lại cho rằng đang nằm mơ?

"A!"

Trong phòng trong vang lên một tiếng kêu thảm thiết, Thanh Đài bên ngoài sợ đến mức giật nảy mình, đứng dậy muốn vào xem. Trạm Lư vội kéo nàng ta lại, ra hiệu bịt tai lại.

Chuyện của chủ tử, hạ nhân cũng dám nhúng tay vào, chán sống rồi sao?

Thanh Đài có chút sốt ruột, sợ chủ tử nhà mình phạm phải tội lớn gì đó. Nhưng Trạm Lư ở đây cản trở, điều nàng ta có thể làm cũng chỉ có chờ đợi.

Bình minh ló dạng, bốn phía đều sáng sủa lên, cuối cùng Đào Hoa mới nhìn rõ ràng người trước mắt này là ai.

"Gia." Giọng nói khàn khàn, Khương Đào Hoa có chút sụp đổ: "Chẳng phải ngài nên ở chỗ Tần nương tử sao!"

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo