Đào Hoa Chi Mộng

Chương 7




“Hoa đào khảm tận tâm, tình khắc sâu cốt tủy.”





.

Diệu Ly công chúa lặng lẽ theo sau bước chân nam tử, cho dù năm xưa nàng chưa cùng chàng bái đường thành thân nhưng cho tới tận bây giờ nàng vẫn hằng ôm trong mình hy vọng.

Bước chân nam tử dừng lại, sau giấc ngủ kéo dài hai ngàn năm, người đầu tiên nhìn thấy là thiên quân ca ca, người thứ hai chính là công chúa điểu tộc xinh đẹp này. Cho dù có ngốc Duẫn Mộc cũng hiểu được tình ý nàng dành cho mình. Nhưng dù có cố gắng thế nào, trong lồng ngực trống rỗng của chàng cũng không tài nào tiếp nhận tấm chân tình ấy, cũng không tài nào học được cách đáp lại tấm lòng nàng.

“Công chúa!” Duẫn Mộc cất giọng dịu dàng gọi nàng một tiếng.

“Vâng!” Diệu Ly e thẹn thưa lời.

“Cảm tạ nàng vì những gì đã dành cho ta suốt thời gian qua. Chỉ là, ta không thể tiếp tục im lặng làm lỡ dở thanh xuân của nàng thêm nữa. Ta tự biết mình không có tài cán gì nhưng được công chúa ưu ái thực sự là may mắn nhất đời. Có điều, ta không thể cho nàng hạnh phúc. Xin lỗi nàng! Mong cầu một ngày nàng có thể gặp được người toàn tâm toàn ý với nàng.”

“Điện hạ!” Diệu Ly ngơ ngẩn thốt lên. Trái tim nàng đau nhói, đoạn tình cảm không có tương lai mà nàng vẫn luôn hy vọng sẽ có ngày tươi sáng thực sự sẽ kết thúc như thế này sao.

“Thực có lỗi! Nhưng ta rất hy vọng nàng sớm có thể buông xuống, bởi biết đâu bên ngoài kia có người đang ngóng đợi nàng. Diệu Ly, đừng vì ta mà bỏ lỡ hạnh phúc của chính mình.”

Lệ từng giọt lẳng lặng chảy tràn, chàng lần đầu tiên gọi tên nàng lại chính là lúc nói lời cự tuyệt. Nhưng, chàng đã cố chấp như vậy nàng biết phải làm sao? Chỉ có thể trách tơ hồng nối sai, trách gặp sai người ở sai thời điểm.

.

Mùa xuân, hoa đào nghiêng mình trong gió. Duẫn Mộc ngơ ngẩn ngắm nhìn. Chàng không hiểu, vì sao khi tỉnh lại thì luôn thích hoa đào, trong trí nhớ đã mất hết của chàng chỉ có hình bóng hồng phai ấy là rõ ràng hơn tất cả. Rõ ràng và thân quen lắm. Nhưng không rõ vì sao cũng khiến lồng ngực ẩn ẩn đau.

Bước chân vô định, kéo dọc bờ sông, bất ngờ Duẫn Mộc bị khung cảnh trước mặt thu hút tầm nhìn. Chàng dừng lại trước mái nhà tranh, qua hàng rào tre chỉ thấp đến ngang người nhìn vào trong sân vườn. Ở giữa những luống hoa dại thấp lè tè có đặt một chiếc bàn và một chiếc ghế mây – trên ấy một nam tử nằm duỗi dài chân, an bình lim dim ngủ. Hai tay y đan trước ngực, suối tóc đỏ rực chảy trên nền đất nổi bật, chói mắt vô cùng.

Duẫn Mộc ngơ ngẩn nhìn, cảm giác quen thuộc bỗng chốc choán đầy tâm trí. Gương mặt kia, vóc dáng kia, suối tóc dài chấm đất kia. Tất thảy lại thân quen đến vậy.

Giống như từng kề cận, từng ôm ấp, từng quyến luyến xót thương.

Giống như từng yêu, từng hận.

Nhưng… chàng không thể nhớ nổi điều gì, tất thảy đều chỉ dừng lại ở cảm giác thân quen.

Hốt nhiên… nam tử có khuôn mặt đẹp đến yêu dị ấy chầm chậm nâng mi, y chiếu thẳng ánh nhìn tới đôi đồng tử đang đặt trên người mình. Nhìn vào đó thật lâu, lâu tới mức khiến người ta có cảm tưởng đã cả vạn năm vừa trôi qua nơi khóe mắt. Qua thật lâu y tao nhã ngồi dậy, thong thả từng bước đi về phía hàng rào.

“Ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi. Chờ ngươi mang trái tim ta tới gần hơn một chút… Ở nơi này, rất lạnh!”

Giọng nói y nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe xót xa vô hạn.

Y đặt tay lên ngực trái chính mình, đáy mắt thăm thẳm hữu tình chưa từng dời đi nửa tấc. Cho dù y không biết trái tim kia hiện tại đang ở nơi đâu, nhưng y rõ ràng hơn ai hết nam tử trước mắt có thể lấp đầy lồng ngực vẫn luôn nhức nhối của y.

Là nơi nào mới thực sự lạnh lẽo?

Lồng ngực trống không của y?

Hay hồi ức không thể tìm lại của chàng?

Thinh không thoảng hoặc tiếng đập thình thịch thình thịch…

Là nhịp đập tim ai?

Là tiếng thổn thức lòng ai?

.

Qua hồi lâu, nam tử đừng ngoài hàng rào sau rất lâu mới bình thản buông nhẹ từng từ:

“Ngươi… chính là kẻ nắm giữ kí ức của ta?.” 



[Ngươi chính là Ma chủ Ma giới,

chính là người Duẫn Mộc si luyến cả đời…]



Gió, lững lờ đưa hương. Duẫn Mộc đứng ngoài hàng dậu tre tĩnh lặng nhìn ngắm Ma chủ đẹp đẽ tuyệt trần – nổi bật với mái tóc đỏ như màu máu – chàng chầm chậm đưa tay đặt trọn vào lòng bàn tay đã chờ đợi chàng cả vạn kiếp nhân sinh.

-hoàn-