Đào Hoa Cẩm Lãng

Chương 29: Ngoại truyện 1




Thất Phù trên đường đi mua rượu cho gia chủ, gặp phải một người say rượu nằm vật bên vệ đường. Vào thời điểm đó Vọng Đô đang là mùa đông giá rét, trời rải rác những bông tuyết nhỏ, nằm trên đường một đêm, chỉ sợ không chết cũng bị đóng băng.

Thất Phù nói thầm: “Nhìn lão mặc lụa gấm xa hoa như vậy, chắc hẳn là một vị lão gia nhà nào đó… Sao lại ra ngoài mà không có người hầu thế này, nếu chết cóng ở đây, sẽ không ai quan tâm đâu.” Thất Phù tuổi còn trẻ, dáng người thấp bé, thật sự không có bao nhiêu sức lực, cho nên không nâng nổi được người này, chỉ có thể buộc hắn vào đai lưng, từng bước từng bước kéo đi.

Kéo được nửa ngày, Thất Phù mệt đến nỗi cả người đầy mồ hôi, thở hồng hộc, mắng: “Này, lão nặng thật đấy! Tiểu gia có lòng tốt, nên nay mới đi lo chuyện bao đồng, sau khi lão tỉnh lại tốt nhất nên biết tri ân báo đáp, cho ta chút thù lao…” Hắn nghĩ mãi mới chọn ra thứ hắn muốn gần đây nhất: “Lão đã bao giờ thấy đậu tằm xào ở phía tây phố Hàng An chưa? Xào vàng rực rỡ, vừa giòn vừa thơm… lão phải mua cho ta một gói đấy.”

Thất Phù kéo người này đến miếu thành hoàng gần nhất, kéo bầu rượu treo trên cổ xuống, mở ra, lấy ngón tay chấm chấm rượu, mút vào trong miệng.

Hắn liếm hai ba ngụm, chờ hơi nóng trong miệng chui vào trong bụng, dần dần xua tan hàn ý trên người, lại dựa theo nguyên trạng ban đầu mà đậy vòm rượu lại.

Trong miếu thành hoàng chấp chứa vài tên ăn mày, trước khi Thất Phù đến chủ gia làm nô thì cũng là một ăn mày, đều quen biết lẫn nhau, hắn ôm bầu rượu cho những lão bằng hữu kia chấm mút một vòng, hì hì cười thích chí, rất nhanh liền đổi lấy một miếng chăn mỏng.

Thất Phù kéo chăn nằm xuống, cùng gã sâu rượu kia sát vào ôm nhau trải qua một đêm lạnh lẽo ở đây.

Hôm sau gã sâu rượu kia liền tỉnh dậy, rất lâu cũng không nhớ rõ mình sao lại đến nơi này mà ngủ. Thất Phù đem chuyện tối hôm qua kể cho lão nghe, dùng ánh mắt híp mắt liếc nhìn lão ta vài lần, ám chỉ hãy trả hắn thù lao.

Người kia nói một tiếng cảm ơn, đặt một thỏi bạc vào lòng bàn tay hắn, lại chỉ chỉ bầu rượu trên mặt đất, hỏi:

“Đủ để mua rượu của ngươi chứ?”

Thất Phù bị thỏi bạc nặng trịch trong tay dọa cho há hốc mồm, hoảng hốt một hồi mới hồi phục tinh thần, dúi thỏi bạc vào lại tay lão: “Ta không cần nhiều như vậy!…Rượu là của gia chủ nhà ta, cần phải mang về, không thể bán.”

Người nọ nhìn hắn và mỉm cười.

Thất Phù nhìn bạc mím môi, lại có chút hối hận, thầm nghĩ mình thật không làm được gì nên hồn, còn trả lại làm gì! Cầm lấy thì tốt rồi, dù sao thì hắn cũng đã cứu vị lão gia này một mạng mà.

Lại nói bán bầu rượu này cho lão cũng được, thỏi bạc kia chưa biết chừng có thể mua được cả nghìn bầu rượu ấy chứ.

Thất Phù hối hận đến xanh mặt, hận mình thật ngu ngốc. Có điều hối hận thì hối hận, nhưng Thất Phù tự nhận mình rất có phẩm hạnh, không còn mặt mũi nào mà đòi lại, chỉ hỏi: “Lần sau ông say rượu ở chỗ nào? Ta còn biết đường né. Bây giờ ông nói cho ta biết phủ của ông ở đâu, ta đảm bảo sẽ dẫn lão gia về đến nhà.” Đến lúc đó lại đòi thưởng cũng không muộn.

Người nọ suy nghĩ thật lâu, không trả lời, đứng dậy nói: “Ta cũng không biết…”

Người này sau khi rời đi chưa được hai ngày, Thất Phù lại nhìn thấy lão trong tửu phường kia.

Lần này lão không say, đang ngồi trên bàn rượu bên cửa sổ, vừa thẩm rượu vừa ngắm tuyết. Trên bàn hầm một nồi thịt dê nóng hổi, một đĩa đậu tằm vàng, một đĩa ba sợi chay.

Thất Phù nuốt nước miếng, bụng đói đến kêu ùng ục.

Người nọ cũng nhanh chóng nhìn thấy hắn, giật mình ngẩn ra, lão vẫy vẫy tay, mời Thất Phù qua đó.

Thất Phù ngồi trên ghế đối diện lão, mùi thịt đầy bàn cùng mùi thơm của đậu tằm phải vào mũi hắn. Người nọ thấy Thất Phù nhìn chằm chằm đến mắt sáng rực lên, nước miếng sắp chảy ra khỏi miệng, bật cười, hỏi: “Ngươi có muốn ăn không?”

“Có thể chứ?”

“Có thể.” Lãodi chuyển tầm mắt của mình từ ngắm tuyết ngoài cửa sổ đến Thất Phù, gắp cho hắn một miếng thịt dê, thấp giọng nói: “Như thế, ta cũng coi như có một người quen biết.”

Thất Phù gắp lấy miếng thịt dê kia bỏ vào miệng, nhai nhóp nhép mơ hồ hỏi: “Lão gia là người ngoài thành sao?”

“Không phải, nguyên quán của ta ở đây, nhưng đã rất nhiều năm chưa từng quay về.”

“Ồ, vậy cũng khó trách, nơi này mấy năm trước có nạn đói, rất nhiều người di dời đi nơi khác. Sau đó có một vị thư sinh Vọng Đô làm đại quan triều đình, nghe nói các đại gia hộ bộ kinh thành cũng muốn nịnh bợ hắn, đưa đến chỗ chúng ta không ít bạc, mới lại trở nên thịnh vượng đến nay.” Hắn ăn xong, lại mút nước thịt trên đầu ngón tay, thấy đối phương lại gắp một khối thịt cho mình, không khỏi tâm hoa nộ phóng: “Lão gia, ta vẫn chưa biết ông tên là gì.”

“Ta họ Lương.” Lão trả lời.

“Lương lão gia bình an, ta là Thất Phù.”

Như vậy Thất phù coi như cùng vị Lương lão gia này kết giao, lão thấy hắn thông minh hiểu chuyện, dứt khoát giữ hắn lại hầu hạ bên cạnh.

Nói là hầu hạ, Thất Phù cũng không phải làm nhiều, chỉ là ngồi ăn cùng, uống cùng Lương lão gia, chờ lão uống say liền đưa lão trở về, thiên hạ không có nô tài nào sống sung sướng hơn hắn.

Dựa theo chi tiêu ăn mặc của Lương lão gia, nhìn thế nào cũng ra một kẻ giàu có lắm của, không nghĩ tới căn nhà lại cực kỳ đơn sơ, còn là một viện nhỏ trong ngõ Đào Nhi.

Thất Phù không khỏi cảm thán mạng mình thật tốt, vào cửa lại là nô tài duy nhất, không cần bị tiền bối khi dễ, người hầu hạ Lương lão gia chỉ có một mình hắn.

Sau khi ở chung nửa tháng, Thất Phù đại khái biết được một ít chuyện của Lương lão gia.

Viện này là nhà tổ Lương gia, sau khi trở lại Vọng Đô lão liền chuộc nhà tổ này về, ở đây an cư.

Trước kia lão đã nạp hai thê, người thứ nhất hẳn là đã qua đời, Thất Phù không biết danh tính của vị phu nhân này, nhưng chắc chắn trước kia Lương lão gia cùng nàng ta tình sâu ý đậm, cho nên vừa uống say liền thường gọi nhũ danh của nàng ta, khi gọi không thấy người sẽ liền rơi nước mắt.

Lời say nói không rõ ràng, Thất Phù cũng chỉ nghe ra một chữ “Bích”.

Người kia còn nghe phong phanh được chút tin tức, đại khái nàng ta chê lão cả ngày chơi bời lêu lổng không nên thân, hy vọng lão có thể một bước lên mây vào triều làm quan, nhưng Lương lão gia không có chí hướng này, hiền thê thứ hai này không chịu nổi một kẻ bỏ đi như lão nên đã tự thỉnh hòa ly, chạy về nhà mẹ đẻ.

Cho nên Lương lão gia mới trở về nguyên quán Vọng Đô để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Nhưng mà nói đến “nghỉ ngơi tĩnh dưỡng” thì không thích hợp lắm, Lương “Lão” gia này một chút cũng chẳng thấy già, ít nhất Thất Phù thấy hắn còn rất phong lưu, giống như là con cháu quý tộc được giáo dưỡng trong danh môn vọng tộc nào đó. Thất Phù cạo râu cho lão, thấy được bộ mặt thật của thanh sơn, mới thấy rõ Lương lão gia này bộ dạng cũng rất anh tuấn.

Thất Phù chưa từng đọc sách, không biết nên hình dung loại tuấn tú này như thế nào, đại khái giống như thánh nhân tiên sư trong bức họa hắn nhìn thấy trên đường vậy, vẻ mặt rõ ràng lỗi lạc nho khí.

Lương lão gia biết ngâm thơ đối câu, nhất là khi hứng thú uống rượu đại phát, vừa vung mực là có thể viết ra vài chữ cẩm tú văn chương. Cái này cũng coi như tạm, dù sao Thất Phù cũng nghe không hiểu, hắn thích nhất là xem Lương lão gia múa kiếm.

Cầm kiếm đón gió mà đứng, có tuyết cũng có trăng, xung quanh đều là tuyết trắng, đều sắp mơ hồ đến nhìn không ra, duy chỉ có áo đen kim bó của hắn là rõ ràng, một tay ngọc kiếm, dáng người nhanh nhẹn phiêu dật, tựa như thần tiên trung nhân.

Có lúc lão lúc cầm một thanh trường kiếm, có khi là trường đoản song kiếm, về sau lão đem thanh đoản kiếm kia thưởng cho Thất Phù, khi không say rượu, sẽ chỉ dạy cho hắn một hai chiêu kiếm pháp.

Lương lão gia chỗ nào cũng tốt, chỉ là nghiện rượu, tính tình say rượu cực kỳ cổ quái, vui giận thất thường.

Lão sẽ bỗng dưng tức giận, tìm Thất Phù, quát mắng hắn một trận. Như thế còn chưa tận hứng, một tay đuổi hắn cút ra ngoài, không cần trở lại nữa.

Thất Phù cũng tức giận, quay đầu bỏ đi, vừa đi vừa mắng “Tiểu gia cóc thèm hầu hạ!” Nhưng không đi được bảy bước, hắn lại bò về.

Hắn không phải không có cốt khí, kỳ thực là bởi vì nghe thấy Lương lão gia nói câu đó “Ta biết, sớm muộn gì ngươi cũng bỏ lại ta”, có chút không đành lòng…

Phụ thân Thất Phù chết sớm, hắn từ nhỏ đi theo sau mông Tam thúc ăn xin để sống. Sau đó lại gặp nạn đói, Tam thúc cho hắn một xâu tiền phân phó hắn đi mua chút lương khô, chờ Thất Phù ôm bánh ngô phấn khích chạy về nhà, mới biết được Tam thúc không cần hắn nữa.

Nghĩ như vậy, hắn có phúc gặp được người hiểu hắn như Lương lão gia, ai ghét bỏ ai đâu cơ chứ.

Thất Phù kéo cổ họng, lớn tiếng gào khóc: “Cha, lão gia! Ngài là tổ tông của ta được chưa? Bên ngoài trời lạnh, xin ngài thương xót, cho ta vào trong.”

Thất Phù gọi nửa canh giờ, có lẽ Lương lão gia rốt cục cũng tỉnh rượu, mới đến mở cửa cho hắn.

Khuôn mặt của hắn trong trẻo gầy gò, dưới ánh trăng đêm lạnh chiếu rọi, Thất Phù thấy ánh mắt của lão như tro tàn, tất cả đều lạnh lẽo và tĩnh mịch.

Lão nhìn Thất Phù bằng ánh mắt nguội lạnh trong chốc lát, đem áo khoác Hạc Vân trên vai mình khoác lên người hắn.

Thất Phù ngửi thấy mùi hương mát lạnh trên áo khoác, còn trộn lẫn mùi rượu. Chiếc áo lông cừu này có trọng lượng có thể khiến người khác ỷ lại, nhẹ nhàng phủ lên người hắn, thân thể lạnh thấu của Thất Phù thoáng cái đã trở nên ấm áp.

Giọng nói của lão có một chút khàn khàn, hỏi: “Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?”

“Cha, lão gia! Tổ tông!” Thất Phù cũng dần cao giọng nhận lỗi: “Ta sai rồi. Sau này trong lòng ngài có không thoải mái, cũng cứ trút lên ta. Thân thể tuy nhỏ nhưng lại cứng rắn, chịu được đòn roi.”

Lão im lặng một lúc lâu, vươn tay xoa đầu Thất Phù.

Lần này làm Thất Phù đều ngây ngẩn cả người. Bàn tay rộng lớn ấm áp vuốt ve mái tóc của hắn, Thất Phù cảm giác ngứa ngáy, lúc nhất thời phảng phất có thứ gì đó đang gãi gãi mũi hắn.

Lương lão gia nói: “Xin lỗi. Ta không muốn ngươi đi, ngươi… ngươi quay về đi.”

Thì ra thứ gãi gãi mũi hắn chính là một cỗ chua xót. Thất Phù vừa rồi còn đang cười đùa cợt nhả đột nhiên mắt ngấn lệ, vùi đầu vào trong ngực Lương lão gia, dùng cánh tay gầy gò gắt gao siết chặt lấy lão, khiến cho Lương lão gia ho khan liên tục.

Thất Phù khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, gào lên: “Nếu ngài thật sự là cha ta thì tốt biết mấy!”

Tiếng gọi này, thật tha thiết muốn có một người cha.

Lương lão gia thu nhận hắn làm nghĩa tử, ban cho họ Lương, Thất Phù làm nhũ danh, đại hào là “Hoài Bích”.

Thất Phù theo hầu bên cạnh Lương lão gia, Lương lão gia có khi dạy hắn đọc sách biết chữ, có khi dạy hắn dùng kiếm.

Thất Phù thông minh nhanh nhẹn, học gì biết đó, được học bài bản, duy chỉ có chữ viết không ưa nhìn, xiêu xiêu vẹo vẹo, không thể so sánh với một tay thư pháp tiêu sái của Lương lão gia.

Lương lão gia liền cầm tay Thất Phù dạy hắn viết, nặng nhẹ ngừng ngắt, hạ bút rơi xuống nét chữ tròn trịa xinh đẹp. Thất Phù khó có được vinh hạnh liền vòi vĩnh: “Dạ dạ dạ, dạy thêm mấy từ nữa?”

Nếu hôm nào Lương lão gia tâm tình tốt, vậy lão sẽ độ lượng dạy thêm vài từ nữa.

Nhưng nếu Lương lão gia tâm tình kém một chút liền sẽ vỗ vào lưng hắn: “Đừng có được nước mà lấn tới.”

Thất Phù thật sự muốn Lương lão gia mỗi ngày đều vui vẻ, nhưng sau khi hắn trở thành nhi tử của Lương lão gia, cũng khó hầu hạ tính khí thất thường của lão.

Gần tết Nguyên Tiêu, tính tình Lương lão gia ngày càng cổ quái hơn trước, có lẽ lão cũng biết mình thô bạo dễ cáu kỉnh, vì thế lúc ra ngoài uống rượu không dắt Thất Phù theo nữa.

Trước đó Thất Phù đã để lại bạc cho tiểu nhị trong tửu phường, nếu ngày nào đó thấy Lương lão gia lại say gục trong quán, nhất định phải phái xe ngựa đưa lão về nhà an toàn.

Đây chẳng qua chỉ là một câu nói, tiểu nhị trong quán thấy có bạc lượng liền vui vẻ đồng ý. Cũng không biết lần đầu gặp Lương lão gia, làm thế nào mà một mình lão lại say đến ngã vật bên đường.

Thất Phù ngẫm lại, ngày đó nếu không có hắn, nói không chừng Lương lão gia đã chết rồi cũng nên.

Cho đến đêm khuya, tiểu nhị phái xe ngựa đưa Lương lão gia trở về, Thất Phù ra cửa đón người, thấy trong xe ngựa ngoại trừ Lương lão gia, còn một người cũng trong tình trạng say mèm nằm bên cạnh.

Người này Thất Phù cũng quen biết, là hàng xóm của Lương trạch, họ Phương, Thất Phù gặp mặt cũng gọi một tiếng Phương thúc.

Thất Phù đỡ Lương lão gia xuống xe ngựa, không đi được mấy bước, Lương lão gia đẩy hắn ra, vịn tường nôn thốc nôn tháo, không cẩn thận, cắm đầu ngã xuống trước gia môn.

“Cha!” Thất phù đang định dìu lão dậy.

Tai nghe thấy lão nương Thiết thị sát vách quát mắng: “Ngươi đấy! Còn dám vác mặt về à? Sao không uống cho chết đi đồ vô tích sự! Ngươi ra ngoài, ra ngoài mà nôn cho thỏa thích đi, cút cho ta! Cút!”

Đằng sau tiếng mắng chửi, ý nói Phương thúc sống như gã lang băm ăn bám phu nhân nhà mình không buông, thấp giọng khép nép mà cầu xin tha thứ, thật không có chút khí phách nào.

Ầm ĩ, đánh nhau mắng chửi, cũng nhanh chóng đóng cửa lại.

Sát vách lại truyền đến tiếng khóc nỉ non của nữ nhân, đại khái là oán giận hắn ta, giọng nói của Phương thúc mơ hồ không rõ, nhưng lời nói ấm áp nhỏ nhẹ, chắc là đang dỗ dành.

Thất Phù cũng duỗi tay chân làm việc, kéo Lương lão gia đang bò trên mặt đất lên.

Lão đứng lên, trọng lượng nửa người đều dựa vào Thất Phù, mơ hồ hỏi: “Thành Bích, nàng trở về rồi?”

Thất Phù vừa nghe, liền biết lão lại đang nhắc tới vị phu nhân kia của lão. Hắn oán hận nói: “Trở về cũng bị người chọc cho tức chết rồi! Nàng ta nhìn thấy người như thế này, chắc hẳn sẽ lo lắng không thôi!”

Lão nói: “Được, ta biết sai rồi…”

Thất Phù khập khiễng dìu lão về trong phòng, chờ Lương lão gia uống xong canh giải rượu, tay chân Thất Phù khẽ bò qua, dán bên cạnh Lương lão gia nhỏ giọng hỏi: “Cha, sau này không uống rượu nữa, được không? Tiết Nguyên Tiêu, con sẽ dẫn người đi xem hoa đăng?”

Đoạn thời gian trước, Lương lão gia bị nhiễm phong hàn, lang trung đến nhà bắt mạch. Thất Phù mới biết được Lương lão gia có vết thương cũ trên người, trên người cũng có rất nhiều vết sẹo, giống như một cái giỏ bị đâm thủng nhiều lỗ, nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều hơn.

Thất Phù nhớ tới cha mẹ mình chết sớm, có chút lo sợ, mới nói ra những lời như vậy với Lương lão gia.

Lương lão gia tựa như nhất thời thanh tỉnh, nghe được hắn nói lời này, vươn tay vỗ vỗ lưng Thất Phù, nhưng rất lâu cũng không nói.

Ngày hôm sau, Thất Phù từ trên giường đứng dậy mặc y phục, vẫn chưa đi giày, một chiếc đèn lồng màu ngọc bích vẽ thiết giác đưa đến trước mặt hắn.

Thất Phù mắt sáng lên: “Đây là cái gì vậy!”

Hắn dang tay ôm lấy, lướt qua Lương lão gia nhìn thấy bàn đầy tre cùng bích sa, còn có đan thanh bút mực, liền đoán chiếc đèn lồng này là do lão tự tay buộc.

Lão hỏi: “Thích không?”

Thất Phù vui mừng nhảy nhót: “Thích! Làm thêm vài cái nữa đi, con đem xuống đường bán, chắc chắn mọi người đều thích! Bức tranh trên này là gì? Dế sao? Đẹp quá. Cha, con không biết cha còn còn biết vẽ đó!”

Lương lão gia cười ôm lấy Thất Phù, bảo hắn đem đèn lồng treo trên mái hiên.

Mắt thấy sắp đến tết Nguyên Tiêu, không ngờ đêm hôm trước, Lương lão gia khởi hành, nói muốn chạy tới U Đô gặp một cố nhân. Lương lão gia nói, người nọ là ân sư của lão.

Trước khi lên đường, Lương lão gia dùng cơm cùng Thất Phù.

Thất Phù vừa gắp thịt cho lão, vừa hỏi: “Hắn tìm người làm cái gì chứ?”

Lương lão gia mỉm cười, nói: “Không có gì.” Lão im lặng một lúc, và hỏi Thất Phù: “Con đã từng nghĩ, lớn lên muốn trở thành một người như nào chưa?”

Thất Phù hì hì nói: “Trước kia mỗi khi đói bụng, con liền muốn lớn lên sẽ trở nên rất giàu có nhiều tiền rất nhiều tiền, mỗi ngày đều có thể ăn bao nhiêu đồ ăn ngon. Gói đậu tằm ngũ hương đó, con ăn một gói, một gói treo trên cô, đi đâu thơm đến đó! Thơm chết bọn họ!”

“Còn bây giờ thì sao?”

“Bây giờ?” Thất Phù suy nghĩ một chút: “Sau khi phụ thân dạy con đọc sách, con ấy mà, mặc dù không được học nhiều, nhưng cũng hiểu được chút đạo lý. Hôm qua ta đọc “Mạnh Tử”, tiên sư có câu “Cổ chi nhân, đắc chí, trạch gia vu dân. Bất đắc chí, tu thân hiện vu thế. Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ”. (Người xưa, khi đắc chí thì ban bố ân trạch khắp trăm họ. Khi bất đắc chí thì tu dưỡng phẩm đức để rạng danh với đời. Nghèo khổ thì một mình tu dưỡng phẩm đức, hiển đạt thì làm điều thiện cho cả thiên hạ.)

Hắn thuộc lòng đến rõ ràng mạch lạc, một chữ cũng không quên.

“Con biết người ta khi đói khổ sở cỡ nào, cũng muốn những tiểu ăn xin khác trong miếu Thành Hoàng sau này đều có cơm ăn.”

Lương lão gia kinh ngạc nhìn Thất Phù, lại nói: “Con giúp đỡ họ, sau này bọn họ sẽ trung thành với con. Một người, hai người còn tốt, nếu là một thành, mười thành, thậm chí người của một quốc đều nương nhờ vào sự tương trợ của con, con sẽ làm thế nào?”

Câu hỏi vặn lại này khiến Thất Phù sửng sốt.

Lương lão gia nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắn khi bị hỏi lại, không khỏi bật cười: “Con còn nhỏ, ta nói cho con biết những chuyện này làm cái gì nhỉ…… Được rồi, ta phải đi đây…”

Thất Phù đứng dậy giúp lão phủ thêm áo choàng. Hắn suy nghĩ thật lâu, chạy tới trước khi Lương lão gia ra cửa, Thất Phù bỗng nhiên nói: “Nhưng có một số việc, nhất định phải có người đứng ra làm, phải không ạ?”

Lương lão gia dừng bước: “Cái gì?”

Thất Phù nói: “Cho dù là một người, hai người, cũng không tệ! Con chỉ góp sức một chút liền có thể có cách cứu được một mạng người, ngẫm lại cũng đã rất giỏi rồi! Giống như cha, đối với con mà nói, người cũng rộng lượng như Quan Thế Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ trong miếu. Khi con đói khát chịu khổ, dập đầu cầu xin bọn họ, dập đến nát đầu cũng đều vô dụng. Người cho con miếng ăn, còn dạy con đọc sách nhận chữ, không có người, có lẽ cả đời này con cũng không thể có phúc khí tốt như vậy.”

“Thất Phù …”

Đôi mắt của hắn kiên định trả lời: “Con muốn giống như người, trở nên tài giỏi như người.”

Lương lão gia sững sờ hồi lâu, chợt mỉm cười thở dài, vươn tay ôm Thất Phù vào trong lòng: “Cảm ơn, cảm ơn…”

“Sao lại cảm ơn con?” Thất phù bối rối: “Đúng rồi, khi nào cha về? Con còn nói ngày mai sẽ đưa người đi xem hoa đăng.”

“U Đô qua lại không qua nửa ngày đường, buổi tối ta sẽ về, đến lúc đó cùng nhau đi xem hoa đăng.”

“Vâng! Còn có… Thiên đăng cầu phúc ngày hôm nay sẽ được thả vào sáng sớm, xem ra người không kịp xem rồi.” Thất Phù có chút xấu hổ: “Mặt trên phải viết rõ danh tính, con còn chưa hỏi qua cha, người tên là gì thế ạ.”

“Thận Hành. Lương Thận Hành.”

Lương Thận Hành viết vào trong lòng bàn tay Thất Phù, Thất Phù rất nhanh đã ghi nhớ thật kỹ.

Tiễn lão lên xe ngựa, Thất Phù vẫy vẫy tay: “Người đi rồi về sớm nha!”

Khi Thất Phù viết tên lão lên thiên đăng, cái tên này còn lấp lánh thật quen thuộc, giống như đã nghe qua ở đâu đó, chỉ là trong chốc lát không thể nhớ ra.

Sáng sớm thả Thiên đăng xong, Thất Phù liền quét sạch trong ngoài viện, chờ Lương Thận Hành trở về.

Ban ngày tuyết lại rơi, xào xạc, giống như sương muối.

Thất Phù lúc quét sân, nghe thấy bà nương nhà bên cạnh sợ hãi thét chói tai, tiếp theo từng đợt gào khóc cầu xin, xen lẫn những lời chửi rủa của người nam nhân, ầm ĩ khiến người ta hết hồn.

Thất Phù vội vàng chạy tới xem, chỉ thấy trong viện có một cẩm y công tử, dẫn theo mấy tên gia nô tìm tới cửa.

Một gia nô ôm lấy Tam nha đầu nhà Phương thúc kéo ra ngoài cửa, mấy gia nô khác ngăn cản Phương thúc cùng thê tử Thiết thị, đè họ ra đất mà đánh cho một trận, uy hiếp bọn họ không được la hét.

Cẩm y công tử họ Triệu. Vọng Đô Triệu thị xem như là danh môn địa phương, Triệu công tử này cả ngày chơi bời lêu lổng, không làm chính sự, ỷ lại nhà mình tài cao thế lớn, đi khắp nơi tung hoành làm loạn.

Hôm nay thấy Tam nữ nhi nhà Phương thúc xinh đẹp như minh châu, lung linh đáng yêu, nổi lên ác tâm muốn đem nàng vào phủ làm thiếp.

Phương thúc cùng Thiết thị đều không muốn, bảo vệ nữ nhi không cho Triệu công tử mang đi, nên mới xảy ra xô xát.

Gia nô Triệu gia đều võ công cao cường, phu phụ Phương thúc đâu phải là đối thủ của bọn họ? Liên tiếp vài quyền cước, ngay cả thở cũng khó khăn, đau đớn nức nở, không thể đứng dậy.

Trên mặt vị Triệu công tử đó bị Tam nha đầu kia cào rách thành một đường máu.

Hắn hít vào khí lạnh sờ sờ miệng vết thương, nhớ tới khuôn mặt hoa mỹ này mà để lại sẹo, trở về nhất định sẽ không biết phải giải thích sao với cha mẹ hắn, hung dữ phun một tràng.

“Cho các ngươi cơ hội làm thân thích của Triệu gia ta, là phúc khí các ngươi đốt cao hương tám đời cũng không có được! Ngươi còn không bằng lòng? Mẹ nó, còn dám cào lên mặt ta! Được, không phải không nguyện ý sao? Bổn công tử sẽ chơi chết đồ gái điếm nhà ngươi cho đến khi thỏa mãn mới thôi, cũng để cho những hạ nhân này thay phiên nhau nếm thử thứ tiên nữ như ngươi là hạng gì mà dám coi thường cả Triệu gia!”

Triệu công tử vung tay lên, cũng không dẫn theo Tam nha đầu đi, một tay túm tóc nàng ta kéo vào trong phòng.

Thất Phù tự nói với chính mình, đừng vào.

Ngươi đánh không lại những người đó, nếu Lương Thận Hành ở chỗ này, nhất định lão cũng không muốn ngươi qua đó.

Đi mau…Đi mau, đi mau!

Tam Nha đầu kêu la thảm thiết, vô tình thoáng nhìn thấy Thất Phù ngoài cửa đang sững sờ đúng nhìn, giãy dụa hô to: “Thất Phù ca ca cứu ta!”

Một tiếng này đem hồn Thất Phù dọa bay gọi trở về, hắn nhìn thấy hai mắt rưng rưng của Tam nha đầu, lập tức luống cuống tay chân, ngay cả đường lui cũng không kịp nghĩ, cắn răng một cái, rút đoản kiếm trong ngực nhào tới!

……

Lương Thận Hành lần này đi U Đô bái kiến Cao Chấp, không nghĩ còn có thể gặp lại Đông Lương.

Cao Chấp được lệnh tuần tra các bang, Đông Lương phụ trách bảo vệ an toàn hành trình của hắn. Nhìn thấy Lương Thận Hành, Đông Lương hành lễ dập đầu ba cái, không truy vấn quá khứ, chỉ hỏi lão hiện tại sống có ổn không, đã cai rượu được chưa…

Hàn huyên một hồi, Đông Lương cũng từ trong miệng lão nghe được cái tên Lương Hoài Bích, trong lòng không khỏi cảm tạ hắn: “Chắc hẳn đó là một cậu bé ngoan. Có hắn bên cạnh ngài, ta đã yên tâm hơn nhiều rồi.”

Lương Thận Hành chỉ cười không nói.

Đông Lương lại nói: “Cao tướng lần này gặp ngài, không chỉ vì ôn lại chuyện xưa… Người ghi nhớ tình cảm sư đồ khi xưa, ở trước mặt Hoàng thượng tiến cử ngài làm Binh bộ thị lang. Còn có, chuyện này ngài cũng biết, trước đây sau khi đại phá Man Khương, tiểu thái tử Đông cung vẫn kính nể ngài, gần đây từng nhiều lần thỉnh cầu Hoàng Thượng, mời ngài hồi cung làm thái phó…..Cơ hội tốt như vậy, mất đi cũng không có lần sau, Cao tướng muốn ngài suy nghĩ thật kỹ, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ.”

Lương Thận Hành nói: “Nói sau đi.”

Bởi vì Lương Thận Hành từ đầu đến cuối không biểu hiện ra ý định muốn trở về triều làm quan, màn gặp mặt này đã định trước không có kết quả. Cao Chấp thở dài, cũng không cưỡng cầu, phái Đông Lương hộ tống Lương Thận Hành về Vọng Đô, sau đó lại quay về phục mệnh.

Đông Lương cùng Lương Thận Hành thúc ngựa trở về thành Vọng Đô.

Tuyết rơi dày đặc đã làm ướt áo choàng bên ngoài của lão, lão xuống ngựa gọi vài tiếng, cũng không thấy Thất Phù ra nghênh đón. Đợi đẩy cửa ra, chỉ thấy cả sân trống rỗng, không thấy bóng người.

Không biết vì sao, Lương Thận Hành có chút đứng ngồi không yên, ngón tay gõ bàn chờ đợi thật lâu, vẫn không thấy Thất Phù. Hắn không phải là người hay đi ra ngoài chạy loạn, nhất là vào ngày Nguyên Tiêu.

Đông Lương nhìn lão lo lắng, cũng không yên tâm, nói: “Chi bằng ra ngoài tìm? Hắn thường ngày hay đi đến nơi nào?”

Lương Thận Hành suy nghĩ một chút, càng nghĩ, nắm đấm càng siết, mới nản lòng buông một câu: “Ta không biết…”

Lão đối với Thất Phù, vĩnh viễn không bằng được một nửa Thất Phù đối với lão.

Khoảng chừng đến chạng vạng, có nha dịch tìm tới Lương trạch, bảo Lương Thận Hành đi nha môn chờ xét xử, là nói Lương Hoài Bích làm ra án giết người, giết công tử Triệu gia.

Vọng Đô trực thuộc quản lý Linh Châu, tỷ tỷ Triệu công tử này là vợ của tri phủ Linh Châu, hắn là em vợ một châu quan trưởng, thân phận vốn cao quý không tả xiết, lại vừa vặn bắt kịp Tri phủ Linh Châu cùng tỷ tỷ hắn đến Vọng Đô thăm hỏi, vừa nghe nói Triệu công tử chết, tỷ tỷ hắn bi phẫn muốn tự tử, yêu cầu huyện lệnh lúc này xử tử Lương Hoài Bích.

Người khác không biết mặt mũi của Dĩnh Xuyên Hầu này ra sao, quan lại trong nha môn này cũng chỉ được nghe nói qua. Mặc dù vị Dĩnh Xuyên Hầu này hiện tại không còn làm quan trong triều, nhưng cũng là nhân vật tầm cỡ chỉ cần giậm chân liền có thể khiến nha môn Vọng Đô khiếp sợ.

Bọn họ biết được Lương Hoài Bích là nghĩa tử của Lương Thận Hành, không dám dễ dàng động thủ, liền lấy danh nghĩa đường thẩm đem sự tình này gác lại, đợi Lương Thận Hành trở về, tiếp tục xử trí.

Đông Lương cùng Lương Thận Hành đến nha môn, tri phủ Linh Châu kia đã lên công đường, giận dữ quát mắng: “Được rồi, cần gì phải tái thẩm! Mau đem hung thủ kia đưa ra, phay đao hầu hạ!”

Huyện lệnh Vọng Đô không dám thở mạnh, căng thẳng đến toát mồ hôi hột: “Tri phủ đại nhân, chuyện này bất luận thế nào cũng phải giải quyết theo điều lệ, chúng ta không thể không có vương pháp?”

“Vương Pháp? Ngươi là cửu phẩm huyện lệnh, cũng xứng đáng nói vương pháp với bổn đại nhân!”

“Hắn không xứng nói, ngươi xem ta có xứng hay không?”

Tri phủ Linh Châu vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy đi vào là một người mặc hắc bào dáng vẻ thư sinh, đang cười nhạo: ” Ngươi thì coi là cái thứ gì.” Chỉ thấy phía sau hắn còn có một nam nhân đi theo, hắn mặc quan phục võ bào tam phẩm, trước ngực thêu đầu báo tơ vàng, áp đảo trực tiếp tri phủ Linh Châu không ngẩng đầu lên được.

Tri phủ Linh Châu vội vàng từ trên đường lăn xuống hành lễ với Đông Lương.

Đông Lương xuất ra lệnh bài của tướng phủ, nói Tể tướng Cao Chấp đang tuần tra U Đô, lại hỏi rốt cuộc đã xảy ra án tử gì.

Huyện lệnh kia mới đem ngọn nguồn sự tình tâu trình rõ ràng.

Đông Lương nghe xong cười lạnh nói: “Tri phủ Linh Châu ngươi, cấp quan có lớn thế nào, cũng không có quyền trực tiếp can thiệp vào án mạng kiện tụng của Vọng Đô, càng không có quyền miệt thị vương pháp, dựa vào tư dục của bản thân mà luận án xử án! Sao, người là muốn vì em vợ mà bẻ cong điều lệ sao? Thật coi Linh Châu địa giới này, là nhà của ngươi à?”

“Hạ quan, hạ quan không dám. ”

Có Đông Lương bảo lãnh, huyện lệnh phán án công chính, lệnh cho đám người Phương thúc cùng Thiết thị lên đường làm chứng, biện hộ thay cho Lương Hoài Bích, cuối cùng phán xử vô tội.

Lương Thận Hành lấy đoản kiếm nghi là hung khí, lau sạch máu trên thân kiếm, quay vào trong đại lao lĩnh người.

Thất Phù bị áp giải vào đại lao, ôm đầu gối ngồi co rúm lại trong góc, cả người run rẩy không ngừng.

Hắn đã gây ra tội lớn rồi.

Thất Phù nhìn máu tươi đầy người, da miệng đều đang phát run, hắn cũng không biết mình đã giết tên Triệu công tử đó như thế nào, còn cả những gia nô đó…

Lương Thận Hành dạy hắn như thế nào, hắn liền dùng như thế …

Một nhà Phương thúc sớm đã phái nhi tử đi báo quan từ khi Triệu công tử đến, nhưng khi nha dịch đến bắt người, người sống chỉ còn lại người Phương gia, cùng với Thất Phù tay dính đầy máu tươi.

Hắn đã gây ra đại họa rồi.

Thất Phù biết, người Triệu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, sau lưng Triệu công tử có thế lực lớn như vậy, quyết buộc hắn đền mạng.

Hắn nghiến răng, hít một hơi thật sâu, oán hận nói: “Chết thì chết.” Nói xong Thất Phù mắt ngấn lệ: “Cũng may gia đình Phương thúc không sao cả… Ta chết, họ chắc chắn sẽ đốt tiền giấy cho ta mỗi năm, xuống đất ta ăn ngon uống say, có lẽ còn thoải mái hơn sống…”

“Triệu gia muốn mạng của ta, hẳn là sẽ không tìm đến khi dễ nhà Phương thúc nữa?”

Hắn đang mải nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng khóa va chạm vào nhau, kinh hãi run lên, ngẩng đầu lại thấy người tới không phải nha dịch mà là Lương Thận Hành.

Thất Phù nuốt nghẹn nước mắt thật lâu, rồi lại khóc như vỡ òa, lại lập tức nghĩ đến chuyện này nếu cũng liên lụy đến Lương Thận Hành thì phải làm thế nào.

Hắn đứng lên đẩy Lương Thận Hành, bảo lão đi: “Người tới đây làm gì! Đừng để ý đến con, người không biết, ta đã gây ra họa lớn thế nào đâu!”

“Con gây họa, tự ta sẽ gánh vác. Đừng sợ.”

Thất Phù khóc lóc: “Triệu gia bọn họ… Người, người không đấu lại bọn họ đâu, con không cần người phải chịu trách nhiệm! Lương lão gia, chỉ cần người biết, con không làm gì sai cả. Con không chỉ không làm gì sai, mà còn làm đúng nữa! Con sinh ra mệnh tiện, cả đời này chưa bao giờ làm chuyện gì vĩ đại như vậy!”

Hắn không nỡ xa Lương Thận Hành, ôm chặt lấy lão: “Con chết rồi, nhất định sẽ thành tiên. Đến lúc đó con sẽ quay về phù hộ cho người, cầu cho người cả đời vui vẻ…”

Đông Lương đi theo phía sau Lương Thận Hành cũng bật cười: “Lương gia, ngài nhặt được bảo bối này từ đâu ra vậy?”

Lương Thận Hành vui mừng xoa đầu Thất Phù, cười nói: “Con không làm sai, ta sao có thể nhìn con chết được? Đi thôi, về nhà, thu dọn hành lý, chuẩn bị khởi hành.”

Đông Lương nghe ra ý tứ trong câu nói của lão liền chắp tay: “Hầu gia, ngài hồi kinh sao?”

Lương Thận Hành cõng Thất Phù lên. Hắn nằm trên lưng Lương Thận Hành, nghe được người này gọi hắn là Hầu gia, kinh hãi đến ngây ngẩn cả người.

Lương Thận Hành. Lương Thận Hành.

Chẳng trách hắn thấy cái tên này sao lại quen thuộc đến thế, Dĩnh Xuyên Hầu Lương Thận Hành, làm sao hắn có thể quên được cái tên này chứ?

Năm đó Vọng Đô gặp nạn đói, hắn thiếu chút nữa chết đói đầu đường, đói khát đốt ruột, cơ hồ hận không thể chết mới sung sướng. Bỗng nhiên gặp thương hộ vận chuyển lương thảo vào thành, lập lều hành thiện phát cháo miễn phí, dân đói đều có một chén cháo uống.

Thương hộ tuyên bố chính là được Dĩnh Xuyên Hầu ủy thác, khẳng khái giúp đỡ, vượt qua sinh tử trước mắt của bách tính chịu khổ, ít ngày nữa lương thực cứu tế của triều đình cũng sẽ rất nhanh đưa đến Vọng Đô.

Thất Phù bởi vậy mà sống sót, sống đến hôm nay.

Thất Phù vùi đầu, nước mắt ướt đẫm quần áo trên vai Lương Thận Hành. Giọng nói của hắn rất bí bách, nhẹ nhàng, nhẹ đến nỗi tuyết rơi ngoài trời đều thổi bay đi.

Hắn hỏi: “Cha, sau này con có thể trở thành một người như cha không?”

Lương Thận Hành cười, trả lời: “Con sao? Còn kém xa lắm.”

Ngày này là tiết Nguyên Tiêu, tuyết rơi dày đặc.

Bắt đầu lại từ đầu, vạn vật đổi mới.