Vương Liên Hoa nhìn thấy Trầm Lãng chậm rãi vén trướng bước vào, vẻ mặt không tiếu ý.
Khi y không cười, gương mặt tuấn tú mà đoan trang chính trực.
Vương Liên Hoa cúi đầu, hỏi : “Ngươi không ngủ?”
Trầm Lãng cười, đáp: “Ta nghĩ đến rất nhiều chuyện, cho nên không ngủ được.”
Vương Liên Hoa từ tốn nói: “Không nghĩ tới, ngươi cũng sẽ có lúc đa sầu đa cảm.”
Đêm nay bầu trời có sao, nhưng lại không trăng, chỉ có đôi mắt hắn, tựa như ánh trăng đêm nay.
Trầm Lãng ngắm hắn, bất chợt cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói.
Về hắn, cũng như về y.
Cuối cùng lời nào cũng không nói.
Sâu thẳm trong nhân sinh, một khắc tịch mịch cùng phiền muộn, sẽ không thể nói thành lời.
Bình luận truyện