Đào Góc Tường - A Phì A

Chương 92: Em rể, cậu thấy tôi với Ngân Tử có giống nhau không?




Bố Tiền tuy rất oán hận đứa con gái này, nhưng dù sao đó cũng là con ruột của mình, lại là đứa con gái đầu lòng nên ý nghĩa hoàn toàn khác.

Nhìn thấy Tiền Kim Tử khóc đến tê tâm liệt phế, ông có chút động lòng, không đành lòng nhìn con khóc thảm như vậy: “Đứng dậy đi.”

Tiền Kim Tử từ chối: “Con không đứng dậy đâu. Bố, con biết con sai rồi, con biết con đã phụ lòng bố mẹ. Con không thể tha thứ cho bản thân mình, để con quỳ ở đây đi. Bố mẹ không tha thứ cho con thì con sẽ không đứng dậy.”

Bố Tiền vừa định nói gì đó, Tiền Ngân Tử không nhịn nổi nữa, cắt ngang lời khuyên của ông: “Bố, cứ để chị ấy quỳ đi, xem thử chị ấy có thể quỳ được bao lâu. Bây giờ đã đau lòng cho chị ấy rồi sao? Năm đó chị ấy đã làm gì, bố mẹ đừng vết sẹo lành rồi quên đau, chị ấy biến mất nhiều năm như vậy, dù có chuyện gì cũng chẳng bận tâm, bây giờ đột nhiên quay về là vì cái gì?”

Nghe thấy lời này, Tiền Kim Tử lập tức nhìn sang Tiền Ngân Tử.

Che giấu không nổi sự tức giận, cô ta nghiến răng: “Ngân Tử, em nói chuyện với chị như vậy sao? Năm đó chị làm sai, chị trở về không phải là để nhận lỗi, xin lỗi hay sao?”

Tiền Ngân Tử cười lạnh khinh thường: “Quỳ xuống là nhận lỗi sao? Nếu thật sự biết lỗi thì mang số tiền năm đó đã lừa của nhà về đây. Hai trăm vạn (7 tỷ)! Trả lại hai trăm vạn đó, tôi mới tin chị biết lỗi. Không thì chị nghĩ quỳ mấy cái là có thể xóa hết món nợ hai trăm vạn sao? Vậy thì đáng giá quá, tôi cũng quỳ cho chị xem, nhưng chị phải trả lại cho tôi hai trăm vạn.”

Tiền Kim Tử nghe xong tức đến muốn hộc máu, nắm chặt chân bố, kêu lên: “Bố, bố nhìn mà xem, em gái con vẫn như vậy, căn bản không coi chị ra gì! Con biết con đã sai, con biết năm đó lấy nhiều tiền như vậy là sai, nhưng con đâu có tiêu xài hoang phí. Con dùng để đi du học! Con đầu tư vào bản thân, con sẽ kiếm lại số tiền đó, sẽ trả lại cho bố mẹ. Đợi khi nào kiếm đủ tiền, con nhất định sẽ trả lại cho bố mẹ.”

Với tính cách của Tiền Ngân Tử, cô không thể nào chịu đựng nổi kiểu người như chị mình.

Năm đó lừa hết tiền nhà đi, bây giờ quay về, chỉ có hai khả năng: một là đã tiêu hết tiền, quay lại nhà để lừa tiếp; hai là ở nước ngoài không còn đường lui, đành phải quay về tiếp tục lừa tiền.

Tiền Ngân Tử đã định ra tay ép buộc cô ta nói thật, mẹ Tiền vội ngăn cô lại.

Bà nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Thôi nào Ngân Tử, chị con đã trở về rồi, đừng cãi nhau nữa. Dù sao cũng là người một nhà, mẹ không muốn thấy hai chị em bất hòa. Chị con, mấy năm nay, sống ở nước ngoài cũng cực khổ lắm, không quay về là vì bị người ta lừa gạt.”

Tiền Ngân Tử: “…”

Dù sao đây cũng là chuyện trong nhà, mẹ Tiền không tiện nói cho Kỷ Diễm nghe.

Bà liếc nhìn Kỷ Diễm một cái.

Kỷ Diễm hiểu ý, liền nói: “Dì à, cháu ra ngoài nghe điện thoại một chút.”

Sau khi Kỷ Diễm rời đi, mẹ Tiền thở dài, kể lại những gì đã xảy ra với chị gái Tiền Ngân Tử ở nước ngoài.

Bà nói rằng chị Tiền Ngân Tử xuất ngoại là vì mẹ Ngụy Tiêu chê cô ta học vấn kém, không xứng với gia đình Ngụy Tiêu. Cũng bởi vì mẹ Ngụy Tiêu không thích cô ta nên đã làm mọi cách để cô ta rời xa Ngụy Tiêu. Bị coi thường, cô ta muốn thay đổi bản thân để trở nên ưu tú hơn, mới quyết định đi du học.

Lúc đó, cô ta đã lấy hết tiền nhà để đi du học, sau đó quen biết một người đàn ông ngoại quốc. Ban đầu, anh ta đối xử rất tốt với cô ta. Ở nơi đất khách quê người, một thân một mình không có ai nương tựa, cô ta đã yêu người đàn ông đó vì sự ấm áp mà anh ta mang lại.

Nhưng người đàn ông đó không nghề nghiệp, không học vấn, là một tên lưu manh. Hắn sống dựa vào tiền của cô ta, ăn bám cô ta, thậm chí còn thường xuyên bạo hành.

Tiền Kim Tử nói, cô ta không phải là không muốn quay về, mà là vì người đàn ông đó đã cướp hộ chiếu của cô ta, không cho cô ta về. Nhiều năm như vậy, cô ta không có cách nào trở về.

Cô ta rất muốn về nhà nhưng bị ép đến bước đường cùng. Đến khi người đàn ông kia lừa hết số tiền của cô ta rồi bỏ đi, cô ta mới có cơ hội trở về.

Nhưng hiện tại đã trở về trong bộ dạng tàn tạ thế này.

Mẹ Tiền kể xong, đau lòng rơi nước mắt, đưa tay Tiền Kim Tử ra cho Tiền Ngân Tử xem: “Con nhìn đi, trên người chị con đều là thương tích, đều là bị tên đó đánh.”

Tiền Ngân Tử: “…”

Tiền Ngân Tử nhìn những vết thương trên tay chị mình.

Nghĩ thế nào cô cũng không tin nổi, ngay cả viết tiểu thuyết, cô cũng không thể nào tưởng tượng ra một cốt truyện thái quá như vậy.

Một kẻ lòng dạ đen tối như Tiền Kim Tử mà cũng có ngày bị người ta bắt nạt đến mức này sao?

Cô tin hay không tin phiên bản này không quan trọng, quan trọng là, hiện tại bố mẹ cô chắc chắn tin, còn đang khóc lóc đau lòng.

Tiền Ngân Tử thật sự không biết nói gì thêm.

Tiền Kim Tử biết rõ nhược điểm của bố mẹ là gì. Biết con gái bị bạo hành, sống không hạnh phúc ở nước ngoài, tự nhiên sẽ đau lòng.

Làm bố mẹ, sao có thể thật sự căm ghét con mình cho được.

Bao năm qua, Tiền Ngân Tử hiểu rõ, bố mẹ tuy ngoài miệng oán trách chị gái, nhưng trong lòng lại luôn mong chờ một ngày nào đó chị ấy quay về, cả gia đình đoàn tụ.

Tiền Kim Tử thê thảm như vậy, Tiền Ngân Tử còn có thể nói được gì đây?

……

Cuối cùng, bố Tiền cũng mềm lòng, bảo Tiền Kim Tử đứng dậy.

Mẹ Tiền rất vui, nói sẽ đi mua đồ ăn, đúng lúc Tiền Ngân Tử cũng về, cả gia đình đoàn tụ, cùng nhau ăn một bữa cơm.

Tiền Kim Tử đứng dậy, nhìn Tiền Ngân Tử, hỏi: “Vừa nãy người đàn ông kia là ai? Đẹp trai như vậy, là bạn trai của em sao?”

Tiền Ngân Tử còn chưa kịp đáp, bố đã nói trước: “Đúng vậy, là bạn trai của em con.”

Tiền Kim Tử chưa từng gặp Kỷ Diễm nên đương nhiên không biết anh là bạn của Ngụy Tiêu.

Tuy nhiên, theo những gì cô ta biết thì Tiền Ngân Tử và Ngụy Tiêu đã từng ở bên nhau.

Cô ta tò mò hỏi: “Thế Ngụy Tiêu đâu? Chị nghe nói sau khi chị chia tay với Ngụy Tiêu, em lập tức trở thành người thay thế ở bên anh ta. Em bị anh ta đá rồi à? Mẹ anh ta cũng không thích em, ép em phải rời xa Ngụy Tiêu sao?”

Tiền Ngân Tử thờ ơ đáp: “Không phải, là tôi đã đá anh ta. Mẹ Ngụy Tiêu còn cầu xin tôi kết hôn với con trai bà ấy, nhưng tôi không muốn.”

Đáy mắt Tiền Kim Tử hiện lên tia khó tin, ngay sau đó cô ta cố ý châm chọc: “Ghê nhỉ, em cũng giỏi đấy. Vừa nãy nhìn thấy người kia, đúng là tốt hơn Ngụy Tiêu nhiều. Leo lên được người tốt hơn là vội đá Ngụy Tiêu.”

Tiền Ngân Tử biết chị mình đang tức giận vì điều gì.

Cũng biết cô ta ghét nghe điều gì nhất.

Cô không phải loại người dễ bị bắt nạt, thấy Tiền Kim Tử không giấu nổi sự ghen tị, cô giả ngu đáp: “Đúng vậy, cũng có chút thủ đoạn, nắm giữ được đàn ông. Chị không có bản lĩnh này cho nên chỉ có thể bị người ta đánh thôi.”

“Bố…” Tiền Kim Tử tức giận, ủy khuất làm nũng với bố: “Bố xem kìa, Ngân Tử nói toàn những lời gì đâu không, cứ thích khơi lại vết sẹo của con, rắc muối lên miệng vết thương của con. Con đã bị bạo hành rất thảm, mà em ấy còn cố ý nói như vậy để trêu ngươi con.”

Bố Tiền nghe mà đau đầu, hai chị em từ nhỏ đã không hợp nhau. Nhưng ông cũng không thiên vị ai, quay sang Tiền Kim Tử nói: “Con nói ít một chút đi, nhường nhịn em gái con. Mấy năm nay, em con đã vì gia đình mà hi sinh rất nhiều, nếu không có con bé, gia đình này đã tan vỡ từ lâu rồi.”

Tiền Kim Tử nghe xong không nói thêm lời nào.

Lúc này, cửa mở ra.

Kỷ Diễm đã trở lại.

Anh cầm theo một chai nước tương.

Tiền Ngân Tử nhịn không được bật cười: “Anh đi ra ngoài mà lại cầm cả chai nước tương về sao?”

Kỷ Diễm đáp: “Ra ngoài không có việc gì làm. Vừa rồi gặp bác gái dưới lầu, bác ấy nhờ anh đi siêu thị mua chai nước tương rồi mới được về.”

Tiền Ngân Tử còn chưa kịp nói gì, Tiền Kim Tử đã chen ngang, bước đến trước mặt Kỷ Diễm, giơ tay chào hỏi: “Em rể, chào em.”

Kỷ Diễm lịch sự gật đầu, không bắt tay: “Chào chị.”

“Em tên là gì?”

Kỷ Diễm nhìn Tiền Ngân Tử một chút, tuy cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn lịch sự đáp: “Kỷ Diễm.”

Tiền Kim Tử cố ý trêu chọc anh: “Cậu thấy tôi với Ngân Tử có giống nhau không? Từ nhỏ đến lớn, ai cũng nói hai chị em em rất giống nhau, như sinh đôi vậy. Nếu không phải giống, thì sao Ngụy Tiêu lại tìm Ngân Tử để thay thế sau khi tôi rời đi chứ.”