Đao Giả Bá Vương

Chương 2: 18 năm sau




Vô Ưu Cốc bốn mặt đều là núi vậy quanh cùng với đó là rừng cây xanh miết, phạm vi rất rộng xem chừng có rất ít người đi qua nơi này.

Phía khe núi hiểm ở hai bên vách đá chiều cao ngút ngàn như muốn biến vào mây mù, trong cốc hẹp tối ôm cây cối rêu rạo mọc um tùm chằng chịt thật khó có thể thấy đường đi.

Càng đi sâu trong hẻm cốc tối thui cơ hồ không còn thấy mặt trời nữa trong khi đó chỗ nào cũng thấy những con vật với các hình thù quái dị nếu người thường nhìn vào sẽ khiếp đảm lên mất.

Đoạn đường đi vào còn tương đối khô ráo một chút chứ tiến sâu chừng vài chục trượng mặt đất bắt đầu ẩm thấp bùn sình lúc nhúc nổi bọt khí nhưng đi càng sâu cảnh vật bắt đầu có vẻ tươi sáng hơn xuất hiện vài loại hoa nở rất đẹp cùng với chim thú bay lượn.

-Vụt...vụt..Roẹt...

Một tiếng như đao đang vung lên chém ra như tiếng gió rít rồi một tiếng rít cuối rất to như phá vỡ một vật cứng nào đó. Hai người một già một trẻ chỉ còn tàn ảnh như chớp lăng không đạp chân lên vách đá, cành cây lấy đà phi thân tấn công nhau.

Thiếu niên tay cầm đao khí chém ra lăng nhuệ như rông ngâm bốn đao khí đỏ rực cuồn cuộn tấn công, lão nhân cũng không kém cạnh đánh ra một đao uy lực không yếu nhưng cũng không mạnh đối chiến với bốn chiêu kia. Ánh sáng rợp trời một cỗ đao khí phong nhuệ như tuệ tinh quét ngang bầu trời. Đao chiêu mạnh mẽ mang công lực mười phần từ trên cao giáng xuống như tử lôi giáng thế bổ xuống nhưng lão nhân vẫn đứng im không có ý định né ra cứ đứng như vậy như muốn đối chiến với đao ý lẫm liệt này.

Lão nhân quát lớn nội công phát ra đánh nát mọi thứ, bàn tay một quyền mạnh mẽ đấm vỡ đao chiêu mà Dịch Phong đánh ra không những thế Dịch Phong còn bị cú đấm đó phản phệ lại toàn bộ sát thương đánh bay vào tảng đá gần đó.

-Hự....

Thiếu niên chỉ còn biết cách phạn xả giơ đao phòng thủ nhưng chỉ giảm được một ít uy lực của nó. Bị trúng đao chiêu này cơ hồ thiếu niên đã cạn sức, chống đao dưới đất thở hồng hộc nhìn lão nhân ung dung vắt tay đằng sau đi đến, lau giọt mồ hồ trên trán.

-Thôi...thôi.....hôm nay tạm dừng ở đây ta mệt quá rồi!!!!

-Hừ, tiểu tử lười cứ như thế này ngươi bao giờ mới bước chân ra ngoài hả? Đao pháp ta dạy cho ngươi sao lại không phát huy hết tiềm lực?????

-Cái lão già này, lão như quái vật ai mà đánh lại được.

-Lại còn cãi!!!

Lão nhân chỉ tay mắng lớn xong lại thở dài nhẹ giọng đôi mắt già nua nhìn xa xăm.

-Nghe đây Dịch Phong ta đã truyền cho ngươi Tà Vương Thập Đao Kiếp, Vô Tướng Phá Nguyên Khí, Phá Không Nguyên Thủ, Liệt Cường Thối Tuyệt những cái này tiểu tử ngươi đã luyện cảnh giới đại thành nhưng khi chiến đấu ngươi lại không phát huy tiềm năng của nó mà ngươi lại như muốn kìm hãm.

Học võ công của ta cần nhất là mắt tinh, tức lực phải thật sắc bén nhìn thấu mọi chuyển động đối phương, khi xuất chiêu ào ạt tuôn ra như cuồng phong. Và cái cuối cùng cũng là cái quan trọng nhất là khi đứng trước kẻ địch tuyệt đối không được nương tay. Dịch Phong ngươi nhớ chưa!!!

-Rồi...rồi....ta nhớ

Dịch Phong bật dậy kéo lê thanh đao đi ra một cái hồ gần đó rửa mặt. Lão nhân đứng nhìn mà phía dưới tay lão đang rung lên vì dư chấn của đao chiêu của Dịch Phong.

-Tiểu tử này còn mạnh hơn cả ta may sao nó còn kìm hãm.....Chậc.....Chậc.....có lẽ ta đã già rồi. Dịch Phong tiểu tử ngươi mang mệnh của Tà Vương tái thế liệu ngươi sẽ cứu giúp võ lâm hay hủy diệt.

Ban đêm tiếng côn trùng kêu ra rả cùng với những ánh sáng nhỏ lập lòe của những con đom đóm tạo một vẻ huyền bí. Ngồi quanh đống lửa tỏa hơi ấm làm xua đi cái lạnh ban đêm, Dịch Phong ôm gọn chân cầm sách đọc nhưng thi thoảng lại dùng chỉ lực bắn la lả những con côn trùng bay thành đám.

-Dịch Phong!!!

Lão nhân ngồi xếp bằng tịnh tâm bỗng lên tiếng gọi.

-Gì vậy lão?

-Ngươi có muốn đi ra ngoài lịch lãm không?

-Ra ngoài Vô Ưu Cốc này á?

Lão nhân gật đầu cười ha hả rung rung bộ râu dài bạc trắng.

-Đúng vậy đã đến lúc cho ngươi ra ngoài thôi, giữ mãi ở đây cũng không khá khẩm hơn. Đi theo ta.

Lão nhân ngồi dậy cả người như chớp lăng không như gió thổi ra ngoài cửa hang, Dịch Phong thấy vậy cũng liền lăng không đuổi theo. Hai người lăng không mà chân không hề chạm đất, nhìn ngoài giống như chậm chạp, trên thực tế lại rất mau lẹ, xuyên qua không gian cực nhanh, quần áo không lay động, cả người trên dưới đều như nhau. Dừng trước một tảng đá nơi mà đang hai thanh đao Cuồng Tà Đao và Kiếp Vương Đao được cắm chặt tại đấy khi mà lão nhân dừng trước chúng, hai thanh đao như cảm nhận được chủ nhân của mình đến tự động rung rung như muốn thoát khỏi nơi cầm tù.

Dịch Phong được lão nhân dẫn đến chỗ này cảm thấy lạ thường vì mọi khi lão nhân thường cấm hắn không được đến đây.

-Lão dẫn ta đến đây là có việc gì?

-Tiểu tử ngươi biết Tà Vương Thập Đao Kiếp là võ công chủ đạo ta truyền cho ngươi đao chiêu tà ý lẫm liệt, diệt tuyệt thương sinh thiên hạ đúng chứ? Lão nhân bất giác hỏi Dịch Phong.

-Thì đúng....mà

-Nghe tiếp đây Dịch Phong ngoài mười chiêu ta đã dạy cho ngươi nhưng vẫn còn một chiêu nữa.

-Còn nữa sao? Dịch Phong ngạc nhiên nhìn lão nhân.

-Đúng vậy chiêu cuối này là bao quát tâm ý, thân thủ và khí thế hay nói cách khác đây là chiêu mà hội tụ đầy đủ đao ý của mười chiêu trên. Nhưng cái cần lưu ý ngươi phải nhớ cho rõ đây.

-Để dùng được chiêu này ngươi phải làm chủ được hai thanh đao Cuồng Tà Đao và Kiếp Vương Đao sau đó hợp nhất thành một tạo ra Tà Vương Đao độc nhất vô nhị mới sử dụng được.

-Hay à nha thế mà lão còn giấu ta nhanh nhanh làm mẫu đi. Dịch Phong bắt đầu thấy thích thú hồ hứng thúc giục lão nhân

-Được...hôm nay sẽ cho biết thế nào là bản lãnh thật sự của ta.

Lão nhân giơ song thủ dùng Lăng Không Thủ Vật như hút hai thanh đao được cắm chặt trong tảng đá vào tay mình.Hai thanh như được giải thoát rung lên dữ dội xung quanh gió lốc bắt đầu nổi cuồn cuộn, cây cối đung đưa theo chiều gió, mặt hồ xuất hiện những làn sóng thay nhau lấp.

Nguồn chân khí chí cương chí dương từ trên tay lão nhân đẩy xuống áp chế đi phần âm nhu tạo nên thế cân bằng lưỡng cực cho người cầm sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma.

-Lâu lắm mới được cầm lại hai báu vật này. Lão nhân vuốt thanh đao nhẹ giọng như hoài niệm về quá khứ của mình

Dứt tiếng nói sau đó là tiếng sấm sét trên trời nổ ầm ầm, lão nhân cả ngươi như bay lên với chân khí kỳ dị quanh thân màu hồng bạch lập lòe, thập phần xinh đẹp pha lẫn sự quái dị vô ngàn. Lão nhân giơ cao hai thanh đao thần sang hai bên rồi dùng toàn lực đánh lại vào nhau tạo nên tiếng vang còn lấn át cả tiếng sấm.

Dịch Phong đứng dưới nhìn bị dư chấn ở trên đánh tỏa va chạm khiến trong người nôn nao vội vận nội công áp chế tiếp tục đứng nhìn.

Ánh sáng lụi tàn để lại đằng sau là một thân ảnh ngạo nghễ kiêu ngạo. Trong tay lão nhân giờ là một tuyệt thế thần binh đằng chuôi là đầu rồng vàng còn lưỡi đao sáng bóng sắc bén chạm khắc vô số hình thù quái dị. Lão nhân đáp xuống xoay tròn thanh đao trong tay như chơi đùa món đồ vô hại.

-Đây là Tà Vương Đao và bây giờ sẽ là phần chính Dịch Phong ngươi hãy nhìn cho kỹ

Lão nhân bắt đầu thi triển tuyệt kỹ từ Tà Vương Đao đánh ra hai luồng chân khí đỏ và trắng như băng và lửa tạo thành một tiếng nổ lớn vang lên, kình khí cường đại vô cùng dạt ra tứ phía, tạo nên một chấn động uy lực vô song. Khiến cho cây cối trong vòng ba trượng đều đổ rạp, gãy đoạn, cành lá bay lên đầy trời. Như vừa có một trận cuồng phong đã đi qua, làm cho mọi vật đều hỗn loạn.

Loan đao chém lia lịa hoàng đường chân khí khổng lồ hồng sắc đam thẳng lên trời, một lực lượng khí thế cường đại, nhất thời tràn ngập cả khu vực cây cối trăm trượng. Hồng quang bạo xa quanh thân lão nhân, hữu thủ dựng đứng phía trước như đao, thân thể lững lờ giữa không trung tỏa ra một khí thế bá đạo, khiến người khác cảm giác như nghẹt thở. Long ngâm trời vang mỗi lần lão nhân xuất chiêu là có chín con rồng đánh ra uy lực không thể nào tả được.

Thu hồi công lực lão nhân đáp chân xuống mặt đất ở giữa là một khung cảnh hoang tàn nát tươm cao thủ nào nhìn vào có thể nhận định ra khó mà có thể thoát được. Nhìn Dịch Phong chăm chú nhắm mắt dường như đang có nhớ lại toàn bộ những gì vừa diễn ra. Với lại tốc độ vừa rồi của lão nhân là quá nhanh kể cả những người luyện công khó mà theo kịp mà hình dung lại được.

-Đây Quỷ Long Ảo chiêu cuối cùng trong Tà Vương Thập Đao Kiếp....Tiểu tử ngươi đã lĩnh hội được bao phần rồi.

Dịch Phong mở mắt rồi lắc đầu nhún vai bất đắc dĩ nói

-Chịu ta chả nhớ gì nữa rồi

Lão nhân bỗng cười ha hả dường như hài lòng về điều gì đó vung Tà Vương Đao lên trời tách ra làm hai Cuồng Tà Đao và Kiếp Vương Đao ghim chặt vào tảng đá. Lão nhân trước khi đi để lại một câu.

-Chỉ khi nào ngươi vượt qua được ngưỡng của cái chết thì tự khắc sẽ lĩnh ngộ được.

-Ẹc thế thì thôi cho ta xin không học ai dè chiêu thức mạnh như vầy lại phải trải qua cái chết chứ