Dịch Phong ngạc nhiên, thế quái nào thê tử sắp cưới lại đi cùng với nam nhân khác mà người này vẫn không có sự can thiệp hay làm gì khác, chỉ có theo dõi thế hóa ra thành kẻ điên sao.
Nếu như là nam nhân khác thì sẽ nổi điên lên nhưng Ngô Chúc lại khác, trên mặt hắn hiện lên sự lo lắng lẫn ôn nhu khi nhìn về nữ nhân kia, Dịch Phong cũng không hiểu sức mạnh si tình nó đến cỡ nào mà khiến người phải điên đầu vì nó.
-Ngươi vẫn định tiếp tục theo dõi?
Ngô Chúc thở dài, đôi mắt nhìn xuống đất, hắn cũng không biết có nên hay không nên nhưng cái chính là hắn lo cho Lâm Vũ, nàng vốn không ra giang hồ nhiều và kinh nghiệm không có nay lại dính vào cái tên mưu mô xảo quyệt, hắn thực là không yên lòng. Thấy hắn trầm lặng như vậy Dịch Phong vỗ vai hắn cười nói.
-Được rồi, ngươi cứ như thế này chả khá khẩm hơn là bao, nếu như thê tử của ngươi đã quyết ý như vậy, ngươi còn muốn cưỡng cầu lại sao, níu không được thành ra lại càng tạo khoảng cách.
-Với lại võ công của ngươi bây giờ, so với Tam Trọng, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi. Điểm này ngươi phải nhớ rõ, không được cùng hắn giao thủ, không được để hắn kiếm được cớ mà giết ngươi.
Không để Ngô Chúc trả lời, Dịch Phong đã kéo hắn đứng dậy.
-Mà bỏ qua đi, đi uống rượu cho giải sầu, coi như ta với ngươi kết giao hảo hữu.
Hai người song hành bước đi lướt qua đôi tình lữ kia, Tam Trọng liếc mắt đầy thâm độc nhìn Ngô Chúc tựa hồ hắn đang dự tính âm mưu.
Đến một tửu quán, hai người Dịch Phong, Ngô Chúc chọn lấy một bàn có chỗ ngồi khá đẹp, kêu ngay một vò rượu với đồ nhắm trong lúc đợi, Dịch Phong có hỏi.
-Ngươi luyện kiếm pháp phải không?
-Phải, tại hạ được ân sư nuôi dưỡng từ nhỏ sau đó dạy kiếm pháp đến nay cũng được 12 năm.
-Ta xem ngươi cũng thuộc dạng là kẻ không đến nỗi yếu không chừng cũng có danh tiếng lớn trong giang hồ.
Ngô Chúc gãi đầu cười.
-Cũng không hẳn, làm một vài việc nên có chút danh tiếng nhưng tại hạ không thích nổi trội trong đám đông.
-Được đấy, điểm này người giống ta nhưng mà kẻ nào mà cứ cà khịa thì ta xử đẹp hắn luôn.
Hai người tuy mới gặp mà như hảo hữu lâu năm nói chuyện rất hợp ý xem chừng Ngô Chúc cũng muốn buông bỏ cái gánh nặng tâm lý tuy chưa rõ ràng nhưng cũng có phần tiến triển. Đồ nhắm và rượu đã đem lên, hai người hai bát cạn chén vang "cạch" liên tục huyên náo cả tầng trên.
Ngô Chúc thầm nhẹ lòng, người lần đầu gặp mặt đã trở thành ân nhân cứu mạng hắn, hơn nữa đối với hắn chân chính có lòng tốt, Ngô Chúc trong mắt hiện ra ánh mắt kiên định, âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong không trung.
-Dịch thiếu hiệp, tại hạ Ngô Chúc xin nguyện kết nghĩa huynh đệ, nhận Dịch thiếu hiệp là đại ca.
-Ây nha, ngươi còn hơn tuổi ta đó.
-Không hề, Dịch đại ca đã có lòng tốt cùng thiện chí ta vẫn giữ quan điểm này.
Nhìn thần sắc đầy vững chắc Dịch Phong biết dù hắn có nói thế nào cũng không được, quả thực chuyến đi này xem ra thuận lợi, Dịch Phong nhanh tay rót đầy hai bát rượu, cả hai nâng lên song phương dõng dạc nói lớn.
-Huynh đệ chúng ta, tuy không sinh cùng năm cùng tháng nhưng nguyện chia sẻ ngọt bùi đắng cay.
Hai người uống cạn bát rượu rồi khà một tiếng sảng khoải.
-Vậy Ngô đệ, đệ định dự tính làm gì?
Ngô Chúc quả thực chưa nghĩ đến chuyện này hắn trầm một lúc mới nói.
-Đệ cũng chưa biết sẽ làm gì nhưng nếu nói ngay thì đệ muốn đi đâu đó khuây khỏa rồi trở về sư môn. Thế còn đại ca.
-Ta thì sẽ đi Lạc Dương.
Trời đã ngả chiều tối, Dịch Phong và Ngô Chúc tìm đến một quán trọ thuê hai phòng nghỉ ngơi. Nằm dài trên giường, Ngô Chúc vắt hai tay sau gáy mà thao thức trong màn đêm, hắn không ngủ được vì mỗi lần nhắm mắt là những hình ảnh kỷ niệm cùng Lâm Vũ lại hiện ra, quên được một người sao khó đến vậy.
Trằn trọc mà ngủ không vào, Ngô Chúc quyết định đi dạo cho thoải mái tinh thần, bên ngoài mọi người vẫn còn tấp nập đi lại, Ngô Chúc đân hòa mình lẫn đám đông. Đi chừng vài bước, hắn nhìn thấy Tam Trọng đang nói chuyện với kẻ nào đó thật đáng ngờ, lòng dấy lên sự tò mò, hắn quyết định theo dõi hắn.
Tam Trọng đi nhanh vào một quán trọ lớn cách quán trọ Ngô Chúc chừng năm sáu nhà.
Lên phòng trọ nhưng theo yêu cầu của Lâm Vũ mà Tam Trọng buộc phải thuê hai gian, trong lòng thầm bực bội trong lòng nghĩ đến, đêm nay trước hết phải nhân cơ hội chiếm giữ lấy thân thể của nàng, tránh cho nàng cứ tiếp tục như vậy, khiến lòng hắn ngứa ngáy khó chịu. Nhìn Lâm Vũ chải tóc, nàng khoác trên mình tấm áo mỏng lộ phần gáy thật mê người, Tam Trọng nuốt nước miếng, chậm chậm đi đến gần.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ tham lam, hay tay dùng sức bất ngờ ôm lấy eo nàng, không để ý sự giãy dụa của nàng. Lâm Vũ giãy dụa cố tránh những hành động dâm ý của hắn tức giận nói.
-Tam đại ca, huynh dừng hành động này mau.
Tam Trọng cười ranh mãnh nói.
-Lâm muội, mỗi một lần nhìn thấy muội ta lại nhịn không được muốn ôm nàng vào lòng.
Lâm Vũ nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay xấu xa kèm đó là cú tát vang lớn. Tam Trọng ngạc nhiên không ngờ Lâm Vũ dám phản kháng lại, hắn sờ má đã có vết đỏ.
-Tiện nhân, ngươi nghĩ ta không biết vì sao ngươi đi theo ta sao? Ngươi muốn mượn ta để khích tướng Ngô Chúc, phải không?
Lâm Vũ run người cố gằn giọng.
-Đúng thì đã sao.
-Hừ, vậy thì người tiêu rồi, thứ mà Tam Trọng ta muốn thì đừng hòng kẻ nào có được.
Trong mắt Tam Trọng lóe lên vẻ âm lãnh mà Lâm Vũ không thể nào nhìn thấy được, chỉ lực chạm trên người nàng điểm một cái, nhất thời Lâm Vũ trở nên mềm nhũn. Bởi vì huyệt đạo đã bị chế trụ, nên có vẻ như không hề dùng lực phản kích. Trong mắt nàng lộ ra vẻ phẫn nộ, oán hận nhìn Tam Trọng.