Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Tiểu Ngụy tiếng ồn tỉnh giấc, nhóc phát hiện phòng khách vẫn tối mịt, trên bàn cũng không có bữa sáng thơm ngào ngạt như mọi ngày.
Sau khi bất mãn vò vò đầu, Tiểu Ngụy sôi sục ý chí phản kháng đãi ngộ bất công này, không chút do dự chạy tới cửa phòng Ngụy Cửu lớn tiếng la hét ầm ĩ.
“Cha, mau đứng lên làm điểm tâm cho con, con sắp trễ học rồi nè!”
Ngụy Cửu Lúc này đang cùng Tạ Vấn Thiên bọc chăn ngủ đến say nào còn lo đến con của mình, hùng hùng hổ hổ chui đầu ra khỏi chăn, “Xú tiểu tử, kêu cái mao a. Chờ một chút!”
Mắng thì mắng, cuối cùng thì Ngụy Cửu vẫn giãy giụa đứng lên, mắt hắn nhìn Tạ Vấn Thiên vẫn đang ngủ say bên cạnh mình, tâm tình nghẹn ứ một bụng nhất thời tốt hơn rất nhiều, đứa con ở ngoài cửa, lão bà ở trên giường, lúc này mới giống một gia đình chứ.
“Không rảnh nấu cơm cho mày, tự đi ra ngoài ăn đi!”
Sau khi nhét mười nguyên tiền ra khe cửa, tên oan gia từ kiếp trước Tiểu Ngụy cuối cùng mới đình chỉ kháng nghị.
Nghe thấy tiếng đứa nhỏ ra khỏi cửa, Ngụy Cửu kéo bức màn, mở cửa sổ xóa tan bóng đêm u tối trong phòng ở.
Hắn mắt nhìn Tạ Vấn Thiên còn đang ngủ say, khóe miệng hiện lên ý cười.
Nhỏ giọng đi trở về bên giường, Ngụy Cửu cúi người tới gần hai gò má Tạ Vấn Thiên lén lút thâu hương một cái.
Tạ Vấn Thiên đang ngủ say hiển nhiên không có hứng thú đi phản ứng Ngụy Cửu, hắn không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, co vào chăn né một chút.
Chuyện mất hồn tối hôm qua làm cho Ngụy Cửu thực tủy biết vị, lưu luyến không thôi.
Hắn sờ sờ hạ bộ sớm ngốc lên của mình, liếm liếm môi, quyết định thưởng thức tư vị phía sau của Tạ Vấn Thiên lần nữa.
Đem quần áo quăn qua một bên, Ngụy Cửu thật cẩn thận chui vào chăn tựa vào người Tạ Vấn Thiên.
“Tiểu Tạ, để Cửu ca đến một lần nữa nha.”
Hắn thấp giọng ở bên tai Tạ Vấn Thiên thổi gió mát, rồi không đợi đối phương trả lời liền nắm nam cái của mình để ở hậu nguyệt Tạ Vấn Thiên.
Bởi vì tối hôm qua quá mỏi mệt mà làm cho thần trí Tạ Vấn Thiên hoảng hốt cũng không rõ đối phương làm gì mình, cậu mơ hồ huy tay xuống, nhưng ẩn ẩn cảm giác được phần eo của mình đang bị người ta ôm.
Sau đó, Tạ Vấn Thiên bỗng nhiên cảm thấy phía sau nhói đau.
“Ách!” Cậu đau đến mở bật mắt ra, rồi mới quay đầu chăm chú vào gương mặt có vẻ kinh hoảng co quắp của Ngụy Cửu.
“Tiểu Tạ… Tôi không phải cố ý … Thật không phải..”
Ngụy Cửu vô lực ngồi chồm hỗm ở phía sau Tạ Vấn Thiên, nam cái của hắn chỉ vừa mới miễn cưỡng cắm vào một nửa, rồi mới hắn chợt nghe Tạ Vấn Thiên kêu thảm thiết.
Nguyên bản Ngụy Cửu đối với chuyện làm tình là ngựa quen đường cũ liền vô cùng uể oải, hắn biết Tạ Vấn Thiên ở trên phương diện dạy dỗ có kinh nghiệm phong phú, phía sau lại là ngây ngô non nớt, nhưng hắn không nghĩ tới lại non như thế, không phải một lần không dùng trơn tề sao… Cái này tốt lắm, bị chính mình chỉnh thành giang liệt rồi.
Nam tử anh tuấn cao ngất quần áo hắc y đang đứng, lông mi hắn nhỏ dài, đôi môi nhỏ hình thoi nhẹ nhàng mà mân, mà cặp mắt thâm thúy kia như gần như xa địa dừng ở trên tấm biển trước mặt── giang tràng khoa.
Nhưng hộ sĩ hoa si xung quanh không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, nhưng khi nhìn đến nam nhân có khí chất xã hội đen lão đại bên người đối phương kia lại cẩn thận địa né tránh.
“Tiểu Tạ, vào thôi, tới phiên em.”
Ngụy Cửu khúm núm theo sát bên người Tạ Vấn Thiên, trong nội tâm đối với chuyện sáng hôm nay vô cùng hối hận.
Tạ Vấn Thiên lạnh lùng nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ đẩy cửa vào, không xem bác sĩ là không được, cái tính dục phát triển biến thái của Ngụy Cửu làm phía sau của mình chảy không ít máu, chỉ cần ngồi chồm hổm thôi đã đau lợi hại.
Sau khi kiểm tra xong, đối với ánh mắt nghi vấn của bác sĩ, không đợi Tạ Vấn Thiên mở miệng, Ngụy Cửu liên tục tự trách.
“Đều là lổi của tôi, là tôi không cẩn thận lộng thương em ấy.”
“Mi câm miệng cho tôi!” Tạ Vấn Thiên đấm một cái.
Bác sĩ kinh nghiệm phong phú liếc mắt nhìn thần sắc bối rối của Ngụy Cửu, lại nhìn nhìn vẻ mặt xấu hổ thậm chí lửa giận doanh mặt của Tạ Vấn Thiên, liền hiểu hết.
“Giang nứt rất nhỏ, không phải vấn đề lớn. Tôi cho hai người chút thuốc thoa ngoài da, chú ý một chút ẩm thực, mấy ngày nay tạm thời lấy thức ăn lỏng ăn chính đi, chưa khỏi hẳn thì đừng ăn đồ nóng và đồ cay, mặt khác phải chú ý vệ sinh phía sau, ấn dược phối phương trên đơn thuốc mà ngâm giang, tránh bị nhiễm trùng.”
“Tốt, tốt, chúng tôi đã biết.” Ngụy Cửu tiếp nhận bác sĩ phương thuốc khai, kéo Tạ Vấn Thiên chạy nhanh ra cửa.
Trên đường về nhà, Tạ Vấn Thiên vẫn chình mặt, cậu chưa từng nghĩ đến mình cư nhiên lại gặp được sự cố bi thảm như giang liệt, có lẽ ngay từ đầu, cậu dễ dàng tha thứ cho Ngụy Cửu lựa chọn làm số 0 chính là một sai lầm.
Xe mới vừa chạy đến giao lộ, Ngụy Cửu vì chuyện khiến cho Tạ Vấn Thiên giang liệt mà không yên bất an liền nghe đối phương kêu hắn dừng xe.
“Còn chưa tới nhà mà.”
Tạ Vấn Thiên lạnh lùng nhìn phía trước, vừa đáp trả một câu, “Dừng xe.”
Ngụy Cửu bất đắc dĩ, đành phải đem xe đậu vào ven đường, thấy Tạ Vấn Thiên cởi dây bảo hiểm, ra cửa xe, Ngụy Cửu cũng vội vàng chui ra.
Đối phương xuống xe liền chỉnh chỉnh quần áo y đi hướng ngược lại, gấp đến độ Ngụy Cửu liền kéo hắn lại.
“Tiểu Tạ!”
Lúc Tạ Vấn Thiên tức giận, ánh mắt vẫn lạnh như băng cùng nghiêm khắc, cậu nhìn chằm chằm Ngụy Cửu không biết xấu hổ giữ chặt mình, lãnh đạm địa nói, “Anh buông tay ra, tôi cùng khách nhân có hẹn, anh tự về nhà đi. Tối tôi về.”
Nghe được những lời như “Tối tôi về”, trái tim Ngụy Cửu cuối cùng cũng thả xuống dưới, nhưng trong đầu của hắn vẫn xoay quanh đôi mắt lạnh như băng kia của Tạ Vấn Thiên, dần dần địa cảm giác được một tia hàn ý, hoặc là nói một tia sát khí.
Vừa về tới nhà, Ngụy Cửu bắt đầu vì chuộc tội mà tích cực chuẩn bị.
Thuốc mua ở chỗ bác sĩ hắn đã xem kĩ, trừ bỏ một ít trị liệu thuốc giang liệt ra, còn có một lọ Cao Manh Toan Gíap dùng để bồn ngâm hậu môn.
Hắn đã muốn nghĩ kỹ, chờ sau khi Tạ Vấn Thiên ăn cơm tối xong, liền thay hắn chuẩn bị bồn ngâm, rồi sau đó tự tay thay hắn ôn nhu nhét thuốc đạn.
Đến nỗi cơm chiều, đêm nay cả nhà đều ăn cháo bát bảo, không chỉ có là đêm nay, trước khi Tạ Vấn Thiên khỏi bệnh, hắn quyết định mỗi ngày đều ăn cháo.
Nhưng mà ngay lúc Ngụy Cửu tích cực làm chuẩn bị giúp Tạ Vấn Thiên hồi phục, Tạ Vấn Thiên đã ở trong phòng làm việc của mình vì khiển trách tên động vật chỉ biết hành động bằng nửa người dưới mà chuẩn bị.
Mới vừa tiễn chân một vị khách nhân, đối phương đã bị cách dạy đỗ của Tạ Vấn Thiên dẫn đắt.
Khách nhân này có thể nói lànô tính mạnh phi thường, thường xuyên chủ động đeo trinh tiết mang, rồi mới đem cái chìa khóa giao cho mình, cứ theo định kỳ một tuần lại đến nhờ mình tháo khóa ra cho hắn, làm cho hắn ở trong vòng hai tiếng ngắn ngủi phun trào khoái cảm đã bị đè nén trước đó.
Vì hậu môn hắn bị nứt nên ngồi không lâu triệu trứng khó chịu lại xuất hiện.
Tạ Vấn Thiên lấy tay chóng cằm, nhìn một loạt trinh tiết mang trước mắt kia, nhất thời có chút nghi hoặc.
Tuyển cái nào cho đại hình khuyển như Ngụy Cửu kia sử dụng đây? Đó là một vấn đề.