Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư

Chương 11: Tìm ”vui” trong bệnh




Tạ Vấn Thiên chắc là không biết bởi vì một câu của người khác mà mất đi địa thế, đương nhiên, cậu cũng nhận ra thâm ý trong câu “Lão bà” của Ngụy Cửu. Làm điều giáo sư có một điều phi thường trọng yếu, chính là phải bình tĩnh.

Cho nên cỏ lau Tạ Vấn Thiên này chỉ hơi lao đao một chút, rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.

Cậu ra khỏi Ngụy gia, đứng thẳng, sử dụng mị lực thoạt nhìn có chút hấp dẫn, có chút kiên định của nam nhân.

“Tôi nói Cửu ca, cơm ngon lắm, mau ăn đi.”

Không ngoài sở liệu của Tạ Vấn Thiên, biểu tình của Ngụy Cửu có chút mất mác, tựa như một tiểu hài tử nói dối bị người khác vạch trần vậy, thần tình không được tự nhiên.

“Tôi không đói bụng…” Ngụy Cửu lại ngã xuống, khôi phục tới rồi “Phá búp bê vải” bàn đích trạng thái.

Hắn nghĩ mình đại khái thực sự là bị bệnh, nhưng hắn không biết Tạ Vấn Thiên có phải là căn bệnh của mình hay không.

Tiểu Ngụy cùng Tạ Vấn Thiên ngồi trước bàn trà, một người một tô mì to, mặt trên còn có chân gà hun khói cùng trứng chiên.

“Bạch tuộc thúc thúc, cái này ăn ngon thật!” Tiểu Ngụy lau miệng, đối với trù nghệ của Tạ Vấn Thiên khen không dứt miệng.

Tạ Vấn Thiên miệng đầy thức ăn, đối với biệt hiệu mà Tiểu Ngụy đặt cho mình vẫn phi thường chú ý. Cậu than thở vài câu, nhưng Tiểu Ngụy một câu cũng không nghe rõ, còn hỏi ngược lại cậu, “Bạch tuộc thúc thúc, chú đang nói gì vậy a, con nghe không rõ!”

Sau khi buồn vài giây, Tạ Vấn Thiên rốt cuộc buông tha, yên lặng tiếp nhận cách xưng hô cổ quái này.

Cậu liếc mắt nhìn phòng Ngụy Cửu một cái, Cửu ca hung hãn như vậy lại đáng thương lui ở trên giường, ngồi bất động trên giường.

“Ba của con…” Tạ Vấn Thiên trộn mì trong bát, liếc mắt người bất động ở một góc sô pha sáng sủa, lắc lắc đầu, “Bình thường đều sống như vậy cùng con a…”

Không đợi Tiểu Ngụy mở miệng trả lời, âm thanh như sấm của Ngụy Cửu truyền ra.

“Không được nói bậy!”

“Ba của con bảo con không được nói bậy, đây là bí mật của nhà con đó.” Tiểu Ngụy sợ tới mức run lên, vội vàng khép miệng lại, hắc hắc cười với Tạ Vấn Thiên.

Tạ Vấn Thiên kinh ngạc nhìn Ngụy Cửu còn nằm ở trên giường, sững sờ hướng miệng mình làm hình chữ X.

Tiểu Ngụy thật ra rất ngoan, ăn cơm xong liền đem chén bát đi rửa.

Tạ Vấn Thiên cũng vui vẻ thanh nhàn, lau miệng xong liền đi vào trong phòng của Ngụy Cửu. Ngụy Cửu đã ngồi dậy, tựa vào đầu giường ánh mắt đăm đăm.

“Thật không ăn gì sao?” Tạ Vấn Thiên quan tâm hỏi.

Ngụy Cửu thở dài, tinh thần tốt lên một chút, “Không ăn, không thấy tôi hôm nay ói tới… Giúp tôi rót một chén nước được không? Thêm chút mật, trong tủ lạnh có.”

“Thực xin lỗi, tôi thật không nghĩ tới, anh lại ngất xỉu trên xe.”

Tạ Vấn Thiên vừa đem nước mật đưa cho Ngụy Cửu, vừa cười, nói thật, cậu thật sự rất muốn cười.

Ngụy Cửu càu nhàu mà nốc hết một ly nước lớn, lấy mắt tà liếc Tạ Vấn Thiên, thiếu chút nữa là bị sặc.

“Tôi từ nhỏ đã say xe, say tàu, say hết những gì có thể say!” Ngụy Cửu nói thẳng, đem cái chén bỏ lên đầu giường.

“Vậy anh có say tôi không?” Tạ Vấn Thiên đột nhiên hỏi.

Ngụy Cửu mị mắt thấy người trước mặt dường như không giống đang nói giỡn, vừa muốn trả lời, Tạ Vấn Thiên đã ha ha nở nụ cười.

“Tôi nói đùa thôi.”

Ngụy Cửu khẽ cười một chút, ngực tựa như có thứ gì đó đang bốc cháy, bởi vì choáng váng mà đầu có chút ướt, trong não đột nhiên nảy ra một ý tưởng cũng khiến hắn giật mình.

Hắn nắm tay Tạ Vấn Thiên, thở gấp hỏi, “Đêm nay có làm không?”

Tạ Vấn Thiên liếc mắt nhìn Tiểu Ngụy ở phòng khách đang di chuyển bức tranh, đứng dậy đóng cửa lại. Ánh mắt của cậu lạnh lùng, nhìn chăm chằm Ngụy Cửu, chậm rãi mở miệng, “Anh bị bệnh, tốt nhất là nghỉ ngơi trước đi.”

“Tôi cảm thấy được cậu có thế khiến bệnh của tôi tốt hơn đó, Tiểu Thiên.”

Ngụy Cửu cởi áo khoác, ánh mắt thâm thúy vẫn dừng trên người Tạ Vấn Thiên, tựa hồ không muốn buông tha một biểu tình nào của đối phương.

“Thêm tiền, tới cửa phục vụ thì thêm ba trăm.” Tạ Vấn Thiên như đinh đóng cột, ánh mắt kiên định.

“Tiền ở trong ngăn kéo bên trái bàn học, cái ví màu đen phía dưới kia. Tự mình lấy.”

Đây là trả lời của Ngụy Cửu, bình tĩnh.

Tiểu Ngụy tuyệt không để ý Tạ Vấn Thiên ngủ lại, y thậm chí nhiệt tình mà đi lấy đồ ăn vặt đến chiêu đãi đối phương.

Ngụy Cửu cuối cùng vẫn quyết định đi ra ăn canh, đầu bếp vẫn là Tạ Vấn Thiên.

Thế là, hắn ở trong phòng khách lén lút hỏi Tiểu Ngụy thích người nam nhân này không? Tiểu Ngụy còn thật sự hỏi mình, trịnh trọng gật gật đầu, cũng nói một câu rất có lực sát thương, “Ba ba, con ăn cơm bạch tuộc thúc thúc làm sẽ không bao giờ … muốn ăn cơm ba làm nữa!”

Ngụy Cửu thấp giọng mắng một câu, liền xoay đầu chỗ khác.

Chờ Ngụy Cửu ăn cơm xong, Tiểu Ngụy đã bị đuổi trở về phòng của mình làm bài tập. Sai cha con chơi một ngày, nhớ tới ngày mai là thứ hai phải đi học, Ngụy Cửu vội vàng đem đứa con đuổi về, hắn không muốn bị giáo huấn cùng tiểu tử này lần nữa.

Tạ Vấn Thiên mượn áo ngủ của Ngụy Cửu đi tắm, cậu ở trong phòng vệ sinh tính toán rốt cuộc nên làm sao để phục vụ đặc biệt cho Ngụy Cửu một lần đây? Vừa có thể làm cho đối phương vừa lòng, vừa chiếu cố đến cái thân cảm mạo của hắn.

Thử thách của mình tới rồi. Đối mặt với một nam nhân mang bệnh cũng nguyện ý vì SM cống hiến, Tạ Vấn Thiên cảm thấy cho dù chỉ vì tiền nhưng mình cũng phải thanh tòan cho hắn.

Tạ Vấn Thiên tắm xong đi ra, thỉnh thoảng lại ngửi ngửi áo ngủ Ngụy Cửu cho mình mượn mặc.

“Là mới đó.” Ngụy Cửu nhìn cậu như vậy, vội vàng xấu hổ mà bổ sung một câu, Tạ Vấn Thiên bán tín bán nghi mà ngẩng đầu, nở nụ cười với Ngụy Cửu, “Anh nhanh đi tắm đi, tôi đi chuẩn bị trước đây.”

Ngụy Cửu sờ sờ cái trán còn đang nóng, đi đến bên cạnh Tạ Vấn Thiên, thay đối phương dạt cái áo rộng thùng thình ra.

“Chuẩn bị ngọan Cửu ca thế nào phải không?” Cổ họng của hắn giống như bị cảm mạo phá hủy, âm thanh nghe vừa trầm vừa ách, đương nhiên, cũng còn có một chút khàn khàn gợi cảm.

Tạ Vấn Thiên nghiền ngẫm nhìn Ngụy Cửu, ánh mắt nhu hòa đánh giá Ngụy Cửu chỉ mặc một kiện áo trong, cậu vươn tay, lấy tay cởi cúc áo trên y phục, ánh mắt lại dừng ở nơi khác.

“Muốn biết? Không nói cho anh nghe. Ngọan SM phải là mới mẻ cùng kích thích, một hồi anh sẽ biết thôi.”

Ngụy Cửu nhắm mắt cười, vỗ vai Tạ Vấn Thiên, một tay kéo nút thắt trên áo, vững vàng đi tới buồng vệ sinh.

Chờ khi Ngụy Cửu tắm xong trở lại gian phòng của mình, phát hiện trên giường có vài thứ, cẩn thận nhìn lên giường thì thấy có hai cái chăn phủ giường.

Hắn có chút bồn chồn, nhưng Tạ Vấn Thiên lại vẫn ở kia còn đang đùa mấy cái gì đó, Ngụy Cửu vừa cẩn thận nhìn xuống, sợi dây thừng duy nhất trong ngăn kéo còn chưa sử dụng cùng với băng keo bình thường dùng để dán đồ vật đều ở đàng kia.

Tạ Vấn Thiên cùng hắn y như cẩu, cái gì cũng đào ra được.

Ngụy Cửu cắn môi dưới nhìn mấy thứ này, bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hắn nhớ tới những điều đã trải qua dưới tay Tạ Vấn Thiên, thống khổ, nhưng lại không thiếu khoái cảm. Hắn thấy sợi dây thừng đó tựa hồ cũng có thể thấy mình đã bị buộc lên, không thể động, chỉ có thể mặc cho người định đoạt.

Cảm giác này nói sao đây?

Ngụy Cửu ngồi xuống bên giường, Tạ Vấn Thiên lấy một cái gì đó hình cầu giơ lên.

“Không ngại tôi dùng tất của anh làm khẩu tắc đi…” Vừa rồi cậu từ đầu giường của Ngụy Cửu tìm thấy đôi tất này, đem gộp thành một đoàn rồi lấy khăn tay bọc lên.

Ngụy Cửu nuốt một ngụm nước bọt, bỗng nhiên ngơ ra, một hồi sau mới hỏi, “Có sạch không?”

Hóa ra anh cũng biết chân anh thối a? Vậy còn gộp một đống tất thối để đó không giặt.

Tạ Vấn Thiên nhướng mi nở nụ cười, nghiêng đầu nói với Ngụy Cửu, “Yên tâm, là mới, bất quá nói thật, nhà anh cũng nhiều tất quá, chẳng lẽ anh mang một đôi liền đổi một đôi, cũng không giặt?”

Ngụy Cửu đối với sự châm biếm của cậu coi như mắt điếc tai ngơ, hắn khom lưng, đưa tay về phía sau, hiên ngang lẫm liệt mà nói với Tạ Vấn Thiên, “Ít nói nhảm, buộc đi.”