Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư

Chương 10: Phá búp bê vải




“Anh bị cảm?”

Thời điểm Tạ Vấn Thiên nâng Ngụy Cửu dậy, thấy vẻ mặt đối phương tốt, cậu theo bản năng mà dùng tay chạm vào trán của Ngụy Cửu, quả nhiên người rất nóng.

Ngụy Cửu uể oải mà nở nụ cười, hắn lau đi uế vật ở khóe miệng mình, phi thường phiền não mà nhìn thẳng Tạ Vấn Thiên.

Hắn biết cho tới nay trong lòng Tạ Vấn Thiên đều là khinh thường mình, cho nên tại thời điểm điều giáo mình cậu sẽ như vậy châm chọc cùng giễu cợt mình, cho dù hồi nãy không cẩn thận đụng tới, bộ dáng cũng giống như không muốn mình xuất hiện.

Người như vậy, làm cho hắn cảm thấy rất không thích, hắn vẫn không có tiện đến nỗi đối với người nam nhân mà mình yêu, dù ngươi kia có chán ghét mình cũng đem điều đó trở thành niềm vui.

“Chuyện này liên quan gì đến cậu?” Ngụy Cửu đẩy Tạ Vấn Thiên đang đỡ lấy mình ra, đầu xoay qua tìm Tiểu Ngụy đi theo phía sau mình, đem kéo đến bên người.”Cậu đi cùng bạn bè của cậu chơi đi, Tạ tiên sinh, tôi đỡ rồi, không cần cậu chở.”

Trên mặt hắn giả bộ mà xuất ra một nụ cười, hắn đối Tạ Vấn Thiên giơ giơ cằm lên, thật giống ngạo mạn vô lễ như lần đầu tiên nhìn thấy đối phương.

Tiểu Ngụy không biết vì cái gì cảm thấy giữa ba ba của mình cùng bạch tuộc thúc thúc có chuyện gì không tốt sắp sửa phát sinh.

Y khẩn trương đầu tiên phát hiện là vẻ mặt Ngụy Cửu thay đổi, tiếp theo sắc mặt của bạch tuộc thúc thúc cũng trở nên rất khó nhìn.

“Này thật đúng là… cái gì, không nhìn được lòng tốt của người ta.” Tạ Vấn Thiên cười nhạt, trong giọng nói có chút không đúng.

Ngụy Cửu phát hỏa, hắn cười xa lạ, mạnh mẽ xoay qua, trong hai mắt đằng đằng sát khí, nhưng khóe miệng rõ ràng đang cười.

“Cậu có lòng tốt? Nhờ có lòng tốt của cậu tôi mới có thể biến thành như vậy, nếu như cậu cho dù có lòng tốt, tôi còn không để cho cậu chỉnh đến chết đi?”

Tạ Vấn Thiên có chút không hiểu Ngụy Cửu này xảy ra chuyện gì? Tại sao đều hướng đến mình?

Cậu biết đối phương là người hỗn đàn, tính tình có chút cổ quái gắt gỏng, nhưng cậu cũng không phải cà rốt, anh muốn cắn liền cắn.

Cậu vừa định cùng Ngụy Cửu ầm ĩ, bỗng nhiên liếc mắt đến Tiểu Ngụy ở bên có chút co rúm lại, tiểu hài tử kia vừa này còn chơi vui vẻ, nhưng hiện tại giống như bị dọa sợ, dán tại bên người Ngụy Cửu, thỉnh thoảng lại quan sát bọn họ, đôi mắt to sợ đến lăn lông lốc mà nhìn thẳng.

Tạ Vấn Thiên nhịn lửa giận trong lòng, chỉ thở dài.

“Tôi xem Cửu ca anh là nóng đến hồ đồ? Có phải chuyện buôn bán có gì không thuận lợi hay không, tại sao là nhằm vào tôi chứ? Anh đã không muốn tôi chở, tôi đây đương nhiên cũng sẽ không tự mình đa tình, anh đi tốt, chào.”

Cậu lắc lắc tay, xoay người mới đi vài bước, Tiểu Ngụy phía sau bỗng nhiên hoảng hốt mà kêu lên.

“Bạch tuộc thúc thúc, bạch tuộc thúc thúc…”

Tiểu hài tử kia kêu vài tiếng, người đi đường nghe xong đều cảm thấy buồn cười, trong đó sẽ nghĩ người nào đó là cái bạch tuộc thúc thúc gì đó.

Tạ Vấn Thiên không nói gì mà nhăn miệng lại, tiếp tục hướng phía trước đi, thế nhưng hài tử kia tiếng la càng lúc càng lớn.

Người chung quanh thấy cái tiểu hài tử kia kêu bạch tuộc thúc thúc là hướng bên này gọi, đều nhìn về phía Tạ Vấn Thiên đang mạnh mẽ tự trấn định đi về phía trước.

Một cặp mắt khác thường hướng đến, sẽ có cặp thứ hai, tiếp theo là cặp thứ ba, cuối cùng Tạ Vấn Thiên bị nhiều ánh mắt vây sát không thể nhịn được nữa mà vòng trở về.

“Uy! Chú nói con không nên tùy tiện đặt biệt hiệu có được hay không!”

Cậu thở phì phì mà đứng ở tại chỗ, lông mi anh tuấn đã dựng thẳng. Bỗng nhiên cậu thấy Ngụy Cửu ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu ói ra, Tiểu Ngụy thương xót mà canh giữ ở bên người Ngụy Cửu, giống như cầu xin mà nhìn mình, còn gọi cái xưng hô làm cho cậu không chịu nổi kia.

Tạ Vấn Thiên vài bước đã đi tới, cậu hiện tại không rảnh đi tính toán cái tên quái dị bạch tuộc thúc thúc kia. Ngồi xổm xuống nhìn Ngụy Cửu, Ngụy Cửu giống như rất khó chịu, nhưng lại phun không ra cái gì.

“Này lại xảy ra chuyện gì?” Lần này Tạ Vấn Thiên đỡ Ngụy Cửu, không bị đẩy ra.

Ngụy Cửu che miệng lại thở hổn hển, nghiêng mắt lại thấy Tạ Vấn Thiên biểu tình trên mặt vừa giống chán ghét phiền phức rồi lại giống không yên lòng.

“Không có việc gì.” Hắn hảo hảo mà nói lại, không giống hành động ban nãy, vội vàng mà nhìn trái phải một chút, cuối cùng ở bên người Tạ Vấn Thiên tìm thấy Tiểu Ngụy bất cứ lúc nào cũng có thể dời vị trí.

“Đi, chúng ta về nhà.” Hắn hướng Tiểu Ngụy vươn tay, nhưng thấy hài tử kia vẻ mặt đều là đối với mình không vui.

“Vừa rồi bạch tuộc thúc thúc người ta có lòng tốt chở ba, ba không muốn, nếu như một hồi ba lại khó chịu, con làm sao đỡ ba!”

Ngụy Cửu nghĩ không ra con của mình cư nhiên chuyển biến lập trường mau như thế, lại giống chỗ tùy thời lơ lửng bất định kia của hắn, lúc này cư nhiên cùng Tạ Vấn Thiên đứng chung trên một mặt trận.

Tạ Vấn Thiên nghe Tiểu Ngụy nói xong, nhịn không được nở nụ cười, cậu đắc ý mà nhìn Ngụy Cửu, cũng không lên tiếng, liền nhìn đối phương cái phản ứng gì. Cái này nhưng khiến Ngụy Cửu rất xấu hổ, ban nãy hắn vừa đối với lòng tốt của Tạ Vấn Thiên nói năng lỗ mãng mà cảm thấy có chút hối hận, hiện tại lại càng xấu hổ.

Nuôi con mười năm, mai mốt liền bị vứt bỏ.

Ngụy Cửu tính triệt mà nhận thua, hắn lên tiếng nói, âm thanh ép tới rất thấp, “Hồi nãy không có ý tứ, tôi chắc là nóng đến hồ đồ, đầu óc không ổn, cậu đừng để ý, tiểu Tạ.”

Tạ Vấn Thiên hướng Tiểu Ngụy nháy mắt mà nở nụ cười,xoa đầu hài tử, đối Ngụy Cửu nói, “Không có việc gì, nam nhân mà, khoan dung tôi vẫn có. Đi thôi, tôi chở cha con hai người.”

Này một chở, Tạ Vấn Thiên lại mang Ngụy Cửu trở về nhà. cậu rất sớm thì lấy bằng lái xe nhưng không mua xe, hiện tại lên xe Ngụy Cửu liền làm cậu hảo hảo bị nghiện. Nhờ Tiểu Ngụy cùng Ngụy Cửu hai người chỉ qua, Tạ Vấn Thiên xoay đông xoay tây cuối cùng cũng mang hai cha con này trở về nhà.

Ngụy Cửu hình như nóng lợi hại hơn, thời gian về cửa nhà, đã hôn mê bất tỉnh.

“Ba con ngày hôm qua không khỏe hả?” Tạ Vấn Thiên cố sức mà đỡ Ngụy Cửu vào thang máy, thầm nghĩ tối hôm qua điều giáo xong cũng không thấy Ngụy Cửu không bình thường, chỗ mình thế nhưng có mở điều hòa, nên sẽ không khiến hắn cảm mạo a?

Tiểu Ngụy ở một bên cũng hỗ trợ kéo tay Ngụy Cửu, y rất nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đối Tạ Vấn Thiên nói, ” Ba con ngày hôm qua tắm rất lâu, khẳng định là tắm không mặc quần áo bị cảm!”

Ngụy Cửu mơ màng mà bị một người lôi, một người thì kéo, nghe con vạch trần mình ngọn nguồn, nghĩ đến tối hôm qua mình tại trong phòng tắm tự xử, lập tức đổ ra càng nhiều mồ hôi lạnh, “Tiểu tử thối, con nói bậy cái gì…”

Tạ Vấn Thiên không tiếp lời, cậu chỉ hoài nghi mà nhìn Ngụy Cửu một chút, trong lòng sớm có nhiều giả thiết. Phòng vệ sinh, người cha độc thân 2 người đông tây liền cùng một chỗ, không phải chuyện tốt gì.

Cuối cùng âm thanh thét to bên Tạ Vấn Thiên, Ngụy Cửu bị cậu cùng Tiểu Ngụy ném tới trên giường.

Tạ Vấn Thiên dùng một câu thường nhìn thấy trong tiểu thuyết trên internet đặc biệt thường dùng lại đặc biệt ngu ngốc: hắn càng giống một người phá búp bê vải.

Ngụy Cửu tựa như phá búp bê vải hấp hối nhìn Tạ Vấn Thiên cởi giày của hắn, hắn không rõ vì cái gì Tạ Vấn Thiên lại nhân cơ hội quấy nhiễu một chút lòng bàn chân của mình, khi hắn nghe được thanh âm Tiểu Ngụy cùng Tạ Vấn Thiên cười trộm thì hắn hoàn toàn phát hiện mình người như vậy là không thể bệnh, một khi bệnh kết quả là hổ lạc Bình Dương(mất hết quyền lực), nhìn một cái, thật thảm.

Không phải Tạ Vấn Thiên muốn lưu lại nhà Ngụy Cửu ăn, thực sự là không phải.

Thế nhưng khi Tiểu Ngụy vô cùng thân thiết mà gọi cậu bạch tuộc thúc thúc, cũng nhiệt tình mà mời cậu đêm nay ở chỗ này ăn, cậu nhìn cái lắp đặt thiết bị này tuy rằng thật xa hoa, nhưng lộn xộn, nhà bếp một mảnh hỗn loạn, chính là không có khả năng tàn nhẫn rời đi.

“Đói bụng không?” Tạ Vấn Thiên đang chiên jambon cùng trứng thì quay đầu lại nhìn Tiểu Ngụy mắt vẫn đang theo dõi tại mình.

Tiểu Ngụy cười hì hì gật đầu, đôi mắt trông mong mà nhìn món ăn trong nồi thơm ngào ngạt.

Thực là một hài tử tâm kế, từ nhỏ đã tính kế với người khác, không hổ là con cái người Ngụy hỗn đàn này.

Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, Tạ Vấn Thiên mở hai tay ra, cậu kêu Tiểu Ngụy mang món ăn đi ra ngoài, mình đi vào phòng ngủ gọi Ngụy Cửu.

Ngụy Cửu tựa như ”phá búp bê vải” hấp hối nằm đó, hắn uống chút nước, còn không có uống thuốc, bởi vì thời gian tìm được thuốc đã hết hạn từ lâu.

“Ăn đi, Cửu ca.” Tạ Vấn Thiên đứng ở cạnh cửa, thân thể thon dài để lộ ra kiểu đứng thẳng như gió thổi cỏ lau, hơi thở lãng mạn.

Đã nóng tới mơ mơ màng màng,Ngụy Cửu hoảng hốt,trong lúc đó hình như thấy được một người quen thuộc.

“Lão bà…”

Ngụy Cửu biết mình nhìn lầm người, thế nhưng xuất phát từ một cái ý nghĩ nào đó, hắn không hề do dự mà hô lên một cái xưng hô làm Tạ Vấn Thiên như cỏ lau mất trật tự trong gió.