Đạo Đức Của Tôi Chỉ Đáng 166 Tỷ

Chương 6: Chương 11+12




11

Thấy tôi tội nghiệp, nên đồng bọn của hắn cũng bỏ qua cho tôi, nhưng tin tức đã lan ra khắp trường nhanh như một cơn gió.

Vào buổi chiều, tôi đã yêu cầu nhũng thím đánh tôi hôm qua trả lại, chiếc áo khoác đồng phục của tôi. Có thể là tin đồn hai ngày qua đã thêm mắm dặm muối rất kinh khủng, khi bọn họ nhìn thấy tôi, họ đã nhìn tôi bằng ánh mắt khác.

Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Tuân và nhóm anh em của hắn vội vã như một cơn gió. Tôi vẫn đi chầm chậm đến cổng trường, chắc chắn tài xế đã bị hắn giành mất, mà không sao tôi đây sẽ đi taxi.

Tôi đảo mắt, giơ tay dừng một chiếc taxi: "Đi đến trung gian bất động sản của Hoành Điền."

Trung gian bất động sản Hoành Điền là trung tâm động sản lớn nhất trong thành phố. Tôi bước vào sảnh và đến quầy lễ tân để tìm người giới thiệu: "Chị gái, em cần một người giới thiệu giúp em mấy căn nhà được không? Em muốn mua một ngôi nhà."

Quầy lễ tân choáng váng và hỏi tôi nghi ngờ, "Em đủ tuổi chưa?"

Tôi lấy thẻ căn cước rồi đưa cho chị ấy: "Em muốn mua một biệt thự, có thêm vườn trái cây càng tốt."

Trước khi tôi đến, tôi cũng đã đến ngân hàng bên cạnh công ty để kiểm tra tiền. Vì vậy, để không mơ mộng thì nên mua gì đó để giành vàng, nhà,... tốt hơn là biến số tiền này thành tài sản của tôi.

Chị gái lễ tân sau khi xem xong giấy tờ thì liền gọi người giới thiệu đến, công nhận họ giới thiệu biệt thự một cách cực kỳ chi tiết, và đưa tôi đến xem nhà. Chỉ còn một ngày nữa thôi là tôi đã đủ tuổi, nên tránh đêm dài lắm mộng thì đi làm phú bà thôi.

Fumi Garden là một khu nhà cực kỳ tốt ở thành phố này. Giá rất cao, nhiều người nhòm ngó, mua nhà mà như đi test nhân phẩm.

Lý do tại sao anh ta biết ở đây là vì người môi giới đã nghe được từ cha dượng mảnh đất béo bở này, hoa hồng lại rất cao.

Khi ông già của Lâm Tuân hứa sẽ kiếm tiền thật nhiều, ông ta sẽ đưa chúng tôi đi mua một ngôi nhà, mẹ toi đã rất khao khát điều này. Sau khi xem nhà, tôi rất ưng ý nên muốn nói chuyện với người trung gian và đồng ý ký hợp đồng vào cuối tuần luôn.

6 giờ tối, khi tôi trở về nhà, tôi vừa mở cửa thì nghe thấy một cuộc cãi vã dữ dội.

12

Tôi đã thay đôi giày của mình rồi bước vào nhà một cách vô nghĩa, tôi vô tình thấy người cha kế đang nằm trên ghế sofa, còn mẹ tôi thì đang ngồi trên mặt đất khóc. Thấy tôi đi vào, ông nhếch lên môi chế giễu tôi:

Cha kế cau mày, vừa hỏi mẹ tôi vừa nghiến răng: "Khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc. Tôi làm việc chăm chỉ bên ngoài và chấp nhận cô mang con riêng về nhà. Cô còn không biết điều mà còn đối xử với Tuân Tuân như vây."

Mẹ tôi cắn môi bác bỏ: "A Tuân chưa bao giờ nói với tôi việc học ở trường, tôi không biết bài tập về nhà của nó là gì mà."

"Cô còn dám đổ lỗi cho nó sao?"

Tôi đặt ba lô của mình xuống và thờ ơ nhìn ông ta: "Có chuyện gì vậy?"

Cha kế tôi nhướng mày, nhìn tôi chằm chằm: "Con nói gì vậy? Hôm nay giáo viên tiếng Anh của nó đã mời tôi đến trường đây này. Tại sao trong nhà không ai nói cho tôi biết?"

Tôi cười lớn rồi nhếch môi trả lời: "Dù sao thì đó cũng không phải là anh của con. Lâm Tuân không cho phép con nói con là em gái của anh ấy ở trường. Điều này có liên quan gì đến con?"

"Chú đã nghe a Tuân nói, nếu con thừa nhận rằng con đã viết vào vở nó, liệu chú có bị mời lên không?"

"Nếu con thừa nhận rằng con đã viết nó, thì mẹ con sẽ là người được mời đó chú Lâm à."

Ông ta đưa vở bài tập ra: "Đây là những gì mày đã viết."

"Con đã viết nó, nếu biết được rồi thì chú định làm gì con?"

Tôi ghim tất cả từ trước đến nay, nhìn người cha kế mưu mô một cách vô cảm và từng bước một tôi sẽ trả thù cha con họ. Lông mày của ông ta xoắn sâu lại nhìn tôi một chút ngạc nhiên. Bất ngờ chưa ông già, hé lu ông già.

Ông ta thường mắng tôi có khi đánh tôi, không phải là một hoặc hai lần mà tôi phải chịu đựng nó, vì nói ra mẹ tôi không tin.

Ngực của ông ta đập dữ dội, nhưng thấy rằng ông ta thể nói tôi, thế là quay sang nhìn chằm chằm vào mẹ tôi: "Hãy nhìn đứa con gái tốt đẹp của cô đi!"

Mẹ tôi mở miệng ra liền bênh tôi: "Kiều Kiều nói đúng."

Người cha nuôi rất tức giận đến nỗi anh ta thẳng thắn và chỉ vào mẹ tôi và bị nguyền rủa. ""Được rồi, cô dám cãi lại tôi? Tôi đã làm việc cực khổ bên ngoài để kiếm tiền, nhưng về đến nhà thì phải ôm cục tức như vậy. Cút! "

Sau khi chửi mắng tôi và mẹ thì ông ta kéo áo khoác rồi hậm hực bước ra cửa, ông ta đẩy tôi muốn cắm đầu: "Khi nào cônhận ra và nhận lỗi, tôi sẽ về nhà."