Đạo Đức Của Tôi Chỉ Đáng 166 Tỷ

Chương 1: Chương 1+2




Vào ngày Hội Thể Thao của trường, Lâm Tuân đã dùng quả bóng rổ để đánh tôi, trước toàn trường và ra lệnh cho tôi phải mua cho hắn ta một chai nước. Vốn dĩ tôi không trách hắn ta đã đối xử với tôi như vậy, nếu chuyện đó xảy ra trước đây, chắc tôi đã phải dạy dỗ cho nó một bài học rồi.

Lâm Tuân là con trai của cha dượng tôi, nhỏ hơn tôi hai tháng, khi mẹ tôi cưới bố hắn đã nói với tôi: "Sau này nó sẽ là em trai con, từ nhỏ đã không có mẹ, Lâm Tuân rất đáng thương. Con nên cố gắng hết sức để hai đứa hoà thuận, nhường được thì cứ nhường. Kiều Kiều là cô gái hiền lành nhất trong nhà chúng ta, luôn nghe lời mẹ phải không nè?"

Tôi đã bị mẹ tôi giáo huấn những điều như thế từ khi còn bé. Cho nên từ khi vào cấp ba, tôi luôn nhường Lâm Tuân, nhưng đm hắn ta được voi thì đòi luôn cả Hai Bà Trưng. Hắn lúc nào cũng ra lệnh cho tôi, không được tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi ở trường.

Không hiểu sao tôi thường ngoan ngoãn nhận lệnh của mẹ, mang cho hắn ta hộp cơm trưa, quần áo, v.v… Lâu dần, cả trường lan truyền tin đồn tôi là "Cờ hó trung thành” của Lâm Tuân. Tôi đã nhịn hắn ta suốt hai năm, nhưng hôm nay tôi không muốn nhịn nữa.

Tôi nhặt quả bóng rổ lên và đi về phía hắn, đám con trai xung quanh Lâm Tuân cười nhạo tôi, như một con ngốc:

"Cún con của mày ngoan ghê, còn biết cách lượm bóng.”

Lâm Tuân nhìn tôi với ánh mắt khinh thường. Nhưng giây tiếp theo, tôi giơ tay quăng luôn quả bóng vô người hắn:

"Bà đây méo rảnh, mà đi lượm bóng."

Chương 2

Đừng trách tôi tàn nhẫn, tôi vẫn là cô gái nhỏ lương thiện nhất vũ trụ. Chỉ vì ba ngày trước, một người đàn ông bí ẩn đã đến gặp tôi và nói: "Tôi sẽ cho cô 166 tỷ, nhưng cô phải bán cho tôi những phẩm chất tốt nhất của cô."

Tôi thận trọng véo eo mình một cái rõ đau, tôi không biết nên cười hay nên khóc: "Không phải vấn đề về nội tạng của tôi tốt, mà là về đạo đức của tôi?"

Lúc đó tôi mới nhận ra, chẳng trách Lâm Tuân ngang ngược như vậy, mà tôi vẫn có thể nhẫn nhịn hắn lâu như vậy, hóa ra phẩm chất tốt nhất của tôi chính là đạo đức chứ không phải vì tôi ngu.

Dưới ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của tôi: "Có chuyện tốt như vậy sao?"

Người đàn ông nhẹ nhàng đưa cho tôi một tấm thẻ, tôi kiểm tra, moá ơi đúng là 166 tỷ thiệt.

Với niềm hân hoan vì bỗng dưng giàu có, trên chuyến xe buýt về nhà ngày hôm đó, lần đầu tiên tôi không thèm đứng dậy nhường ghế cho bác gái.

Bà ta trợn mắt trách móc tôi, tôi cũng lườm lại bà ấy: “Thôi đi thím, thím vừa đuổi xe còn hơn chạy điền kinh thế giới, còn cần con nhường chỗ à?”

Với khuôn mặt giận dữ của bác ấy, tôi dần dần nhận ra rằng mình thực sự không có đạo đức. Nhưng, cmn nó đã quá Pepsi ơi.